• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tây An

Cảm nhận được cô đáp lại, Sở vương nở nụ cười, ôm càng chặt.

Nụ hôn của y rơi trên trán và gương mặt cô, sau đó, rơi lên môi cô, mổ cắn trằn trọc.

Thiên Mạch nhón chân, cảm nhận nhiệt tình cùng hơi thở của y.

Cái chạm đến từ người thương, dường như là liều thuốc tốt nhất, những thương cảm, tức giận cùng lo nghĩ trong lòng, lúc này đều hóa thành mây bay, không quan trọng gì nữa.

Chỉ có người trước mặt này.

Y nhiệt liệt, chân thực.

Cô đối với y tình cảm luôn luôn phức tạp, yêu thương, cảm kích, e ngại... Nhưng giờ phút này, cô mới chính thức nhận ra, cô đặt cô ở vị trí thế nào. Trong lòng y lo lắng cho cô, dù chính y gặp phải nguy hiểm, lại lo lắng an nguy của cô, khi tình hình không rõ đi tìm cô.

Ngờ vực do dự vô căn cứ, tựa như phù du, giống như được lũ rửa sạch, rơi xác bóc kén, còn lại là thứ nguyên bản nhất, chiếu lấp lánh, nóng bỏng mà ngọt ngào, khuấy động tiếng lòng.

“Đừng giận được không? Đừng bỏ đi nữa...” Sở vương hôn vành tai cô, nhẹ nhàng gặm cắn. Y dường như rất thích nơi đó, nhưng Thiên Mạch cảm thấy ngứa, ậm ừ đáp lại, lại không khỏi bật cười né tránh.

Lúc này, cô bỗng nhiên thoáng nhìn ngoài điện có người thăm dò nhìn quanh, không khỏi lấy lại tinh thần.

Trong lòng túng quẫn, cô vội giật giật tay áo Sở vương.

Sở vương ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt Thiên Mạch ngượng ngùng, kinh ngạc, thuận ánh mắt của cô quay đầu đi.

Nhìn thấy người phục bái ngoài cửa, y có vẻ hơi mất hứng. Lại quay đầu, mắt y sáng rực mà nhìn Thiên Mạch, màu đỏ trên mặt đã lui.

“Ta đi một lúc rồi về.” y nói thật nhỏ, cười một tiếng với cô, buông cô ra, đi ra ngoài điện.


Thiên Mạch đứng im, chỉ cảm thấy hơi thở vẫn ngừng lại trong nụ cười khi y quay đầu.

** ***

Tự nhân Cừ đi tới, nhìn Thiên Mạch, thần sắc trấn an.

“Tôi đã sớm nói, đại vương trong lòng có cô.” Hắn chậm ung dung nói.

Thiên Mạch nhìn qua bóng lưng Sở vương, một lát sau, mỉm cười nhẹ giọng, “Tôi biết.”

“Cô biết, nhưng trước giờ không trân quý.” Tự nhân Cừ khinh bỉ nói.

Thiên Mạch không nói gì.

Không, tôi rất trân quý. Trong lòng nói, nhưng thường thường chính là quá trân quý, gặp chướng ngại, mới có thể chần chờ trù trừ.

Có người đi tới, bẩm báo tự nhân Cừ tình trạng tổn hại ở nội điện, tự nhân Cừ đáp lại, đi đến nhìn.

Thiên Mạch trong lòng cũng lo lắng chuyện thích khách vừa rồi, thấy Sở vương nhất thời sẽ không trở về, dứt khoát đi cùng.

Cung điện Sở vương gặp chuyện, là nơi ngày thường y sinh hoạt thường ngồi chơi. Lúc Thiên Mạch đi vào, chỉ thấy trong này bừa bộn lộn xộn. đám tự nhân bận rộn, thu dọn đồ vật vung vãi, dọn đồ dùng hư hao trong nhà và khí cụ bằng đồng ra ngoài, trên mặt đất, mấy tự nhân đang dùng lực lau sàn, Thiên Mạch có thể phân biệt ra được nơi đó vốn có một vũng máu, nhìn thấy mà giật mình.

“Đại vương lúc hoàng hôn mới nổi giận một trận, không ngờ đêm đến, lại gặp thích khách.” Tự nhân Cừ cười khổ lắc đầu, “Trong điện này một ngày đập hai hồi.”

Thiên Mạch biết lúc Sở vương nổi giận, quả thực có kiểu thích nện đồ vật cho hả giận, ở trước mặt cô làm thế cũng không phải một hai lượt.

“Lúc hoàng hôn Đại vương sao lại nổi giận?” cô hỏi.

“Còn thế nào nữa?” Tự nhân Cừ ý vị thâm trường nhìn cô, “Thiên Mạch, vì an ổn của chúng tôi, tương lai cô vẫn nên ngoan chút đi, khí cụ bằng đồng của đại vương có rắn chắc, cũng nện không được mấy lần.”

Thiên Mạch mỉm cười.

Sau một lát, cô bỗng nhiên nhìn thấy trên một cây cột có mấy vết chém, nhìn thấy mà giật mình.

“Kia là vết búa, thích khách gây nên.” Tự nhân Cừ nói, ” lúc ấy vệ binh cũng chưa đuổi tới, đại vương một mình đối phó hai người đấy.”

Thiên Mạch nghe được hai chữ vết búa, trong lòng đột nhiên bị nắm chặt một cái.

Mang là một trong hai thích khách, cô nhớ kỹ, gã chính là mang theo một cây búa.

Tim phát lạnh.

Trong điện này vết tích đánh nhau chỗ nào cũng có, cái giường trước án của Sở vương, thậm chí bị chém ra một cái hố lớn.

Nếu như Sở vương bị Mang giết chết...

Thiên Mạch không dám nghĩ tiếp, vội bảo mình dừng lại. ô nhớ kỹ, trong ghi chép mình nhìn qua, Sở vương cũng không phải chết yểu lúc tuổi còn trẻ. Như vậy thì nghĩa là, Mang vốn là sẽ thất thủ, Sở vương vốn là sẽ không chết.

Thế nhưng, họ lẫn trong đám bộc lệ sửa chữa cung thất trà trộn vào.

Một thanh âm dưới đáy lòng âm thầm nói.

Sở dĩ phải sửa chữa, là bởi vì Sở vương làm hư cửa điện. Mà Sở vương sở dĩ làm hư cửa điện, là bởi vì mi.

Nếu như không có mi, họ có thể phải không có cơ hội này?

Suy nghĩ hiện lên, Thiên Mạch có chút kinh ngạc.

Suy nghĩ kéo dài, cô nghĩ đến sau đó, Mang bị người đuổi bắt, bỏ chạy khỏi Tiêu cung, gặp cô.

Nếu như không có cô, chuyện này có phải sẽ không giống vậy? Tỉ như, Sở vương sẽ không đi tìm cô, Mang cũng sẽ luôn trốn ở chỗ nào đó?

Cô nhớ lời Sở vương hạ lệnh đuổi bắt, y nghĩ rất chu đáo, đầu tiên cho người chặn các nơi có khả năng ra vào, mà sự thật chứng minh, cũng không lâu lắm, vệ sĩ liền lục ra được mương nước.

Nếu như không có cô, Mang có phải sẽ luôn tránh trong Tiêu cung, cuối cùng phát hiện không có đường ra, sau đó, bị bắt lại...

Gã bị bắt lại, bị xử tử, sẽ không có cơ hội mưu sát Sở vương nữa.

Thế nhưng gã dựa vào sự giúp đỡ của mình mà chạy đi...

Thiên Mạch đột nhiên cảm thấy tâm tư nặng nề, suy nghĩ loạn xì ngầu cả lên, lăn tăn không thôi. Sẽ không đâu! Một thanh âm khác kêu lên dưới đáy lòng, Mang muốn giết Sở vương phục quốc, đây là chuyện vốn có, dù không có cơ hội lần này, cũng sẽ có lần tiếp theo. Mà suy đoán phía sau, cũng chỉ là tồn tại trên lý luận, mà còn là một trong rất nhiều khả năng. Lâm Thiên Mạch, mi cũng không có làm sai...

“Cái cột lớn này tổn hại khó coi đến như vậy, vẫn nên đổi đi.”

Đương suy nghĩ lung tung, một tự nhân sang xem nhìn, lắc đầu nói, “Đáng tiếc, đều là cự mộc tốt nhất...”

“Không cần đổi, giữ lại, để kẻ đến sau nhìn xem, cân nhắc năng lực một chút mới hạ thủ không muộn.” âm thanh Sở vương trong trẻo truyền đến, đám người bỗng nhiên nhìn lại, vội vàng hành lễ.

Y đi đến trước mặt Thiên Mạch, có chút không vui, “Mới bảo nàng chờ một lúc, sao lại đi ra?”

Thiên Mạch yên lặng, liếc về ánh mắt mập mờ của tự nhân Cừ cùng người bên ngoài, tai nóng lên.

Đại điện này cách tiền điện không xa, cô tới nơi này, cũng không tính đi bao xa mà... Thiên Mạch nhìn qua Sở vương, lại không nói nổi lời phản bác.

Người bên ngoài cố ý thối lui, chỗ cũ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Ánh mắt cô rơi trên mặt y, lông mày đen đặc, hai con ngươi lấp lánh, sống mũi thẳng tắp, trong ngọn lửa nến cháy, tựa hồ mỗi một phần đều nhìn không đủ.

Ánh mắt kia không có sợ hãi, không có thăm dò, chớp động lên vẻ ôn nhu, Sở vương nhìn, trong lòng thình thịch khẽ động.

“Sao?” y nói thật nhỏ, kéo cô qua ôm vào giữa hai tay, ngón tay vuốt mặt cô, thanh âm mang theo ý cười.

Thiên Mạch đưa tay, nắm chặt tay y, hỏi, “Bọn hắn nói ngài một mình đối phó thích khách, ngài có bị thương không?”

Sở vương nhìn bộ dáng cô lo lắng, không khỏi kinh ngạc, đáy lòng lại cảm thấy cao hứng.

“Giờ mới nhớ mà hỏi, hả?” y giống như cười mà không phải cười.

Thiên Mạch vội nói: “Bên em mới nhìn thấy như vậy...” Lời còn chưa dứt, đột nhiên, môi của cô bị chặn lại.

Hơi ấm mang theo hương vị y, như lửa. Cánh tay y siết chặt lấy, giữ lấy cô, sức mạnh kia khiến cô không thể động đậy, như lấy như đoạt. Một hồi lâu, Thiên Mạch cảm thấy sắp hít thở không thông, đẩy đẩy y, y mới buông ra.

Hai người thở phì phò, trán chống nhau, Sở vương khẽ hôn hai má cô, thanh âm nhu hòa, “Chớ sợ, không ai có thể làm tổn thương ta... Mạch, có thể để khiến ta quan tâm không phải thích khách, là nàng...”

Hơi thở y vẫn nóng bỏng, lướt đến ngứa.

Mũi Thiên Mạch xon xót, dùng sức vòng cổ y, cùng y da thịt kề nhau.

Lòng đang rộng mở, như là đóa hoa nở rộ, nhìn không sót thứ gì.

Tay cô cầm chặt không thả, nếu giờ phút này cũng chỉ là mộng, vậy, cứ để nó dừng lại thêm một hồi, đừng trôi qua...

** ***

Bọn tự nhân trốn ở bên ngoài cửa điện, liếc qua quang cảnh bên trong, trợn mắt hốc mồm.

“Úi giời ơi...” Một người đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Đại vương mấy ngày trước còn thét phải giết người, bây giờ sao lại như nhựa như sơn thế.”

“Ngươi không hiểu rồi.” Một tự nhân lớn tuổi cười cười, “Đại vương cũng là người trẻ tuổi, gặp được người yêu thích, cũng chợt gió chợt mưa.”

“Nhưng trước Trịnh cơ Việt cơ cũng được sủng ái, nhưng chưa từng...”

Lời còn chưa dứt, sau lưng truyền đến một tiếng ho khan. Đám người quay đầu, thấy là tiểu thần Phù, liền vội vàng hành lễ, cúi đầu đi ra.

Tiểu thần Phù nhìn thấy hai người bên trong kia, trong lòng kêu khổ, cũng không dám trì hoãn, đành phải kiên trì đi đến trước điện, phục người thi lễ, “Đại vương, Mục phu nhân nghe đại vương gặp chuyện, chạy đến thăm viếng, đã tới ngoài điện.”

Một câu đánh thức hai người triền miên, Sở vương ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm lại.

Thiên Mạch cũng vội vàng buông y ra, trên mặt đỏ ửng.

Nhìn về phía bên ngoài cửa điện, chỉ thấy ánh lửa nhảy múa, tự nhân nâng nến nghi trượng đã đi vào cửa cung. Thiên Mạch thấy thế, giúp đỡ Sở vương chỉnh trang quần áo, kéo cổ áo, vuốt nếp gấp. Sở vương nhìn cô, cũng đưa tay chỉnh chỉnh quần áo cô, lại vén tóc cô ra sau tai, ánh mắt ôn nhu.

Thiên Mạch vội kéo tay xuống, “Mục phu nhân tới.”

Sở vương liếc bên kia một chút, rồi thu về, lại cười một tiếng, “Theo ta đi.”

Thiên Mạch ngạc nhiên, chưa kịp nói, đã bị y cầm ngược lại tay, kéo lấy ra ngoài điện.

Mục phu nhân đáp xuống bộ liễn vội vàng mà đến, khi nhìn thấy Sở vương, thấy y quả thật bình yên, tim rốt cục buông xuống.

“Bái kiến mẫu thân.” Sở vương đi đến trước mặt bà, hành lễ nói.

Mục phu nhân đuổi xuống, vội vàng đỡ y dậy, trên dưới dò xét y, “Nghe nói có tặc nhân hành thích, đại vương có bị thương không?”

“Không bị thương.” Sở vương mỉm cười nói.

Mục phu nhân lại nhìn kỹ y, xác nhận không sao, thần sắc mới hoãn lại, lập tức lại nhíu mày lại, “Cung Cao Dương vệ sĩ đông đảo, thích khách sao đi vào được? Hoàn liệt chi doãn ở đâu? Việc này lúc này phải luận tội!”

Hoàn liệt chi doãn nghe vậy, vội quỳ phục trên mặt đất, lớn tiếng thỉnh tội.

“Mẫu thân không cần trách cứ.” Sở vương nói, ” hoàng cung vệ sĩ đều đang làm việc, thích khách xen lẫn bộc lệ sửa chữa cung thất, tuy có sơ hở, nhưng có khi là có ẩn tình khác.”

“Ẩn tình?” Mục phu nhân kinh ngạc.

Sở vương gật đầu, lại không nhiều nói, “Mẫu thân chớ buồn, việc này ít ngày nữa sẽ điều tra rõ.”

Mục phu nhân khẽ gật đầu, nhìn y, thở dài, oán giận nói, “xảy ra chuyện lớn như vậy, sao đại vương không phái người đến báo ta, nếu không phải Trịnh cơ, ta suýt nữa không biết.”

Trịnh cơ? Sở vương nghe được lời này, kinh ngạc, lúc này, mới nhìn đến Trịnh cơ đi theo sau bộ liễn.

Hai con ngươi nàng ta ầng ậc, trên mặt dường như còn mang theo kinh hãi, mềm yếu vô cùng.

“Trịnh cơ, ” Mục phu nhân phân phó nói, “Tối nay đại vương chấn kinh, ngươi ở lại cung Cao Dương, phụng dưỡng đại vương.”

Trịnh cơ vội đáp, còn không chờ nàng ta hành lễ, lại nghe Sở vương nói, “Không cần.”

Y lôi Thiên Mạch khuôn mặt trù trừ từ phía sau ra, nói, “Mẫu thân, tối nay Thiên Mạch sẽ lưu lại bên người quả nhân.”

Trịnh cơ thấy cô, ánh mắt dừng lại.


Tối nay giữ lại bên người... tai Thiên Mạch phải bỏng, lời này của Sở vương thật sự là nghe ra sao cũng không đúng...


Mục phu nhân nhìn Thiên Mạch, kinh ngạc mười phần.


Bà nhíu mày lại, “Đại vương còn giữ công thiếp này bên người?”


“Thiên Mạch cũng không phải là công thiếp.” Sở vương lại nói, ôm Thiên Mạch vào khuỷu tay, chậm rãi nói, “Mẫu thân, quả nhân sắp cưới vợ, Thiên Mạch chính là người quả nhân sắp cưới.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK