Khi cô thức dậy cô đã thành một đứa trẻ sơ sinh chỉ biết khóc oa oa, mỗi ngày đói khát khó nhịn, chịu hết dằn vặt.
Chờ khi khó khăn lắm mới có thể lớn được một chút, giãy giụa học chữ, vội vã lục soát đoạn lịch sử từng thuộc về mình trong tàng thư viện cằn cỗi kia.
Nhưng cô lật tung đủ loại triều đại, cũng trộm hỏi một số giáo sư lịch sử, cuối cùng cô hiểu được, trong lịch sử hiện tại không hề có vết tích Đại Chiêu.
Thế đạo này có hoàng sa mãng mãng, cũng có quan sơn thương thương, nhưng không có đế vương từng chân đạp càn khôn nắm giữ thiên hạ, càng không có truyền thuyết về Diệp gia, võ tướng trăm năm từng chinh chiến vạn dặm.
Diệp Thiên Hủy phải mất một thời gian rất lâu mới rõ ràng được, ký ức bản thân bị giam hãm bốn tháng ở dân châu, cuối cùng nhảy xuống đỉnh Phượng Hoàng, chỉ là trí nhớ trong đầu một mình cô.
Thậm chí rất có thể, đó chỉ là một giấc mộng, vốn không tồn tại thật sự.
Cô có cuộc sống mới, tồn tại ở một thế giới hoàn toàn mới.
Một trận gió biển thổi qua, tháng chín trời lạnh không chịu nổi, quần áo đã ướt đẫm khiến cô không nhịn được hắt hơi một cái.
Cô lật người lại, cuối cùng cũng đứng lên được.
Đầu tiên, cô sờ xuống cái túi nhựa được cột trên bắp chân, đó là bịch đựng bánh cô mua khi còn ở huyện Bảo An.
Cô đã bỏ hết tất cả gia sản của mình vào đó, cột thật chặt, sau đó lại dùng vải cột vào bắp chân.
Bên trong có một ít tiền tệ Hương Cảng, cũng không nhiều, chỉ chừng hai trăm đô, là tiền tệ Hương Cảng cô dùng tích góp mấy năm nay len lén đổi được ở chợ đen.
Hiện tại sờ tới, may mà hai trăm đô kia còn chưa bị mất, cũng hoàn hảo không tổn hại gì. Đây là vốn liếng để cô tiếp tục sinh tồn ở Hương Giang.
Ngoại trừ tiền ra còn có hai miếng chocolate, cô phải bỏ nhiều tiền mới mua được.
Gần đây, tin đồn kia lan rất ác, không biết bao nhiêu người muốn vượt biên giới tới Hương Cảng, khiến mấy cửa hàng nhỏ hết sạch thức ăn.
Vì mua được hai thanh chocolate này mà cô phải bỏ không ít tiền.
Nhưng số tiền này tiêu rất đáng giá, hiện tại cô vừa lạnh vừa đói, rất cần được bổ sung thể lực.
Cô nuốt thanh chocolate kia xuống, quá ngọt, ăn xong lại khát, cô dùng tay của mình hứng lấy một ít nước mưa để uống.
Ăn uống xong xuôi, cuối cùng cũng có thêm một chút sức lực, cô lại lần nữa giấu hai trăm đô kia đi rồi rút một thanh đao nhỏ từ bên bắp chân trái của mình ra.
Đây là một thanh đao rất nhỏ, chỉ là đao bình thường, nhưng cũng là đao.
Cô dùng cây đao kia cắt đứt dây thừng cột bóng bàn trên người mình ra. Mấy quả bóng này đã bị dây thừng cột chặt lại với nhau, không dễ tháo ra, cô lại cột rất sát, hiện tại phải tốn chút sức lực mới có thể cắt đứt được.
Chờ khi cắt đứt xong, cô lại kéo hết rong rêu với mấy thứ hỗn tạp dính vào người mình xuống.
Trong quá trình này, cô còn nhặt được một con tôm dính trên quần áo, con tôm rất nhỏ, trong suốt, đang bắn loạn trên lòng bàn tay co.
Cô cảm thấy con tôm đáng thương, lại nhìn về phía biển khơi xa xăm. Chỉ thấy ngoài khơi tối tăm mù mịt, từng đợt sóng biển điên cuồng đập tới.
Cô giẫm lên hạt cát bước về phía trước. Vào lúc một đợt sóng biển đánh tới, cô thả con tôm nhỏ kia vào lại trong biển.
Đời trước khi cô chinh chiến sa trường, đã từng giết không biết bao nhiêu người. Cho tới bây giờ, cô chưa từng là người lòng dạ từ bi gì.
Thế nhưng lúc này, vào lúc bản thân mới vừa trải qua một trận gian nan như thế, cô cảm thấy chúng sinh đều không dễ dàng, gặp được cũng coi như có duyên, cho nó một con đường sống đi.
Chờ khi khó khăn lắm mới có thể lớn được một chút, giãy giụa học chữ, vội vã lục soát đoạn lịch sử từng thuộc về mình trong tàng thư viện cằn cỗi kia.
Nhưng cô lật tung đủ loại triều đại, cũng trộm hỏi một số giáo sư lịch sử, cuối cùng cô hiểu được, trong lịch sử hiện tại không hề có vết tích Đại Chiêu.
Thế đạo này có hoàng sa mãng mãng, cũng có quan sơn thương thương, nhưng không có đế vương từng chân đạp càn khôn nắm giữ thiên hạ, càng không có truyền thuyết về Diệp gia, võ tướng trăm năm từng chinh chiến vạn dặm.
Diệp Thiên Hủy phải mất một thời gian rất lâu mới rõ ràng được, ký ức bản thân bị giam hãm bốn tháng ở dân châu, cuối cùng nhảy xuống đỉnh Phượng Hoàng, chỉ là trí nhớ trong đầu một mình cô.
Thậm chí rất có thể, đó chỉ là một giấc mộng, vốn không tồn tại thật sự.
Cô có cuộc sống mới, tồn tại ở một thế giới hoàn toàn mới.
Một trận gió biển thổi qua, tháng chín trời lạnh không chịu nổi, quần áo đã ướt đẫm khiến cô không nhịn được hắt hơi một cái.
Cô lật người lại, cuối cùng cũng đứng lên được.
Đầu tiên, cô sờ xuống cái túi nhựa được cột trên bắp chân, đó là bịch đựng bánh cô mua khi còn ở huyện Bảo An.
Cô đã bỏ hết tất cả gia sản của mình vào đó, cột thật chặt, sau đó lại dùng vải cột vào bắp chân.
Bên trong có một ít tiền tệ Hương Cảng, cũng không nhiều, chỉ chừng hai trăm đô, là tiền tệ Hương Cảng cô dùng tích góp mấy năm nay len lén đổi được ở chợ đen.
Hiện tại sờ tới, may mà hai trăm đô kia còn chưa bị mất, cũng hoàn hảo không tổn hại gì. Đây là vốn liếng để cô tiếp tục sinh tồn ở Hương Giang.
Ngoại trừ tiền ra còn có hai miếng chocolate, cô phải bỏ nhiều tiền mới mua được.
Gần đây, tin đồn kia lan rất ác, không biết bao nhiêu người muốn vượt biên giới tới Hương Cảng, khiến mấy cửa hàng nhỏ hết sạch thức ăn.
Vì mua được hai thanh chocolate này mà cô phải bỏ không ít tiền.
Nhưng số tiền này tiêu rất đáng giá, hiện tại cô vừa lạnh vừa đói, rất cần được bổ sung thể lực.
Cô nuốt thanh chocolate kia xuống, quá ngọt, ăn xong lại khát, cô dùng tay của mình hứng lấy một ít nước mưa để uống.
Ăn uống xong xuôi, cuối cùng cũng có thêm một chút sức lực, cô lại lần nữa giấu hai trăm đô kia đi rồi rút một thanh đao nhỏ từ bên bắp chân trái của mình ra.
Đây là một thanh đao rất nhỏ, chỉ là đao bình thường, nhưng cũng là đao.
Cô dùng cây đao kia cắt đứt dây thừng cột bóng bàn trên người mình ra. Mấy quả bóng này đã bị dây thừng cột chặt lại với nhau, không dễ tháo ra, cô lại cột rất sát, hiện tại phải tốn chút sức lực mới có thể cắt đứt được.
Chờ khi cắt đứt xong, cô lại kéo hết rong rêu với mấy thứ hỗn tạp dính vào người mình xuống.
Trong quá trình này, cô còn nhặt được một con tôm dính trên quần áo, con tôm rất nhỏ, trong suốt, đang bắn loạn trên lòng bàn tay co.
Cô cảm thấy con tôm đáng thương, lại nhìn về phía biển khơi xa xăm. Chỉ thấy ngoài khơi tối tăm mù mịt, từng đợt sóng biển điên cuồng đập tới.
Cô giẫm lên hạt cát bước về phía trước. Vào lúc một đợt sóng biển đánh tới, cô thả con tôm nhỏ kia vào lại trong biển.
Đời trước khi cô chinh chiến sa trường, đã từng giết không biết bao nhiêu người. Cho tới bây giờ, cô chưa từng là người lòng dạ từ bi gì.
Thế nhưng lúc này, vào lúc bản thân mới vừa trải qua một trận gian nan như thế, cô cảm thấy chúng sinh đều không dễ dàng, gặp được cũng coi như có duyên, cho nó một con đường sống đi.