Nhậm Xuyên có chút không thể tin vào tai của mình: "Anh nói cái gì?"
Giang Hoàn buộc phải lặp lại lần nữa, có chút kinh hồn bạt vía: "Anh bị... bệnh dại."
Đm, đến bây giờ hắn vẫn chưa chết đúng thật là một kỳ tích y học.
Nhậm Xuyên hít sâu một hơi rồi che vết thương trên cổ: "Đi tiêm vắc xin."
"Không cần..." - Giang Hoàn líu lưỡi, run rẩy giải thích, "Anh không điên đến như vậy..."
Nhậm Xuyên thực sự muốn nhảy dựng lên đập vỡ đầu chó của hắn: "Đi tiêm vắc xin!"
Nửa đêm nửa hôm đi tìm chỗ tiêm vắc xin dại ở giữa Lhasa, loại trải nghiệm này làm gì có được lần thứ hai.
"Vết thương này..." - Bác sĩ kiểm tra vết thương trên cổ Nhậm Xuyên, hơi khó hiểu, "Hình như không giống bị chó cắn?"
"Là chó cắn." - Nhậm Xuyên nói một cách vô cảm, "Muốn chó bao nhiêu có bấy nhiêu."
Anh huơ tay một chút: "Cao cỡ này."
Bác sĩ hít sâu một hơi, một con chó cao một mét tám, cái này...
"Ngao Tây Tạng à?" - Bác sĩ không thể tin được, sau đó liền nhìn vết thương, "Một con chó ngao Tây Tạng lớn như vậy nhưng miệng nhỏ như thế này?"
Nhậm Xuyên giơ ngón tay cái lên: "Kỳ tích sinh học."
Đầu tiên là điền thông tin, rồi cầm tờ khai đi tiêm vắc xin phòng bệnh dại, Giang Hoàn từng bước theo sát Nhậm Xuyên, không dám nói một lời.
Khi bước ra khỏi bệnh viện, Giang Hoàn đặc biệt nghe lời mà đến căn tin mua đồ ăn nhẹ, sữa chua và mì ly cho Nhậm Xuyên, cung phụng anh như tiên như phật, đi theo làm tùy tùng.
"Anh..." - Nhậm Xuyên thực sự không biết phải nói gì với hắn, "Anh đã cắn ai khác chưa?"
Đương nhiên chưa, Giang Hoàn lắc đầu: "Không có."
"Anh nghĩ tôi là cái gì?" - Nhậm Xuyên tò mò muốn chết, "Xương à? Anh giỏi thật đấy, vừa nghĩ đến liền cắn tôi một miếng."
Anh lấy một lóc sữa chua trong túi ni lông ra, cắm từng hũ một rồi uống sáu hũ cùng một lúc, rít lên: "Tôi có cần phải buộc dây xích cho anh không?"
Anh sờ sờ vết thương trên cổ mình: "Khá lắm, sắp để lại sẹo rồi! Đều tại anh!"
"Anh là vì..." - Giang Hoàn nhìn trời nhìn đất nhưng không nhìn Nhậm Xuyên, "Lần đầu cắn người, không có kinh nghiệm."
Nhậm Xuyên nói muốn ăn mì, một cước đạp Giang Hoàn đi đun nước, Giang Hoàn xé nắp mì ly, lần lượt cho gói gia vị vào, giúp anh úp mì.
Nhậm Xuyên cảm thấy thật thần kỳ, chỉ mới vài tháng trước, anh là tổng tài ra vào nhiều club cao cấp, ăn nấm truffle và gan ngỗng Pháp.
*nấm truffle: loại nấm đắt nhất thế giới
Mà bây giờ, anh không chỉ làm nông, ở trong khách sạn nhỏ, còn ăn mì ly trên giường.
Những việc này, nếu là trước đây, anh thậm chí còn không dám nghĩ đến.
Tất cả những thay đổi này đều là do Giang Hoàn mang lại.
Nếu không có Giang Hoàn, Nhậm Xuyên vốn dĩ sẽ không bao giờ có cơ hội trải nghiệm cuộc sống bình thường này.
"Anh." - Nhậm Xuyên vừa húp mì sùm sụp vừa hỏi hắn, "Anh đã bao giờ nghĩ đến việc trải qua một cuộc sống khác chưa?"
Giang Hoàn nhìn anh: "Ví dụ?"
Nhậm Xuyên nghiêm túc: "Ví dụ như cuộc sống của một tổng tài."
Giang Hoàn: "..."
Hắn còn cần phải trải nghiệm sao?
Thấy Giang Huyên im lặng, Nhậm Xuyên sốt ruột: "Làm tổng tài thật ra rất tốt! Môi trường làm việc không cần nói, có tiền, có thời gian rảnh, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tự do tự tại."
Giang Hoàn hùa theo: "Ừm... rất tốt."
"Anh giỏi như vậy, nhất định có thể trở thành một tổng tài tốt." - Nhậm Xuyên khích lệ hắn, "Tưởng tượng thử xem, nếu trở thành tổng tài thì anh sẽ làm gì?"
Giang Hoàn: "..."
Này còn cần phải tưởng tượng hả?
Giang Hoàn suy nghĩ một chút: "Xây trường Tiểu học Hy vọng."
Nhậm Xuyên: "..."
Anh cổ vũ Giang Hoàn suy nghĩ nhiều hơn một chút: "Ngoài việc xây dựng trường Tiểu học Hy vọng?"
"Giúp những gia đình mất con tìm được con."
"Ngoại trừ điều này..."
"Giúp đỡ học sinh khó khăn đến trường..."
"Trừ điều này nữa..."
Giang Hoàn đột nhiên hiểu ra: "Anh muốn..."
"Gửi bữa trưa miễn phí cho trẻ em trên núi."
Nhậm Xuyên: "..."
Anh giơ ngón tay cái với Giang Hoàn: "Anh, tôi nhìn không ra anh nằm trong top mười đại thiện nhân ở Trung Quốc nha."
"Không nghĩ ra gì khác." - Giang Hoàn ăn ngay nói thật, hắn làm tổng tài lâu như vậy, cuộc sống thường ngày kém xa sự mới mẻ của trải nghiệm hai tháng này, "Làm tổng tài không có gì tốt."
Nhậm Xuyên trầm ngâm nhìn hắn: "Anh, nếu có một tổng tài muốn bao nuôi anh thì sao?"
Giang Hoàn quay đầu, dùng ánh mắt khó tin nhìn anh.
Nhậm Xuyên nhấn mạnh: "Ý tôi là nếu! Nếu!"
Giang Hoàn: "..."
Ai to gan muốn bao nuôi hắn? Không muốn sống nữa sao?
"Bao nuôi anh à..." - Giang Hoàn nằm ở trên giường suy nghĩ một chút, "Vậy thì nuôi đi, vừa vặn không cần làm việc nữa, sướng."
Nhậm Xuyên cảm thấy trong lòng vui sướng như nở hoa: "Vậy anh đồng ý chuyện bao nuôi?"
Giang Hoàn vốn dĩ không quan tâm: "Quan trọng là ai nhìn trúng anh mới được?"
Quan trọng là có ai to gan lớn mật như vậy đâu?
Nhậm Xuyên ẩn ý: "Nếu có người nói cho anh biết tôi là một tổng tài có tài sản ròng hơn một trăm triệu, anh sẽ..."
Giang Hoàn mặt không cảm xúc: "Anh sẽ gói người đó mang đến đồn cảnh sát."
Nhậm Xuyên: "..."
Anh không phục: "Anh không màng đến tiền của tôi sao?"
"À." - Giang Hoàn bị anh chọc cười, "Chỉ với hai xu trong túi của cậu à?"
Hắn xoay người tắt đèn: "Cậu đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi."
Nhậm Xuyên: "..."
Quá lãng phí tình cảm.
Chênh lệch nhiệt độ ở Lhasa vô cùng lớn, ban ngày vẫn còn hơn mười độ, ban đêm liền gần bằng không, mà lại không có máy sưởi.
Nhậm Xuyên nằm một lúc thì thấy rét run người, anh chui vào trong lồng ngực Giang Hoàn: "Anh ơi... lạnh quá."
Giang Hoàn dang tay ôm lấy anh: "Lại đây, anh ôm cậu."
Họ bện tay chân vào nhau, mặt đối mặt mà ôm, đắp chăn bông kín người, thân mật như thể một cặp tình nhân.
"Anh..." - Trong đêm khuya, Nhậm Xuyên bỗng nhiên cảm động, "Anh sẽ luôn đối xử với tôi như vậy chứ?"
"Ừm." - Giọng Giang Hoàn rất trầm, nghe vào trong tai đặc biệt rung động, "Cậu là cục cưng của anh."
Nhậm Xuyên bắt đầu không an phận: "Vậy sau đó... anh có bạn gái thì làm sao bây giờ?"
"Sẽ không." - Giang Hoàn nhắm mắt lại, hắn có chút buồn ngủ, "Cậu mãi là cục cưng của anh."
Nhậm Xuyên muốn hỏi rõ ràng: "Anh nói là sẽ không, là sẽ không tìm, hay là sẽ không có?"
"Sẽ không tìm." - Giang Hoàn nói rõ ràng, "Anh không muốn kết hôn."
Nhậm Xuyên sững sờ một lúc: "Tại sao?"
Giang Hoàn vẫn luôn mong chờ, ở một ngày nào đó trong tương lai, sẽ có người mang theo bức thư tình mà hắn giấu trong hốc cây kia đến tìm hắn, trầm giọng đáp: "Anh vẫn chưa gặp được người mà định mệnh đã an bài."
Nhậm Xuyên hiểu ra: "Vậy nếu anh gặp được thì sẽ kết hôn."
"Ừm." - Giang Hoàn gật đầu, "Gặp được rồi hẵng nói."
Trái tim của Nhậm Xuyên có chút đau đớn, anh cẩn thận từng li từng tí: "Vậy lúc đó... tôi phải làm sao đây?"
Giang Hoàn hé mắt, nhìn anh: "Cậu có thể sống đến lúc đó không?"
Nhậm Xuyên: "..."
Mất cảnh giác, mất cảnh giác!
"Nếu!" - Nhậm Xuyên nhấn mạnh, "Ý tôi là nếu tôi có thể sống đến thời điểm đó thì sao?"
Giang Hoàn suy tư một chút: "Không thay đổi, chỉ cần cậu nói một lời, anh sẽ vì cậu nhảy vào nước sôi lửa bỏng."
Tâm tình Nhậm Xuyên coi như đã yên lành, xem ra đối với Giang Hoàn, trọng lượng của anh vẫn còn nặng lắm.
Anh lại nhích sát vào lồng ngực Giang Hoàn: "Anh, ôm chặt tí nữa."
Giang Hoàn ngoan ngoãn ôm chặt anh: "Sao thế? Lạnh hả?"
Nhậm Xuyên làm sao có thể nói bản thân muốn hắn ôm, viện cớ lung tung: "Bụng... hơi lạnh."
Dạ dày Nhậm Xuyên quý giá, anh còn bị ung thư dạ dày!
Giang Hoàn lập tức đứng dậy: "Anh đi mua cháo nóng cho cậu."
Nhậm Xuyên sững sờ, không ngăn kịp: "Này, đừng..."
Lúc này các hàng quán đều đóng cửa, không có cách nào mua cháo nóng, Giang Hoàn liền mượn phòng bếp của bà chủ khách sạn, tự tay nấu cháo cho anh.
Nhậm Xuyên ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ đợi ở cửa, nhìn bóng dáng Giang Hoàn bận rộn trong phòng bếp, anh cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Trong số những người bạn trai cũ, không một ai có thể tự tay nấu cháo cho anh khi anh bị đau bụng.
Giang Hoàn còn sợ anh bị lạnh, vung muôi đuổi anh đi: "Đi đi đi, đừng ngồi ở đây, về phòng đi."
"Không." - Nhậm Xuyên sao có thể bằng lòng rời đi, chỉ muốn đem bóng dáng Giang Hoàn khắc ghi vào trong tâm trí, "Tôi chờ anh."
Giang Hoàn không còn cách nào khác, bèn cởi áo khoác của mình khoác lên người anh: "Vậy thì mặc vào, đừng để lạnh."
Đun hơn một giờ, hạt gạo trong nước được nấu thành cháo, Giang Hoàn múc một bát bưng đến cho Nhậm Xuyên: "Tranh thủ còn nóng."
Trong lòng Nhậm Xuyên tràn đầy niềm vui, vừa mới ăn được một miếng liền dừng lại.
Dở vl...
"Thế nào?" - Giang Hoàn dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh, "Ăn rất ngon đúng không?"
Nhậm Xuyên cố gắng kiềm cơn buồn nôn, nuốt cháo trong miệng xuống, giơ ngón tay cái với Giang Hoàn: "Tài nấu nướng của anh thật là độc đáo!"
"Thật không!" - Giang Hoàn vui mừng khôn xiết, "Anh thật có tài nấu nướng mà."
Hắn thúc giục Nhậm Xuyên: "Mau, ăn hết đi, đừng bỏ mứa."
Nhậm Xuyên: "..."
Có cần phải như vậy không?
Nồi cháo này, chưa nói cái khác, trước hết làm cho Nhậm Xuyên đi vệ sinh chục lần.
Kỹ năng nấu nướng của Giang Hoàn có độc.
Khi lên máy bay vào ngày hôm sau, Nhậm Xuyên cả người đều mềm nhũn, treo bất động trên người Giang Hoàn: "Anh, tôi có thể sắp chết rồi..."
"Không hẳn." - Giang Hoàn bắt mạch, đo nhiệt độ cho anh, đều bình thường, "Có thể cậu bị sốc độ cao."
Nhậm Xuyên: "..."
Rõ ràng là do hắn.
Sau khi chuyến bay kéo dài năm tiếng đồng hồ hạ cánh xuống Bắc Kinh, bọn họ trở về phòng bệnh quen thuộc.
Giang Hoàn sắp xếp hành lý, Nhậm Xuyên nhét khá nhiều thứ vào túi của hắn, lát nữa phải gửi lại.
Bất cẩn, có thứ gì đó từ trong túi rơi xuống đất, vang loảng xoảng.
Giang Hoàn cúi đầu nhìn xuống, là kinh luân của Nhậm Xuyên, đã bị vỡ, cái nắp rơi ra.
Hắn nhặt nó lên, đột nhiên nhận ra thứ gì đó được giấu trong kinh luân, là một quyển kinh.
Mở nó ra rồi, phát hiện mặt trên có người viết chữ lên.
"Giang Hoàn, anh không giống bất kỳ một ai khác, bởi vì em yêu anh."
Câu này rất nổi tiếng, nó xuất phát từ bài thơ tình nổi tiếng của Neruda (Hai mươi bài thơ tình và một bản tuyệt vọng ca), được giấu trong kinh luân, và được Nhậm Xuyên xoay chuyển hàng ngàn, hàng vạn lần, cũng đọc đi đọc lại hàng nghìn, hàng vạn lần trong im lặng.
Hô hấp của Giang Hoàn ngừng lại.
__
Editor: Xong dự án rồi, sẽ cố gắng update nhanh hơn (❀'▽'❀)