• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở bệnh viện, mỗi ngày đều sẽ ăn cơm lúc mười một giờ, các bác gái lắm tiền nằm viện rất rảnh rỗi, chưa tới mười một giờ, lúc nhà ăn mở cửa là tràn vào như ong vỡ tổ, chiếm hết chỗ tốt, cũng đi trước lấy thịt.

"Cậu đã rõ chưa?" - Giang Hoàn vừa gặm sô cô la vừa nhìn Nhậm Xuyên, tay bày ra một tấm bản đồ trên giường, "Lát nữa đường đi sẽ như thế này, tránh các khu vực nguy hiểm như thang máy, cầu thang, rồi đi bằng lối thoát hiểm..."

Nhậm Xuyên giơ tay lên: "Có một vấn đề."

Giang Hoàn gật gật đầu: "Chuẩn tấu."

"Tôi..." - Nhậm Xuyên lúng túng, "Không có hộp cơm."

Giang Hoàn lấy hộp cơm hai tầng của bản thân, tháo ra một cái đưa cho anh: "Tôi cho cậu mượn một cái."

Nhậm Xuyên còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì nghe thấy tiếng chuông liên tục réo rắt, Giang Hoàn bèn kéo Nhậm Xuyên chạy: "Chạy lẹ đi! Tới giờ cơm rồi!"

Tình cảnh này quả thực là suốt đời khó quên, hàng trăm hàng ngàn bệnh nhân giống như là cương thi bật nắp quan tài tuôn ra khỏi phòng bệnh, điên cuồng tràn tới thang máy và cầu thang.

"Bên này!" - Giang Hoàn lôi Nhậm Xuyên quẹo ra, "Đi lối thoát hiểm!"

Cửa sắt lớn vào lối thoát hiểm nhìn qua cực kỳ dày nặng, không dùng lực mạnh sẽ đẩy không ra, vậy mà Giang Hoàn chỉ dùng một tay là có thể mở cửa, còn kéo Nhậm Xuyên theo: "Nhanh lên! Tôi nghe ngóng được hôm nay có thịt bò kho!"

Nhậm Xuyên đã lâu không vận động mạnh như thế này, lúc chạy có chút xóc hông: "Chỉ vì mấy miếng thịt bò mà sắp mệt chết rồi đây này."

"Đó không phải thịt bò thông thường!" - Giang Hoàn căm phẫn sục sôi, "Đó là thịt bò gian nan lắm mới tìm được trong đống su hào bắp cải súp lơ xà lách khoai tây cà chua trong chế độ xã hội chủ nghĩa!"

Nhậm Xuyên nhìn bóng lưng hắn vắt chân lên cổ chạy còn nhanh hơn cả thỏ, quả thật là thần kỳ: "Cậu chạy như thế không đau gan à..."

Cái chữ "gan" này vững vàng mà tàn nhẫn chọc một phát vào thần kinh Giang Hoàn, dưới chân hắn đột nhiên lảo đảo, lúc này liền ôm chặt bụng của mình: "Không được, không được! Đau! Muốn đẻ... Ủa không phải, đau chết mất!"

"Gì, không thể nào." - Nhậm Xuyên tiến đến đỡ hắn, "Tôi dẫn cậu đi tìm bác sĩ..."

"Từ từ!" - Giang Hoàn gọi giật lại, lập tức đứng thẳng người, "Không đau nữa!"

Nhậm Xuyên sững sờ: "Hả?"

"Đau cái gì, vứt đi." - Giang Hoàn như sợ chưa đủ khoa trương, vung tay làm động tác có bao nhiêu đều ném đi hết, "Ăn thịt bò xong sẽ hết đau."

Nhậm Xuyên không biết nói gì hơn: "Thịt bò..."

Giang Hoàn vội vã trách móc nói: "Phải rồi! Cậu không biết bên trong thịt bò có chứa nhiều chất đạm phong phú có thể hỗ trợ chữa trị bệnh gan!"

Hắn kéo Nhậm Xuyên đi tới hướng nhà ăn: "Đi đi, cũng có thể giúp cậu chữa trị."

Trễ một phút, trước quầy nhà ăn đã chật ních các bác gái đại gia, từ một cái xương đùi mẻ đến một miếng huyết đều không thể chạm vào.

Lúc bọn họ tới, thịt bò kho chỉ còn lại một miếng cuối cùng.

Nhậm Xuyên nhường cho Giang Hoàn: "Cho cậu."

Giang Hoàn nhường lại: "Không không, cho cậu."

"Cho cậu đấy."

"Không, cậu ăn đi."

"Ai nha, phiền ghê á." - Bác gái phát cơm không bình tĩnh nổi nữa, chia đôi mỗi người một nửa, "Được rồi, đi đi."

Thịt là thức ăn giới hạn, đồ ăn chay với cơm trắng lại không giới hạn, Nhậm Xuyên dạo qua một vòng, hộp cơm trong tay liền đầy ắp.


Giang Hoàn chiếm được bàn tốt, vẫy tay với anh, nhìn thấy hộp cơm trong tay anh thì sửng sốt: "Ung thư dạ dày... có thể ăn nhiều như vậy sao."


Nhậm Xuyên giật mình, lúng túng cười: "...Hưởng thụ trước khi chết, hưởng thụ thôi."


Ăn được một nửa, Nhậm Xuyên đỡ bàn vặn vẹo một chút, Giang Hoàn sốt sắng nhìn anh: "Đau dạ dày hả?"


"Không..." - Nhậm Xuyên vung vung tay, "Ăn trúng hạt tiêu."


Cơm nước xong, lúc dọn bàn, Giang Hoàn không cẩn thận vặn eo, "Ui da!"


Nhậm Xuyên hít vào một hơi khí lạnh, đỡ hắn: "Có cần cấp cứu không? Chuột rút? Hay là đau gan? Tôi gọi bác sĩ y tá cho cậu!"


"Tôi đau thắt lưng." - Giang Hoàn đỡ hông của mình, "Vẹo phát thôi mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK