• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tây An

Đại quân lên đường rời La, trùng trùng điệp điệp tây tiến.

Sở vương thân thể khó chịu, sau khi cùng các tư mã, các doãn thương nghị, điều chỉnh phương lược. Đại phu Lư Tập Lê làm đầu, lĩnh quân tiên phong đánh Phương Thành nước Dung, Đấu Tiêu đi sau, Sở vương thì chậm hơn đi Câu Phệ phía đông bắc nước Dung.

Sáng sớm sau ngày xuất phát, Công Tôn Vinh nước Tần cáo biệt Sở vương.

“Quân Tần qua núi Chung Nam, dư là đại thứ trưởng*, xin chào từ giã.” Gã lễ phép nói.

*một chức danh trong quân

Sở vương mỉm cười, đứng lên nói, “Vậy, người Sở sẽ ở nước Dung chờ Công Tôn lại đến.” Dứt lời, để tự nhân lấy rượu đến, tự mình tiễn biệt Công Tôn cùng Công Tôn Vinh.

Hai người khách sáo một hồi, Công Tôn uống một hơi cạn sạch rượu, cười cười, lại làm lễ, từ biệt mà đi.

Mới quay người, đụng phải một người, suýt thì chạm vào Công Tôn Vinh.

Định thần nhìn lại, mới thấy là một cô gái, bưng khay sơn, phía trên đặt một chén thuốc con.

Công Tôn Vinh nhận ra cô gái này, tòng nhân từng chỉ cho gã nhìn, nói gã biết, cô chính là công thiếp Mạch biết trị chướng dịch.

Tự nhân Cừ vội vàng kéo Thiên Mạch hành lễ với Công Tôn Vinh, “Công thiếp này không biết lễ, Công Tôn thứ tội!”

Thiên Mạch cũng lui về sau tự nhân Cừ, cúi đầu.

“Không sao.” Công Tôn Vinh thản nhiên nói, thu hồi ánh mắt trên người Thiên Mạch, tiến lên mà đi.

Thiên Mạch ngó bóng dáng người kia một cái, dù gã hay là người hầu bên cạnh, quần áo ăn mặc đều không giống người Sở chung quanh lắm. Cô đã từng hỏi tự nhân Cừ, hắn nói, bọn họ là người Tần.

Người nước Tần.

Thiên Mạch trong lòng hiếu kì, không khỏi nhìn thêm vài lần. Ngũ Cử đã từng nói với cô danh tự quốc quân đương nhiệm nước Tần, viết trên độc phiến, nét bút hơi phức tạp, Thiên Mạch không biết. Nghe nói người bây giờ đây là Công Tôn, không biết…

“Công thiếp Mạch!” Lúc này, giọng Sở vương từ trong trướng truyền đến, đánh gãy đưa mạch suy nghĩ của cô.

Thiên Mạch bất đắc dĩ, đành phải xoay qua chỗ khác, đi vào trong trướng Sở vương.


Sau đó lại tiếp tục đi tới, Sở vương đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi trên giường nhìn địa đồ. Lúc Thiên Mạch vào, ánh mắt y cũng không nhấc lên, “Đi đâu lâu thế, không biết phải lên đường ngay à?”

Thiên Mạch thầm lườm một cái.

Cái gì mà lên đường ngay, chính y không phải cũng lải nhải cùng tên Công Tôn Vinh kia lâu lắm à?

“Thuốc mới vừa nấu xong, tôi đi lấy thuốc.” Thiên Mạch nói, cầm chén thuốc đặt trên bàn Sở vương.

Mới định đi ra, Sở vương lại nói, “Công thiếp Mạch, mang kiếm trên kệ kia tới đây.”

Thiên Mạch không nói gì, theo lời đi qua. Đó là một thanh kiếm ngắn nhỏ tinh xảo, trên chuôi kiếm đồng xanh khắc hoa văn kim ngân, vỏ kiếm là bằng da, vừa dày vừa cứng, trong như gỗ, cũng không biết là da gì.

Thiên Mạch nhìn một cái, không có tâm trạng thưởng thức gì.

Nói đến phiền muộn, từ khi Sở vương bị bệnh, cô biến thành nha hoàn của y.

Mới đầu, Thiên Mạch chỉ nấu thuốc bưng thuốc cho y, kiểm tra nhiệt độ cơ thể và mạch. Nhưng Sở vương hình như cũng không coi cô như bác sĩ mà tự giác tôn trọng, mười phần tự nhiên sai sử cô.

“Công thiếp Mạch, quả nhân đói rồi, cơm canh đâu?”

“Công thiếp Mạch, mang nước tới đây.”

“Công thiếp Mạch, lấy quyển sách tre kia ra.”

“Công thiếp Mạch, nâng đệm lên chút.”

“Công thiếp Mạch…”

Chỉ cần xe không chạy, Thiên Mạch nhất định sẽ bị gọi đến cạnh Sở vương sai sử, khiến cô vô cùng phiền muộn. Cô đã từng phàn nàn với tiểu thần Phù, tiểu thần Phù lại cho thấy sự bất lực.

“Đại vương nhiễm bệnh, trị liệu như thế nào, cô biết rõ nhất, để cô phục thị, đương nhiên là thỏa đáng nhất.” Dứt lời, hắn nhìn Thiên Mạch, không nể mặt, “Công thiếp Mạch, chớ quên cô là một công thiếp, dù ở Đồng Sơn hay là ở đây, cũng không cần biết là cô có thể trị chướng dịch không, tất cả tính mệnh, quyền sinh sát của cô, đều thuộc về đại vương. Lần trước ở Đồng Sơn cô ngỗ nghịch, đại vương chưa từng giết cô, chính là đại vương rộng lòng, cô nhớ lấy.”

Hắn nói chuyện luôn có chút âm dương quái khí, Thiên Mạch không muốn tranh chấp cùng hắn, mình quả cũng không phản kháng được.

“Thuốc xong chưa?” Mới cất kỹ bút mực, Sở vương lại hỏi.

“Rồi.” Thiên Mạch nói, cầm chén thuốc đẩy về trước.

Sở vương vẫn nhìn địa đồ, cầm chén lên uống một ngụm, lại lập tức phun ra.

Lông mày y cơ hồ nhíu lại một chỗ, “Đắng thế!”

Thiên Mạch trong lòng đắc ý, nín cười, hùng hổ nói, “Đại vương, thuốc đắng dã tật.”

“Lúc trước cũng đâu đắng như vậy!”

“Đại vương không phải luôn thúc tôi chữa khỏi, để tránh ảnh hưởng chiến sự ư?” Thiên Mạch một mặt vô tội, “Không nấu đắng chút, nhanh thế nào được?”

Sở vương cứng lưỡi, trừng mắt cô.

Thiên Mạch lại cười híp mắt cầm chén thuốc đẩy lại, “Đại vương, chớ quên sẽ lên đường ngay, không thể dở dang.”

Nhìn y cau mày uống hết thuốc, bộ dáng muốn nổi giận lại mắng không ra, Thiên Mạch tâm trạng rất tốt. Nhưng, vì phòng y đắng quá lập tức muốn tính sổ, Thiên Mạch nhìn y uống xong, lập tức dọn bát đĩa, kịp thời lách mình.

“Khoan đã.” Vừa muốn quay ra cửa, Sở vương lại gọi cô lại.

Thiên Mạch quay đầu, thấy Sở vương cầm cây đoản kiếm lấy vừa rồi cô mang ra, đứng dậy đi tới.

“Kiếm này, cô cất kỹ.” y nói.

Thiên Mạch kinh ngạc.

Sở vương thả đoản kiếm vào tay cô, “Phía trước chính là nước Dung, trong đại quân, duy có cô không có binh khí.”

Đoản kiếm kia tuy nhỏ, lại có hơi nặng, Thiên Mạch cầm trong tay, không biết làm sao.

“Nhưng tôi… không biết dùng.” Cô nói.

Sở vương hiển nhiên không có hứng nói tiếp, nhàn nhạt liếc cô một cái.

Thiên Mạch biết y làm như vậy đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, đành phải hành lễ, nhỏ giọng nói, “Đa tạ đại vương.” Dứt lời, rời ra ngoài trướng.

** ***

Thời gian sau đó, thuận lợi hơn rất nhiều. Trời không còn mưa, đường khô ráo, quân Sở đi rất nhanh.

Lúc vào địa giới Câu Phệ, phía trước truyền đến tin tức của Lư Tập Lê. Hắn dẫn binh tiến đánh Phương Thành nước Dung, người Dung ngoan cố chống lại, liên tục mấy ngày cũng không tiến triển, lúc tả tư mã Tử Dương Song lĩnh quân tiến công, bị người Dung bắt làm tù binh.

Chiến sự gặp khó, mọi người đều thầm cảm thấy nặng nề. Sở vương lại nhìn không ra hỉ nộ, chỉ bảo Lư Tập Lê thủ vững.

Mà không lâu sau đó, tin chiến báo mới truyền đến. Tử Dương Song gặp nguy ba ngày trong Phương Thành, mượn đường nước chạy ra, phụng lệnh Lư Tập Lê, đêm tối chạy đến gặp Sở vương.

“Quân Dung rất đông, người Bì, người Thúc, người Ngư đều có, thần cho rằng, đại vương khi dẫn theo quân Sở, hợp quân du kích!” Chúng thần đều có mặt, sau khi Tử Dương Song bẩm báo tình hình nước Dung, nói với Sở vương.

Chúng thần nghị luận ầm ĩ, có đồng ý, có phản đối.

Người đồng ý cho rằng, tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, người Sở đã vì chinh phạt mà đến, lại có người Ba và người Tần tương trợ, nên ra tay đánh một trận ra trò, để giáo huấn mấy tay man di nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Người phản đối lại cho rằng, người Sở ngàn dặm bôn ba, vốn là mỏi mệt, mà người Dung cùng các man di nhàn rỗi, lại biết rõ địa thế, tùy tiện đánh liều, là bất lợi.

“Cho thần hai trăm binh xa, chắc chắn đục mở cửa Phương Thành, để người Dung tự trói xin tha!” Đấu Tiêu hào khí lớn tiếng nói.

“Không thể!” Đại phu Phan Uông nói, “Người Dung chiếm hết địa lợi, lần trước cường công không bại, quân Sở đã là tổn hao nhiều. Quân Ba, quân Tần chưa đến, lại đi cường công, là bất lợi cho ta!” Dứt lời, thi lễ với Sở vương, “Đại vương, thần có một kế.”

Sở vương nói, “Kế  gì?”

“Trận chiến này đến nay, người Dung chưa thua, lòng tất kiêu ngạo. Quân ta tạm thời giả thua, nếu gặp truy kích, cứ làm giả thế nhiều lần. Lúc đó, người Dung hẳn là thư giãn, mà quân ta tất giận, lúc này lại tập hợp quân đội phản kích, tất có thể đắc thắng.”

Đấu Tiêu nhíu mày: “Hẳn là quân ta phải không đánh mà lui?”

Phan Uông nói: “Lui làm tiến, sao nói không đánh.”

Có người cười lạnh: “Lúc trước thương nghị có nên xuất quân, cũng từng nói lấy lui làm tiến, lời các ông bác bỏ còn nhớ chăng?”

Đại phu Tử Bối lập tức nói, “Lui này không phải lúc kia, tiến kia không phải tiến này, sao lại nói là một?”

Phan Uông không để ý tới đám người đang tranh luận, nói với Sở vương, “Đại vương, có nhớ tiên quân bốc đồng. đánh nơi đất thấp bị ngăn trở, cũng lui mà đợi thời, sau đó đắc thắng.”

Sở vương suy tư, mặt trầm như nước.

** ***

Trong trướng tiếng tranh luận ồn ào, Thiên Mạch ngó bên kia một cái, lại nhìn sắc trời, liền gọi Giáp cùng đi hái thuốc.

Bởi vì Sở vương muốn nghị sự, hôm nay hạ trại, hiếm khi sớm vậy. Mặt trời treo phía tây, màu cam, như quả trứng muối. Doanh địa bên cạnh có một cái hồ lớn, gió đêm nhẹ thổi, nước từng tầng từng tầng dập dềnh, vuốt ve bờ. Trong rừng cây, vô số chim nước nghỉ chân. Trong đó, nhiều nhất là cò trắng, bay đầy trời, cánh trắng nhuộm hào quang trời chiều, là đẹp nhất.

Giáp biết một vài thảo dược, mà đối phó rắn rết lại rất tài, Thiên Mạch phát hiện bản lĩnh này của cậu, mỗi khi đi hái thuốc, nhất định phải mang cậu theo. Hai người cõng giỏ trúc, đi tới đi lui trên ruộng dốc bên hồ, Giáp cầm trong tay một nhánh cây dài, Thiên Mạch thì đi theo phía sau cậu, nhắm mắt theo đuôi, dùng đoản kiếm Sở vương cho cô cắt cỏ thuốc. Không bao lâu, bên trong giỏ trúc dần dần đầy, Thiên Mạch bỏ một cây ngải hoa vàng vào, đứng lên, lau lau mồ hôi chảy xuống.

Gió thổi trên người, rất dễ chịu. Thiên Mạch nhìn qua chân trời xa, mặt trời vừa xuống đôi chút, núi Võ Đang phương xa trong hào quang biến thành màu tím xanh, bóng dáng càng thêm nguy nga.

Vùng đất này, Thiên Mạch vốn cũng không biết là nơi nào ở hiện đại. Khi đi ngang qua, chỉ thấy sông núi liên miên vô tận, khắp nơi bao trùm một mảng lớn rừng nguyên thủy, dù Thiên Mạch từng qua, cũng không nhận ra gì, đến khi cô trông thấy một mảnh núi cao nơi xa, hình dạng giống như đã từng quen biết, khiến cô nhớ tới phong cảnh ông nội chụp được.

Thiên Mạch cảm thấy có một số việc rất kỳ diệu, rõ ràng cô thân ở tha hương, không ngừng nói với mình, nơi này không phải thế giới của cô. Nhưng, luôn có một vài thứ sẽ thỉnh thoảng hiện ra, nói với cô, tôi ở đây.

Bỏ qua các loại tình cảm, cái gọi là bãi bể nương dâu, nói chung cũng chỉ là vậy. Thiên Mạch tự giễu nghĩ, lúc này nếu cô leo lên, tìm một khối đá trên núi kia khắc tên của mình lên, mấy ngàn năm về sau, Thiên Mạch và ông bà nội du lịch Võ Đang, có phải cũng sẽ nhìn thấy không?

Nhưng sau khi phân tích một hồi, cô cảm thấy chưa hẳn. Nếu như thế giới này và thế giới kia  của cô thật sự trùng hợp, vậy chuyện này đã trở thành sự thật, mà cô, đã biết…

“Mạch…” giọng Giáp kéo cô về từ trong suy tư, cậu nhìn sau lưng Thiên Mạch, thần sắc khẩn trương.

Thiên Mạch thuận ánh mắt cậu quay đầu, mới thấy Sở vương không biết lúc nào đã đến đây.

Ủa? Thiên Mạch ngẩn người. Không phải y đang nghị sự ư?

“Quả nhân ban thưởng kiếm cho cô, cô liền dùng để cắt thuốc?” Sở vương lườm cây kiếm trong tay cô, nhíu nhíu mày, ngữ khí bất mãn.

Thiên Mạch quýnh lên.

Cô vốn dùng liềm đá, nhưng thứ đồ đó thật sự dùng không ổn, cùn gần chết, còn không mài tốt. Mà từ khi có đoản kiếm, Thiên Mạch thử một lần, sắc lại nhanh, nên dùng.

Không ngờ tới, bị Sở vương bắt được chân tướng.

“Tôi muốn hái thuốc, không có thứ sắc nào dễ dùng, đành phải dùng kiếm này.” Cô nói thực lòng.

Thái dương Sở vương nhảy một cái, nhìn thanh đoản kiếm đã từng yêu thích không buông tay giờ dính đầy cỏ giống y nông cụ, trong lòng hối hận không thôi, cái cô này thật không biết tốt xấu!

Y không nói lời gì đoạt lại, nhìn một lúc, muốn lau sạch sẽ, nhưng phát hiện không có khăn, lại không thể dùng tay áo.

“Tự nhân Cừ!” y mất kiên nhẫn hô một tiếng.

Tự nhân Cừ vội vàng tới, Sở vương đưa đoản kiếm cho hắn, “Đi lau cho sạch sẽ!” Dứt lời, chuyển sang Thiên Mạch.

Chạm đến ánh mắt bất thiện kia, lòng Thiên Mạch hơi hoảng.

“Vào trướng, đầu quả nhân hơi nặng.” Sở vương lạnh lùng nói, quay người mà đi.

** ***

Thiên Mạch tâm trạng thấp thỏm.

Lúc theo Sở vương trở lại trướng, cô không nói lời nào, nhìn bóng lưng buồn bực của Sở vương. Người này, tính tình khiến người ta không thể phỏng đoán, cô cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ lúc nào đó lại chọc khiến y không nể mặt.

Tự nhân tới, thay quần áo cho Sở vương.

Thiên Mạch đứng một bên, mắt nhìn nơi khác.

Đến khi y nằm xuống giường, Thiên Mạch đi qua, cầm lấy tay y thăm mạch đập.

“Kiếm kia, là lúc quả nhân kế vị tạo thành, dùng công tượng tốt nhất nước Sở.” Sở vương bỗng nhiên nói.

Thiên Mạch kinh ngạc, đoạn, ý thức được lời này là tự nhủ, nhìn qua, chỉ thấy Sở vương nửa khép mắt, “Nó từng cùng quả nhân giết địch, chưa từng đi cắt cỏ.”

Đây là đang giải thích với cô?

Thiên Mạch ngây người một lát, gật gật đầu, một lát sau, nhịn không được nói, “Nhưng tôi cho rằng, khí cụ quý ở chỗ dùng, không quý ở đồ.”

“Hả?” Sở vương mở mắt, lườm cô, “Giải thích thế nào?”

Thiên Mạch nói: “Phàm là khí cụ, lấy công dụng làm gốc. Kiếm của đại vương, đầu tiên là lợi khí, sau đó thành kiếm. Đại vương dùng để giết địch, tôi dùng để cắt cỏ, đều là sử dụng, cũng đâu sai chỗ nào.”

Trên mặt Sở vương có vẻ kinh ngạc.

“Vô lễ.” Một lát sau, y nói.

Thiên Mạch bĩu môi, coi như mình lại đàn gảy tai trâu lần nữa, thăm mạch xong, thả tay y ra.

“Đại vương nói đầu nặng, đã bao lâu rồi?” cô chuyển hướng lên tiếng.

Sở vương lại không đáp, như có điều suy nghĩ, “Lời vừa rồi kia, ai nói với cô?”

“Tổ phụ tôi.” Thiên Mạch trả lời, đưa tay sờ trán y. Tay vừa đụng tới, tự nhân đến thông báo, nói Đấu Tiêu tới.

Sở vương đáp tiếng, đứng dậy, Thiên Mạch vội lui sang một bên.

“Đại vương, thần xin đánh!” Đấu Tiêu tiến đến, bèn trịnh trọng mười phần hướng cúi đầu với Sở vương.

Sở vương nhìn hắn, hơi bất đắc dĩ.

Bình tĩnh xem xét, con người Đấu Tiêu này, vũ lực trác tuyệt, với vương thất cũng xem như cung kính, Sở vương đối với hắn vẫn có chỗ phải cậy vào. Nhưng người này có khi quá kiêu ngạo, thích tranh công, lần trước Sở vương phái Lư Tập Lê lĩnh tiền quân đánh nước Dung, Đấu Tiêu đã bất mãn, lần này xin đánh, chính là lại có lòng so đo cao thấp.

“Quả nhân đã quyết, Tư Mã không cần bàn nữa.” Sở vương nói.

Đấu Tiêu vội la lên: “Đại vương tự mình suất quân đánh Dung, tới cửa lại chạy, truyền ra, chẳng lẽ không phải để người ta chế nhạo…”

“Đấu Tiêu!” Sở vương đột nhiên giận, quát, “Ngươi hẳn là quên lời tiên lệnh doãn! Vương mệnh ở đây, ngươi dám bất tuân?”

Thanh sắc y sắc bén, Thiên Mạch cũng giật nảy.

Đấu Tiêu biến sắc, khí thế thu lại, vội quỳ phục, “Thần không dám!”

Sở vương nhìn hắn, lúc sau, thần sắc dịu lại.

“Ý của Tư Mã, quả nhân trong lòng biết. Lần này xuất chinh, không thể bỏ qua công lao Tư Mã.” Y nói, “Kế sách đánh Dung, chính là quả nhân cùng các đại thần nghị định, trên dưới đồng lòng, mới có thể công thành, Tư Mã đã rõ chưa?”

Đấu Tiêu sắc mặt không tốt, lại không dị nghị nữa, cúi đầu với Sở vương, “Thần dã rõ.” Dứt lời, lại lạy, đứng dậy cáo lui mà đi.


Sở vương nhìn hắn rời đi, đợi đến khi tiếng bước chân kia không còn, hừ một hơi.


Đoạn, y nhìn về bên cạnh.


Ánh mắt vẫn mang theo sắc bén, Thiên Mạch và y bốn mắt nhìn nhau, vô thức run rẩy.


“Sao không sờ nữa?” Sở vương mặt không biểu cảm, nằm xuống một lần nữa, “Mau sờ đi.”Tán gái thế thì chết mất thôi anh Sở ơi [:>]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK