Cả triều văn võ, Hiên Viên Bình phát hiện, không ai nghe được lời nói thật của nàng ta.
Đêm dài đằng đằng, cũng chỉ còn lại tên thái giám giả này biết bí mật của nàng ta, lại không sợ nàng ta.
“Triệu Tuấn Hào, trẫm nên làm gì bây giờ?”
Ta biết ta thì ta đã làm Hoàng đế rồi, còn cần cô... Triệu Tuấn Hào nghĩ thầm, dứt khoát dùng cách khác để trả lời: “Bệ hạ có muốn đấm bóp không??
“Đấm bóp?”
“Vâng, buông bỏ mệt mỏi.”
“Quả thật trẫm rất mệt mỏi, ngươi đến thử đi.”
Triệu Tuấn Hào nghiêm túc nói: “Ta thu phí rất đắt, chúng ta thỏa thuận trước, trăm lượng vàng một giờ.”
...
Sau một tách trà.
“Hừ hừ... Triệu Tuấn Hào, ngươi... ngươi nhẹ một chút...”
Hiên Viên Bình tựa lưng vào ghế, Triệu Tuấn Hào xoa bóp khiến nàng ta không nhịn rên rỉ, mệt mỏi nhanh chóng tiêu tan.
Hiên Viên Bình cố gắng rời đi sự chú ý, nói: “Ngươi ở cạnh Hoàng hậu... đã nghe chuyện Lâu Lan chưa?”
“Chưa từng.”
Triệu Tuấn Hào lời ít ý nhiều, ngón tay hắn lướt qua cần cổ trắng như tuyết của Hiên Viên Bình, hai mắt đánh giá khuôn mặt tuấn tú này, có trang điểm nhẹ, cố ý che đi vẻ phong nhã tài hoa.
Không biết nếu Nữ đế xóa đi vẻ lòe loẹt trên gương mặt này, sẽ là khuôn mặt vô song điên đảo chúng sinh đến bậc nào.
“Triệu Tuấn Hào, trẫm biết ngươi vốn là người của Hoàng hậu, nhưng...”
Giọng của Hiên Viên Bình vừa mang khí chất uy nghiêm của hoàng tộc vừa mang chút ngọt ngào mềm mại của thiếu nữ:
“Gia tộc Hiên Viên là gia tộc chính thống của Đại Hạ! Mặc dù gia tộc Độc Cô có công lớn trong việc khai quốc, nhưng cuối cùng vẫn là thần, ngươi là con dân của Đại Hạ, phải trung với quân, không phải trung với thần, hiểu không?”
Hiểu, cô muốn ta sang đầu quân cho cô thì có... Triệu Tuấn Hào bình tĩnh nói: “Hoàng thượng không giết ta thì ta hiểu.”
Hiên Viên Bình mở mắt, nhìn Triệu Tuấn Hào, biết Triệu Tuấn Hào đang ngầm uy hiếp nàng ta.
“Trẫm và ngươi là người trên cùng một chiếc thuyền, phải đồng tâm hiệp lực!”
“Kỹ năng bơi của nô tài không tệ có thể tự bơi.”
Vẻ mặt Triệu Tuấn Hào nghiêm túc mà ngây thơ.
Nữ đế Hiên Viên Bình nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên muốn đánh chết Triệu Tuấn Hào.
Nàng ta hít thật sâu:
“Ngươi là người thông minh, ngươi nên biết Hiên Viên mới là chính thống, ông trời sẽ phù hộ, ngươi phải hiểu ngươi đang trên chiếc thuyền nào, trẫm nhìn ra được, Hoàng hậu rất tin tưởng ngươi, trẫm lệnh cho ngươi đi thăm dò tìm hiểu vài chuyện cơ mật, không làm được thì mang đầu đến gặp trẫm.”
Ơ... mấy người đàn bà có quyền lực, sao ai cũng động tí là uy hiếp tính mạng người khác thế.
Triệu Tuấn Hào vuốt ve ngón tay, lắc đầu: "Không thăm dò được, nô tài chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi."
“Ngươi lại hiểu cổ trùng, nuôi cổ trùng thế nào?”
“Không biết, cổ trùng, bà mo, y vu, có chung đích đến nhưng khác đường, hơn nữa, ta không phải người Lâu Lan.” Triệu Tuấn Hào rơi và trầm tư, nghiêm túc nói: “Chỉ là, khi con người có ý thức mơ hồ hoặc cực kỳ vui vẻ, sẽ dễ dàng nói thật, có thể nắm bắt thời cơ này.”
“Ý thức mơ hồ? Cực kỳ vui vẻ?” Hiên Viên Bình nghi ngờ, hai mắt kích động.
“Ví dụ như sau khi uống rượu, những ràng buộc trong lòng không bị kiềm chế nữa, rất dễ dàng bày tỏ ra ngoài. Hay ví dụ như một người chồng được thăng chức và phát tài... à... đại khái là rất vui vẻ lúc này đắc ý mà vênh váo, cũng rất dễ dàng nói thật...”
Triệu Tuấn Hào chậm rãi nói.
Nữ đế Hiên Viên Bình bày tỏ suy nghĩ: “Vậy xem ra phải tìm cơ hội để khiến Hoàng hậu cực kỳ vui vẻ.”
Đúng vào lúc này.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cung nữ:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cầu kiến.”
Nàng ta đến đây làm gì? Nguy rồi... Hiên Viên Bình bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt bối rối.
“Không phải Độc Cô Nhã Băng đến thị tẩm đấy chứ?”
“Không thể nào? Một đêm mà nàng ta ta cũng không chờ được sao?”
Nàng ta nhìn Triệu Tuấn Hào: “Giao cho ngươi!”
“Chết tiệt nhanh như thế... người phải để ta chuẩn bị tinh thần trước đã...”
Lúc Triệu Tuấn Hào còn đang do dự.
Phù, Hiên Viên Bình thổi tắt ngọn nến, trong phòng chìm vào bóng tối.
Hai mắt Hiên Viên Bình sáng ngời:
“Vào đi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Độc Cô Nhã Băng chậm rãi đi vào, trên người khoác lụa mỏng, cơ thể xinh đẹp càng mơ hồ trong bóng tối, mỗi bước đi, đều có hương thơm bao quanh, cũng không thấy rõ người trong phòng, giọng nói mềm mại cất lên:
“Hoàng thượng, người đây là...”
“Trẫm biết hoàng hậu đang nghĩ gì.”
Hiên Viên Bình tự mình đóng cửa, cầm chiếc khăn lụa, chậm rãi che mắt Độc Cô Nhã Băng, thắt nút sau gáy nàng.
Đây là lần đầu tiên Hiên Viên Bình tiếp xúc da thịt với nàng.
Tức khắc, Độc Cô Nhã Băng run lên, vừa hưng phấn, vừa lo lắng, còn có cả ngượng ngùng, điều này hiện rõ trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của nàng, trong phòng không có ánh sáng, nhưng lúc này nàng chính là ánh sáng.
Nhưng làm xong việc này, Hiên Viên Bình sửng sốt, dùng ngón tay gõ nhẹ vào người Triệu Tuấn Hào đang đứng bên cạnh.
Ồ... chẳng lẽ Nữ đế này không có kinh nghiệm sao?
Triệu Tuấn Hào bất đắc dĩ nói nhỏ vào tai Hiên Viên Bình, Hiên Viên Bình đỏ mặt nói theo.
“Hoàng hậu, đêm nay trẫm muốn cùng nàng hưởng thụ gió trăng, trẫm không giỏi ăn nói, nên nàng không cần nói gì cả, chỉ cần làm, trẫm sẽ dẫn nàng tận hưởng.”
Nghe vậy, trong lòng Độc Cô Nhã Băng hưng phấn, lồng ngực phập phồng.
Hiên Viên Bình và Triệu Tuấn Hào đổi chỗ cho nhau, Triệu Tuấn Hào ngửi mùi thơm trên người Độc Cô Nhã Băng, nắm lấy bàn tay mảnh dẻ mềm mại đến tận xương của đối phương, không nói một lời, bước vào trong giường.
Giường được che bằng lụa mỏng.
Hiên Viên Bình nấp trong bóng tối, vẻ mặt lo lắng, sợ Triệu Tuấn Hào sẽ bị lộ.
Nhưng giây tiếp theo, hành động của Triệu Tuấn Hào lập tức khiến Hiên Viên Bình đỏ mặt!
Chỉ thấy tay Triệu Tuấn Hào nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt thanh tú của Độc Cô Nhã Băng, hôn nàng thật sâu.
Ánh trăng sáng ngời, thậm chí còn phản chiếu một tia nước.
Bên tai Triệu Tuấn Hào truyền đến âm thanh thẹn thùng của Độc Cô Nhã Băng.
Ôi... Tam thúc công, thúc ở trên trời có linh tha cho “em trai” ta một mạng, Triệu Tuấn Hào ta sẽ không để thúc thất vọng!
Dù sao Hoàng thượng cũng đã đồng ý nên Triệu Tuấn Hào chỉ việc đắm mình trong đó.
Hiên Viên Bình ở một bên rón rén rót trà.
Uống hết một tách trà.
Hai tách trà.
Ba tách trà.
Vẫn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc!
“Đây là... Hoàng hậu vẫn muốn ư?”
Hiên Viên Bình thầm nghĩ trong đầu, tai nàng ta nóng bừng, đủ loại tiếng vang thăng trầm của đời người dần dần làm mờ đi hai mắt nàng ta, khiến nàng ta cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng dài.
Cuối cùng...
Trong bóng tối, Triệu Tuấn Hào mệt mỏi đi đến trước mặt Hiên Viên Bình, nhẹ giọng nói:
“Hoàng thượng, đến lượt người rồi.”
Mặt Hiên Viên Bình đỏ lên vì xấu hổ, không nhìn rõ ánh đỏ trong bóng tối, nhưng có thể thấy rõ mấy phần trơn bóng, nàng ta thấp giọng nói: “Đã hai canh giờ rồi!”
“Lần này xem như nhanh.” Triệu Tuấn Hào nghiêm túc nói.
Hiên Viên Bình đi đến trước rèm giường, trên người Độc Cô Nhã Băng đang đắp nửa chiếc chăn, đôi chân dài trắng như tuyết lộ ra ngoài, xinh đẹp tuyệt trần, uyển chuyển không thôi.
“Hoàng hậu.” Hiên Viên Bình nhìn vết máu trên giường, cảm thấy mơ hồ, cởi lụa mỏng trên mặt Độc Cô Nhã Băng.
Bỗng nhiên.
“Hoàng thượng... ta muốn ban thưởng cho Triệu Tuấn Hào!”
Độc Cô Nhã Băng phát ra giọng nói ngọt ngào, quyến rũ tận xương.
Hiên Viên Bình giật mình: “Sao phải thưởng cho hắn?”
Xong rồi, chẳng lẽ Hoàng hậu phát giác ra được?
Không đúng, nàng ta chưa từng so sánh, sao lại biết được chứ?
“Nếu không nhờ Triệu Tuấn Hào, làm sao thần thiếp biết, Hoàng thượng lợi hại như vậy chứ!”
Độc Cô Nhã Băng dùng cánh tay thon dài kéo nàng ta lên, lúc này Hoàng hậu giống như đứa trẻ được bú no, không suy nghĩ gì khác.
“Thì ra là như vậy... tiểu thái giám đó nên được ban thưởng.”
Hiên Viên Bình cười lúng túng: “Chuyện này nói sau đi, trẫm muốn hỏi một chuyện...”
“Hoàng thượng...”
Độc Cô Nhã Băng hờn dỗi nói:
“Sao người xa lạ như vậy, vừa rồi người không thế này.”
Hiên Viên Bình còn chưa biết giải thích thế nào thì Độc Cô Nhã Băng đã chủ động tựa chân ngọc lên người Hiên Viên Bình, lộ ra vẻ áy náy nói: “Có phải thần thiếp sai không... là thần thiếp... muốn quá nhiều...”
Cảm nhận được sự mềm mại dán vào người mình, Hiên Viên Bình bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể bắt chước Triệu Tuấn Hào nói: “Không nhiều, lần này là trẫm nhanh, đúng rồi, nàng có biết cái chết của Triệu lão tướng quân Bắc Cảnh không?”