Thứ xuất hiện trước mắt Gunsmith là cá, ngọn nguồn của mùi h·ôi t·hối. Chúng nằm tốp năm tốp ba trên đất bùn và tỏa ra thứ mùi của xác c·hết. Đương nhiên cá không thể đứng, huống chi là cá c·hết.
Gunsmith thoáng quan sát, bãi đất này tuy rộng không đến trăm mét vuông nhưng rõ ràng cao hơn những vùng đất xung quanh một ít.
Hắn cảm thấy rất ngạc nhiên. Tại sao cá c·hết lại xuất hiện ở một nơi chỉ dành cho cây cối, đã vậy số lượng lại nhiều đến thế? Điều đáng nói là chúng không giống những loài cá nhiệt đới, đếm sơ đã hơn ba hoặc bốn mươi con.
Ban đầu hắn cho rằng chuyện này do thổ dân ở đây làm nhưng nghĩ đi nghĩ lại mới thấy không giống. Tại sao họ vất vả bắt cá nhưng không ăn không nuôi, mà bỏ lại trên vùng đất cao đến độ hư thối và bốc mùi chứ?
Sau đó, hắn chợt nghĩ có phải động vật làm chuyện này hay không, và hắn nhanh chóng phát hiện chuyện này không thể xảy ra. Bởi vì động vật không dùng lưới đánh cá và lưỡi câu nên dù chúng bắt cá nhiều hoặc ít đều để lại v·ết t·hương trên thân cá. Còn những con cá trước mắt, mặt trên của chúng...
Trong đầu Gunsmith chợt xuất hiện một suy nghĩ.
Hắn lập tức đến bên một gốc cây gần đó, rồi quan sát thân cây.
Quả nhiên có vết nước chưa khô kịp, e rằng trước kia một nửa thân cây ngâm trong nước. Tức là cách đây không lâu, nơi đây là dòng sông hoặc hồ nước, bùn ướt lầy lội dưới chân cũng nói rõ điểm ấy.
Vậy nguyên nhân những con cá trước mắt c·hết hẳn là do mực nước giảm xuống mấy mét trong khoảng vài giờ nên chúng không có thời gian tách khỏi nhau.
Nhưng nơi đây rõ ràng là một vùng đất cao. Nếu nói mực nước từng lên cao, thế chẳng phải khu vực xung quanh đều nằm trong nước sao?
Gunsmith đi xuống sườn dốc, lại kiểm tra cây cối chung quanh.
Phần thân cây lộ ra bên ngoài đều giống nhau về màu sắc, thứ ngâm trong nước chỉ là phần rễ bên dưới. Kể từ đó, hiện tượng quỷ quái trước mắt chỉ có một cách giải thích: Mực nước vốn không hề thay đổi, mà mảnh đất kia tự nâng lên.
Động đất đâu?
Không hề có!
Hay dưới nền đất có một loài động vật cổ xưa trở mình?
Giỡn à?
Lòng hiếu kỳ của Gunsmith rất nặng, khi các nhà phát minh còn bé đều có tật xấu này. Mà một khi hắn phát hiện hiện tượng kỳ lạ nào đó mà không tìm hiểu đến cùng, chắc chắn sẽ cảm thấy bứt rứt.
Lúc này là giữa trưa, khoảng thời gian vốn được dành để ăn cơm và nghỉ ngơi. Chỉ là một khi Gunsmith không giải được bí ẩn này thì chẳng có hứng ăn bất cứ thứ gì, vậy nên hắn nghĩ đến một biện pháp rất trực tiếp: Đào bới.
Hắn lấy khỏi ba lô vài thứ, rồi dùng hai miếng vải thay bao tay. Dù sao việc này không cần phải tách năm ngón tay nên hắn chỉ cần dùng vải nhằm phòng ngừa nước bùn lẫn vào móng tay, sau đó dùng tay không để đào.
Đống bùn này đều ngâm mình dưới mặt nước, đào lên cũng chẳng mất bao nhiêu sức lực. Động tác đào của Gunsmith thì lại y hệt loài chó nên nhanh chóng tạo thành hố.
Cứ đào như vậy chừng một giờ, hắn đã xuống một nơi cách mặt đất hơn mười mét. Vì phòng ngừa nước bùn chảy xuống đáy và chôn mình trong lúc đang làm việc, Gunsmith không dám đào thẳng từ trên xuống, mà đào theo dạng phễu. Để duy trì chiều rộng, hắn phải leo lên mở rộng miệng hố mỗi khi đào sâu hơn hai mét, thế nên lượng công việc cũng gia tăng. Dù sao hắn cũng không phải là người bình thường nên chẳng mấy mệt mỏi khi làm thêm việc này.
Trong khi Gunsmith bắt đầu cảm thấy suy luận xa vời giữa chốn hoang vu của mình thật ngớ ngẩn hết sức, móng tay hắn bỗng chạm phải một vật thể rất cứng, ngón tay vì vậy cũng bị chấn đến mức đau nhức.
"Đá à? Làm ơn đừng là đá." Gunsmith tự nhủ, sau đó đào lớp bùn đất cuối cùng để nhìn thấy đồ vật nọ.
Thứ đó thật sự không phải là đá, mà là kim loại.
"Ha ha ha ha ha!" Gunsmith cười điên cuồng. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy như mình vừa đào được phi thuyền của người ngoài hành tinh.
Tiếp tục đào...
Lại đào thêm càng nhiều bùn, Gunsmith càng chậm rãi phủ định suy đoán này, bởi hắn nghĩ đến một suy đoán không tưởng hơn nữa —— bên dưới đầm lầy là một Kim Tự Tháp được tạo từ kim loại.
Bãi đất cao, hoặc có thể nói là hồ nước này, nằm trên ngọn tháp. Nhưng không biết là do nguyên nhân gì, kiến trúc dưới đáy trồi lên, dẫn đến sự nứt vỡ của mặt đất. Nếu mặt trên không phải đầm lầy, có lẽ mặt đất cũng không hở ra mà sẽ văng tung tóe.
Gunsmith ngừng công việc đào bới, rốt cuộc bên dưới phần đỉnh là quái vật khổng lồ nào đã không thể dự đoán được nữa, có lẽ bên dưới còn có một thành phố lớn ấy chứ. Dù sao chiều cao từ đỉnh tháp đến lòng đất lớn quá chừng, nếu hắn đào từ bên ngoài sườn dốc thì dù có đào mấy kí lô mét nữa cũng chẳng đến đáy.
Hắn đứng trên kim loại, rồi bật nhảy để trở lại mặt đất.
Nổi lửa lên, hắn nướng hai con hải ly bắt được vào ngày hôm qua, rồi vừa ăn, vừa cân nhắc hành động tiếp theo.
Phương pháp xử lý tốt nhất chính là lấp vũng hố lại, về sau có cơ hội sẽ mang đội ngũ kỹ thuật trở lại; Thế nhưng, xung quanh Gunsmith không một ai đáng tin cậy, trong khi hắn lại không thể đợi để biết bên dưới là vật gì? Chôn khi nào? Tại sao hết lần này đến lần khác lại hở trong khoảng thời gian gần đây? Từ trường kỳ lạ chắc chắn không thoát khỏi liên quan với vật này, nói không chừng trong đó là văn minh cổ đại bị quên lãng nào đấy...
Càng tìm hiểu sâu, lòng hiếu kỳ của Gunsmith bùng c·háy d·ữ d·ội.
Hôm nay đã đến chỗ này đã là một chuyện may mắn. Nếu bỏ lỡ cơ hội thì tương lai có thể tìm được vị trí ngọn tháp hay không cũng khó nói. Phải biết rằng kim chỉ nam không thể dùng tại đây, hình dạng mặt đất lại biến đối phức tạp. E rằng qua hôm nay sẽ không nhìn thấy lần nữa.
Gunsmith lấp đầy bụng. Kế hoạch chạy trốn vốn đã hắn bị ném lên đến tận chín tầng mây và giờ chẳng phải là lúc cân nhắc đến việc ăn đủ bữa.
Trong khu rừng văn minh nhân loại không thể chạm đến bỗng xuất hiện một khối kim loại cực lớn bị chôn sâu dưới mặt đất, sao hắn có thể ngồi yên mà không để ý đến?
Hắn kiểm tra hành lý trên lưng, sau đó rút súng xương và bóp cò súng về phía đỉnh kim loại dưới hố một cách quyết đoán.
Tiếng nổ của súng xương hơi khác tiếng súng bình thường, âm thanh khó nghe hơn chút ít, còn viên đạn do súng xương bắn ra cùng một loại với năng lượng khối cô đọng nhiều lần. Khi chúng tiếp xúc mục tiêu thì sẽ căn cứ kết cấu, cường độ để thay đổi năng lượng bản thân, thế nên nếu dùng súng xương để bắn vật thể càng rắn chắc thì uy lực được tạo ra và năng lượng sẽ càng lớn. Ví dụ như khi bắn trúng cơ thể con người, uy lực không khác đạn thường bao nhiêu, nhưng khi bắn trúng sắt thép, uy lực sẽ tăng vọt đến cấp bậc của đạn phá giáp. Còn nếu bắn trúng kim cương, năng lượng tỏa ra không chừng sẽ tạo ra một v·ụ n·ổ.
Dĩ nhiên, một số bề mặt và chất môi giới đến đạn cũng không thể đục lỗ sẽ không thể tạo phản ứng biến đổi năng lượng. Ví dụ như nước, không khí, áo chống đạn có bề mặt là sợi hóa học... Đây là món v·ũ k·hí đặc biệt của Gunsmith nên đế quốc không thu được kỹ thuật này.
Gunsmith vốn tưởng bắn thủng khối kim loại này không khó khăn cho lắm. Theo suy đoán của hắn, món đồ cỡ lớn như vậy khó có thể cứng rắn ngang kim cương.
Và mặc dù suy đoán của hắn vẫn đúng, vì độ cứng của đỉnh nhọn kia không bằng kim cương thật, có điều kết quả sau khi nổ súng cũng không kém là bao.
Viên đạn nho nhỏ bắn trúng ngọn tháp cách mặt đất hơn mười mét nhưng uy lực sinh ra lại như bom C4 p·hát n·ổ. Vì hắn không hề chuẩn bị tâm lý nên bị sóng không khí trực tiếp thổi bay, cuối cùng treo lủng lẳng như con khỉ trên thân cây ở phía xa...
Gunsmith thoáng quan sát, bãi đất này tuy rộng không đến trăm mét vuông nhưng rõ ràng cao hơn những vùng đất xung quanh một ít.
Hắn cảm thấy rất ngạc nhiên. Tại sao cá c·hết lại xuất hiện ở một nơi chỉ dành cho cây cối, đã vậy số lượng lại nhiều đến thế? Điều đáng nói là chúng không giống những loài cá nhiệt đới, đếm sơ đã hơn ba hoặc bốn mươi con.
Ban đầu hắn cho rằng chuyện này do thổ dân ở đây làm nhưng nghĩ đi nghĩ lại mới thấy không giống. Tại sao họ vất vả bắt cá nhưng không ăn không nuôi, mà bỏ lại trên vùng đất cao đến độ hư thối và bốc mùi chứ?
Sau đó, hắn chợt nghĩ có phải động vật làm chuyện này hay không, và hắn nhanh chóng phát hiện chuyện này không thể xảy ra. Bởi vì động vật không dùng lưới đánh cá và lưỡi câu nên dù chúng bắt cá nhiều hoặc ít đều để lại v·ết t·hương trên thân cá. Còn những con cá trước mắt, mặt trên của chúng...
Trong đầu Gunsmith chợt xuất hiện một suy nghĩ.
Hắn lập tức đến bên một gốc cây gần đó, rồi quan sát thân cây.
Quả nhiên có vết nước chưa khô kịp, e rằng trước kia một nửa thân cây ngâm trong nước. Tức là cách đây không lâu, nơi đây là dòng sông hoặc hồ nước, bùn ướt lầy lội dưới chân cũng nói rõ điểm ấy.
Vậy nguyên nhân những con cá trước mắt c·hết hẳn là do mực nước giảm xuống mấy mét trong khoảng vài giờ nên chúng không có thời gian tách khỏi nhau.
Nhưng nơi đây rõ ràng là một vùng đất cao. Nếu nói mực nước từng lên cao, thế chẳng phải khu vực xung quanh đều nằm trong nước sao?
Gunsmith đi xuống sườn dốc, lại kiểm tra cây cối chung quanh.
Phần thân cây lộ ra bên ngoài đều giống nhau về màu sắc, thứ ngâm trong nước chỉ là phần rễ bên dưới. Kể từ đó, hiện tượng quỷ quái trước mắt chỉ có một cách giải thích: Mực nước vốn không hề thay đổi, mà mảnh đất kia tự nâng lên.
Động đất đâu?
Không hề có!
Hay dưới nền đất có một loài động vật cổ xưa trở mình?
Giỡn à?
Lòng hiếu kỳ của Gunsmith rất nặng, khi các nhà phát minh còn bé đều có tật xấu này. Mà một khi hắn phát hiện hiện tượng kỳ lạ nào đó mà không tìm hiểu đến cùng, chắc chắn sẽ cảm thấy bứt rứt.
Lúc này là giữa trưa, khoảng thời gian vốn được dành để ăn cơm và nghỉ ngơi. Chỉ là một khi Gunsmith không giải được bí ẩn này thì chẳng có hứng ăn bất cứ thứ gì, vậy nên hắn nghĩ đến một biện pháp rất trực tiếp: Đào bới.
Hắn lấy khỏi ba lô vài thứ, rồi dùng hai miếng vải thay bao tay. Dù sao việc này không cần phải tách năm ngón tay nên hắn chỉ cần dùng vải nhằm phòng ngừa nước bùn lẫn vào móng tay, sau đó dùng tay không để đào.
Đống bùn này đều ngâm mình dưới mặt nước, đào lên cũng chẳng mất bao nhiêu sức lực. Động tác đào của Gunsmith thì lại y hệt loài chó nên nhanh chóng tạo thành hố.
Cứ đào như vậy chừng một giờ, hắn đã xuống một nơi cách mặt đất hơn mười mét. Vì phòng ngừa nước bùn chảy xuống đáy và chôn mình trong lúc đang làm việc, Gunsmith không dám đào thẳng từ trên xuống, mà đào theo dạng phễu. Để duy trì chiều rộng, hắn phải leo lên mở rộng miệng hố mỗi khi đào sâu hơn hai mét, thế nên lượng công việc cũng gia tăng. Dù sao hắn cũng không phải là người bình thường nên chẳng mấy mệt mỏi khi làm thêm việc này.
Trong khi Gunsmith bắt đầu cảm thấy suy luận xa vời giữa chốn hoang vu của mình thật ngớ ngẩn hết sức, móng tay hắn bỗng chạm phải một vật thể rất cứng, ngón tay vì vậy cũng bị chấn đến mức đau nhức.
"Đá à? Làm ơn đừng là đá." Gunsmith tự nhủ, sau đó đào lớp bùn đất cuối cùng để nhìn thấy đồ vật nọ.
Thứ đó thật sự không phải là đá, mà là kim loại.
"Ha ha ha ha ha!" Gunsmith cười điên cuồng. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy như mình vừa đào được phi thuyền của người ngoài hành tinh.
Tiếp tục đào...
Lại đào thêm càng nhiều bùn, Gunsmith càng chậm rãi phủ định suy đoán này, bởi hắn nghĩ đến một suy đoán không tưởng hơn nữa —— bên dưới đầm lầy là một Kim Tự Tháp được tạo từ kim loại.
Bãi đất cao, hoặc có thể nói là hồ nước này, nằm trên ngọn tháp. Nhưng không biết là do nguyên nhân gì, kiến trúc dưới đáy trồi lên, dẫn đến sự nứt vỡ của mặt đất. Nếu mặt trên không phải đầm lầy, có lẽ mặt đất cũng không hở ra mà sẽ văng tung tóe.
Gunsmith ngừng công việc đào bới, rốt cuộc bên dưới phần đỉnh là quái vật khổng lồ nào đã không thể dự đoán được nữa, có lẽ bên dưới còn có một thành phố lớn ấy chứ. Dù sao chiều cao từ đỉnh tháp đến lòng đất lớn quá chừng, nếu hắn đào từ bên ngoài sườn dốc thì dù có đào mấy kí lô mét nữa cũng chẳng đến đáy.
Hắn đứng trên kim loại, rồi bật nhảy để trở lại mặt đất.
Nổi lửa lên, hắn nướng hai con hải ly bắt được vào ngày hôm qua, rồi vừa ăn, vừa cân nhắc hành động tiếp theo.
Phương pháp xử lý tốt nhất chính là lấp vũng hố lại, về sau có cơ hội sẽ mang đội ngũ kỹ thuật trở lại; Thế nhưng, xung quanh Gunsmith không một ai đáng tin cậy, trong khi hắn lại không thể đợi để biết bên dưới là vật gì? Chôn khi nào? Tại sao hết lần này đến lần khác lại hở trong khoảng thời gian gần đây? Từ trường kỳ lạ chắc chắn không thoát khỏi liên quan với vật này, nói không chừng trong đó là văn minh cổ đại bị quên lãng nào đấy...
Càng tìm hiểu sâu, lòng hiếu kỳ của Gunsmith bùng c·háy d·ữ d·ội.
Hôm nay đã đến chỗ này đã là một chuyện may mắn. Nếu bỏ lỡ cơ hội thì tương lai có thể tìm được vị trí ngọn tháp hay không cũng khó nói. Phải biết rằng kim chỉ nam không thể dùng tại đây, hình dạng mặt đất lại biến đối phức tạp. E rằng qua hôm nay sẽ không nhìn thấy lần nữa.
Gunsmith lấp đầy bụng. Kế hoạch chạy trốn vốn đã hắn bị ném lên đến tận chín tầng mây và giờ chẳng phải là lúc cân nhắc đến việc ăn đủ bữa.
Trong khu rừng văn minh nhân loại không thể chạm đến bỗng xuất hiện một khối kim loại cực lớn bị chôn sâu dưới mặt đất, sao hắn có thể ngồi yên mà không để ý đến?
Hắn kiểm tra hành lý trên lưng, sau đó rút súng xương và bóp cò súng về phía đỉnh kim loại dưới hố một cách quyết đoán.
Tiếng nổ của súng xương hơi khác tiếng súng bình thường, âm thanh khó nghe hơn chút ít, còn viên đạn do súng xương bắn ra cùng một loại với năng lượng khối cô đọng nhiều lần. Khi chúng tiếp xúc mục tiêu thì sẽ căn cứ kết cấu, cường độ để thay đổi năng lượng bản thân, thế nên nếu dùng súng xương để bắn vật thể càng rắn chắc thì uy lực được tạo ra và năng lượng sẽ càng lớn. Ví dụ như khi bắn trúng cơ thể con người, uy lực không khác đạn thường bao nhiêu, nhưng khi bắn trúng sắt thép, uy lực sẽ tăng vọt đến cấp bậc của đạn phá giáp. Còn nếu bắn trúng kim cương, năng lượng tỏa ra không chừng sẽ tạo ra một v·ụ n·ổ.
Dĩ nhiên, một số bề mặt và chất môi giới đến đạn cũng không thể đục lỗ sẽ không thể tạo phản ứng biến đổi năng lượng. Ví dụ như nước, không khí, áo chống đạn có bề mặt là sợi hóa học... Đây là món v·ũ k·hí đặc biệt của Gunsmith nên đế quốc không thu được kỹ thuật này.
Gunsmith vốn tưởng bắn thủng khối kim loại này không khó khăn cho lắm. Theo suy đoán của hắn, món đồ cỡ lớn như vậy khó có thể cứng rắn ngang kim cương.
Và mặc dù suy đoán của hắn vẫn đúng, vì độ cứng của đỉnh nhọn kia không bằng kim cương thật, có điều kết quả sau khi nổ súng cũng không kém là bao.
Viên đạn nho nhỏ bắn trúng ngọn tháp cách mặt đất hơn mười mét nhưng uy lực sinh ra lại như bom C4 p·hát n·ổ. Vì hắn không hề chuẩn bị tâm lý nên bị sóng không khí trực tiếp thổi bay, cuối cùng treo lủng lẳng như con khỉ trên thân cây ở phía xa...