Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10: Nhẫn nhịn một lúc trời yên biển lặng

Cửa tẩm cung bị mở ra, khuôn mặt xinh đẹp giận dữ xuất hiện trước mắt Triệu Tuấn Hào.

“Triệu...Triệu công công.” Hai tên tiểu thái giám hành lễ.

“Hừ.”

Thanh Nhi khẽ khịt mũi, bĩu môi:

“Mới không gặp mấy ngày, Tiểu Triệu Tử, ngươi đã trở thành Triệu công công rồi...”

“Bằng hữu nể mặt mà thôi.”

Triệu Tuấn Hào vòng tay qua ôm eo Thanh Nhi, thân là thị nữ của hoàng hậu Độc Cô Nhã Băng, tuy không xinh đẹp rạng rỡ bằng Độc Cô Nhã Băng, nhưng cũng là một thiếu nữ xinh đẹp.

“Sao Thanh Nhi tỷ đặc biệt đến gặp ta vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Triệu Tuấn Hào đóng cửa, dẫn Thanh Nhi vào phòng.

Cảm nhận được thái độ tự nhiên, thân mật của Triệu Tuấn Hào, cộng thêm hơi thở của đàn ông, Thanh Nhi xấu hổ đỏ mặt, cơn tức giận cũng vơi bớt:

“Vô lễ, ngươi bỏ tay ra!”

“Được.”

Triệu Tuấn Hào bỏ tay phải đang đặt trên eo Thanh Nhi xuống, xoay người dùng tay trái vòng qua eo Thanh Nhi.

Thanh Nhi trừng mắt nhìn Triệu Tuấn Hào, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn lọt vào mắt nàng ta.

Nghĩ đến khuôn mặt rạng rỡ và nụ cười như xuân của Độc Cô Nhã Băng sau khi quay về, Thanh Nhi không khỏi khao khát.

“Nhìn thì cũng tuấn tú, nhưng đáng tiếc ngươi là thái giám, nếu không ta cũng muốn thử chuyện nam nữ xem như thế nào?”

Triệu Tuấn Hào sửng sốt: “Hả? Tỷ chưa thử sao?”

Thanh Nhi khoanh tay trước ngực, khịt mũi: “Nói như tiểu thái giám ngươi thử rồi ý, từ bé ta đã lớn lên bên cạnh hoàng hậu nương nương, sao có cơ hội thử chứ, thôi, nói chuyện chính.”

“Gia chủ muốn gặp ngươi!”

Triệu Tuấn Hào sửng sốt: “Gia chủ? Gia chủ gia tộc Độc Cô?”

“Đúng thế, tiểu tử ngươi thật may mắn.”

Thanh Nhi mím môi: “Khi ta và nương nương còn ở trong phủ Độc Cô, có rất nhiều người đến cửa xin gặp, đa số chỉ có thể để lại lễ vật rồi rời đi, nhưng lần này gia chủ chủ động muốn gặp ngươi.”

“Lúc nào?”

“Buổi trưa.”

Suy nghĩ của Triệu Tuấn Hào bay lên bay xuống, nhưng hắn không bị chuyện nhỏ này làm lu mờ đầu óc.

Gia chủ gia tộc Độc Cô, Độc Cô Nhất Hạc.

Sao ông ta muốn gặp mình?

Sẽ không gây bất lợi cho mình chứ?

Không đúng, trong chuyện của Độc Cô Nhã Băng, mình cũng có công lao, hơn nữa, bề ngoài, mình cũng là người của Độc Cô Nhã Băng, ông ta không có lý do gây bất lợi cho mình.

Hơn nữa, dù muốn gây bất lợi cho mình, với thân phận và năng lực thông thiên của ông ta, cũng hoàn toàn không cần đặc biệt mời mình đến.

Nếu đã như vậy, nhất định có lợi, đi một chuyến xem sao?

Ánh mắt Triệu Tuấn Hào đảo quanh: “Thanh Nhi tỷ, tỷ biết vì sao mời ta đến không?”

“Không biết, ta không có tư cách biết.”

Thanh Nhi nghiêm túc lắc đầu, trong sự dễ thương có phần hoạt bát.

“Không phải là gả Thanh Nhi tỷ cho ta chứ?” Triệu Tuấn Hào cường điệu che miệng, trên mặt lộ ra hưng phấn: “Trời ạ.”

“Tiểu thái giám nhà ngươi, đúng là mơ đẹp.”

Thanh Nhi xấu hổ đỏ mặt, chẳng biết vì sao, trong lòng như có con hươu chạy loạn, nàng ta vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài.

Triệu Tuấn Hào cười nhìn Thanh Nhi rời đi, nụ cười dần dần biến mất, trở nên thản nhiên lười biếng, nhưng tia sáng trong mắt vô tình lộ ra ngoài.

Hắn tự lẩm bẩm: “Độc Cô Nhất Hạc – người nắm quyền triều dã lại chủ động tìm đến ta, thật thú vị.”

...

Đường cung sâu thẳm, Triệu Tuấn Hào mặc trường bào xanh thẫm, mũ thái giám đã được cởi xuống, cả người anh tuấn phi phàm, hai tay giấu trong ống tay áo, chậm rãi bước ra khỏi cung.

Hiên Viên Bình dành cho Triệu Tuấn Hào không ít đặc quyền, hắn có thể tự do ra vào hoàng cung.

Nhưng Triệu Tuấn Hào biết, ở nơi nào hắn không nhìn thấy, nhất định có người theo dõi hắn, báo cáo lộ trình của hắn cho Nữ đế.

Đang suy nghĩ trong đầu, khi đến khúc cua, hắn va phải một nhóm người, tất cả đều mặc trang phục thái giám xanh thẫm, khí thế hung hăng.

Hắn chỉ cau mày định tránh né, nhưng giác quan nhạy bén khiến hắn vội vàng quay đầu nhìn, trên đường hắn đi, lại có một nhóm người khí thế hung hăng khác đang đi đến, hai phe chặn đường hắn.

Đám người này đều nhìn chằm chằm hắn, ý đồ xấu xa không chút giấu giếm, rõ ràng là đến tìm Triệu Tuấn Hào hắn.

“Từ khi nào mà ta trêu chọc nhiều người như vậy?”

Triệu Tuấn Hào nheo mắt.

Cho dù Nữ đế phái người giám sát hắn, thì cũng không cần nhiều người như vậy chứ?

“Triệu... Tuấn... Hào...”

Trong lối đi của cung điện vang lên giọng vịt đực chói tai, đám người phía trước tản ra thành một con đường, một tên mập mặc đồ thái giám chậm rãi bước đến, trên mặt ông ta mang theo vẻ hài hước, hai má toàn thịt rung lên:

“Hai ngày nay, ngươi rất nổi tiếng trong hậu cung, mọi người đều nói về ngươi... ngay cả ta cũng tự thẹn kém ngươi.”

Thái giám Đại tổng quản... Trong mắt Triệu Tuấn Hào thoáng hiện lên vẻ nguy hiểm, trong hậu cung chỉ có một thái giám được mặc đồ màu đen, chính là Đại tổng quản.

Triệu Tuấn Hào chậm rãi hạ hai tay trong ống tay áo xuống, ngón tay kẹp châm bạc, trên mặt cũng không hiện ra vẻ bất thiện, chỉ cười chào hỏi:

“Tiểu nhân ra mắt Trần tổng quản.”

Bọn họ người đông thế mạnh, không thể đánh lại, phải tạm thời nhẫn nhịn...

Hơn nữa, theo lời mấy cung nữ kia nói, cái chết của Tam thúc công, dường như có liên quan đến người này.

“Mấy ngày này tiểu nhân may mắn được nổi tiếng.”

Triệu Tuấn Hào vừa cười vừa nói, nhét túi tiền nặng trịch vào tay Đại tổng quản:

“Nếu Đại tổng quản có gì phân phó, cứ việc nói, sau khi ta thay hoàng thượng xử lý xong công việc, sẽ quay lại đây.”

Hắn lấy Hiên Viên Bình ra làm lá chắn.

Nửa dụ dỗ, nửa áp chế.

Đại tổng quản lắc túi tiền trong tay, sau đó mở ra thì thấy bên trong đầy ắp bạc, hai mắt ông ta sáng lên, ý thù địch cũng dịu đi phân nửa:

“Ngươi thức thời hơn Triệu Thủ kia nhiều.”

Nhưng ông ta lập tức đổi chủ đề, giọng lạnh như băng, nói:

“Nhưng ngươi không nên, bộc lộ tài năng như vậy...”

Hàng chục người lao lên, lăm le, khí thế áp đảo Triệu Tuấn Hào, chỉ cần Đại tổng quản ra lệnh, bọn họ sẽ lập tức đánh chết tiểu thái giám tuấn tú này.

Đại tổng quản mỉm cười xua tay, đám người đều dừng bước, trong lúc giơ tay nhấc chân, đã thể hiện rõ uy thế của ông ta trong hậu cung.

“Ngươi có nhiều kim đậu như vậy, xem ra thu hoạch không ít...”

Ông ta khẽ nói, nghiêng người về phía Triệu Tuấn Hào, ánh mắt đầy tham lam: “Ta biết, quan hệ của Triệu Thủ và ngươi...”

Hai mắt Triệu Tuấn Hào trợn to, đối phương thân là Đại tổng quản trong cung, tai mắt khắp nơi, nhất định có thể nhìn ra sơ hở này.

“Haha, ngươi biết Triệu Thủ chết như nào không?”

Đại tổng quản cười khẩy, trong giọng đầy đắc ý và uy hiếp: “Đắc tội với người không nên đắc tội, chết không ai biết, ngươi hiểu không?”

Triệu Tuấn Hào cố nén cảm xúc, bình tĩnh nói: "Không biết Tam thúc công của ta đắc tội với ai?”

Thấy sắc mặt đối phương hơi thay đổi, Triệu Tuấn Hào cười khẩy nói: “Tên khốn đó muốn đưa ta vào cung để trục lợi, còn đưa ta đi thiến, thù này ta đã muốn báo từ lâu, không biết ai thay ta báo thù, ta còn phải cảm ơn hắn ta.”

“Ồ? Có chuyện như vậy sao? Hóa ra ta đã trở thành ân nhân của ngươi, haha”

Đại tổng quản cười như không cười, cũng không nói rõ, nhưng Triệu Tuấn Hào đã hiểu.

“Từ giờ trở đi ta sẽ coi Trần tổng quản là đầu tàu như thiên lôi sai đâu đánh đó!”

Triệu Tuấn Hào cúi đầu, trong mắt tràn ngập sát ý.

Nhưng trong mắt Đại tổng quản, Triệu Tuấn Hào đã bị thần phục, ông ta cười haha nói: “Nếu đã làm việc thay hoàng thượng, nên đi sớm về sớm.”

“Có điều, sau này ngươi nhận được lợi ích từ các chủ tử thì phải đưa cho ta chín phần”.

Triệu Tuấn Hào biết, nếu không đồng ý, hắn sẽ không thể rời đi.

“Tiểu nhân hiểu, sau này nhất định sẽ biếu tổng quản.”

“Được!”

Đám người nhường ra một lối đi, nhưng khí thế bức người không biến mất, bọn chúng hung hăng nhìn chằm chằm Triệu Tuấn Hào.

Triệu Tuấn Hào hành lễ, cúi đầu, run rẩy bước qua đám người.

“Hahahaha... các ngươi nhìn dáng vẻ của hắn ta kìa... hahaha...”

“Tổng quản, xem ra chúng ta lo lắng quá rồi, Triệu Thủ là người bướng bỉnh, nhưng tiểu tử này là kẻ hèn nhát.”

“Hèn nhát cũng tốt, thuận tiện để ta bắt nạt.”

Sau lưng truyền đến từng trận cười mỉa mai, đắc ý, hung hăng càn quấy, người đông thế mạnh không ai bì nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang