Giữa bầu trời đêm đen kịt, mây đen cuồn cuộn, tiếng cuồng phong thét gào cuộn trào mãnh liệt, nhấc lên từng đợt sóng lớn trên mặt biển.
Mỗi đợt sóng lớn là một ải sinh tử.
Diệp Thiên Hủy biết, mình nhất định phải dốc hết tất cả thể lực, đợi khi sóng lớn kéo tới, liều mạng tìm ra một chút hi vọng sống.
Một khi cô thả lỏng, chắc chắn sẽ bị sóng biển hung mãnh nuốt chửng, lập tức chìm vào biển rộng vô biên vô tận này.
Cô cũng biết, thể lực của mình đã gần như cực hạn.
Mỗi một lần hô hấp đều khó khăn vô cùng, hệt như đây là cái hô hấp cuối cùng trong sinh mệnh của cô.
Là người kiểu gì cũng sẽ chết, cũng không phải Diệp Thiên Hủy chưa từng chết bao giờ.
Kiếp trước, hẳn kết cục cuối cùng của cô cũng là táng thân trong biển rộng.
Cô sinh ra trong nhà binh, mặc dù thân là con gái nhưng lại thích cưỡi ngựa bắn cung, mười bốn tuổi đã theo cha lên chiến trường giết địch, cũng từng lập chiến công.
Năm mười bảy tuổi, cô được phong làm Lang tướng trong Tứ phẩm tư kim.
Cho tới năm hai mươi bốn tuổi, cô nhiều lần lập chiến công, được phong làm Phụ Quốc tướng quân.
Năm hai mươi lăm tuổi, cô phụng chỉ tuần tra dân châu biên cương, lại gặp phải bắc địch quân quốc ngủ đông đã lâu, bị vây ở núi Phượng Hoàng.
Cô gửi liên tục bảy quân hàm khẩn cấp, thỉnh cầu trợ giúp lương thảo binh mã, nhưng chưa từng nhận được một chút tin tức đáp lại nào.
Cuối cùng, cây không còn vỏ, cỏ không còn rể, không còn lương thực để ăn, cô giết tọa kỵ ngự tứ đã theo bản thân nhiều năm phân cho mọi người cùng ăn, sau đó dẫn dắt thân tín đã gầy trơ cả xương xông ra ngoài.
Chỉ là, cuối cùng cô thất bại.
Thân là Phụ Quốc tướng quân, tuổi còn trẻ, lại là thân nữ nhi, đương nhiên cô cũng biết rõ kết cục sau khi binh bại bị bắt.
Cho nên vào lúc tứ bề thọ địch, cô thả người nhảy vào trong biển rộng.
Chuyện sau đó cô cũng không nhớ rõ, nhưng hẳn cuối cùng cô táng thân trong biển rộng.
Cô còn nhớ rõ, vào khoảnh khắc cô nhảy xuống, suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô là --- Đói.
Ký ức về cảm giác đói kia như khắc sâu vào trong linh hồn cô, tới mức sau khi cô chuyển thế làm người xong, vào lúc bản thân còn là một đứa bé chỉ biết khóc oa oa, ấn tượng đầu tiên của cô chính là đói, đói, rất đói rất đói.
Trên phương diện đầu thai, dường như cô luôn thiếu may mắn một chút, lần này cô đầu thai tới niên đại người người chịu đói.
Đặc biệt nghèo, nghèo tới mức cả ngày chịu đói, khiến cô vẫn luôn nghi ngờ ngày tháng bị vây khốn bi thương kiếp trước vẫn đang tiếp diễn.
Đây còn chưa phải chuyện bết bát nhất, càng bết bát hơn là thân thế của cô có chút khúc chiết.
Ban đầu khi mới sinh ra, cô chỉ là một tiểu oa nhi, thân thể mềm nhũn vô lực, thị lực cũng không rõ ràng, không thấy rõ người vật xung quanh.
Nhưng từ những lời “người mẹ” nói mà cô tình cờ nghe được, cô đã biết đại khái thân thế của mình.
Lúc cô sinh ra, quốc gia này mới kiến quốc được mấy năm, mà trước khi kiến quốc, “người mẹ” kia của cô là người hầu được nuôi từ nhỏ trong nhà giàu có.
Trước khi kiến quốc, gia đình giàu có kia vội vàng chạy tới Hương Giang, duy chỉ có cậu ba với mợ ba nhà kia vì đã ra ngoài trước đó mà không đi theo được, cuối cùng phải ở lại trong nước.
Lúc ấy, mặc dù người hầu đã lập gia đình, nhưng vẫn thường xuyên qua lại với mợ chủ kia.
Qua mấy năm, thế cục ổn định lại, cuối cùng người nhà ở Hương Giang cũng có tin tức, muốn đón cậu chủ với mợ chủ tới.
Mỗi đợt sóng lớn là một ải sinh tử.
Diệp Thiên Hủy biết, mình nhất định phải dốc hết tất cả thể lực, đợi khi sóng lớn kéo tới, liều mạng tìm ra một chút hi vọng sống.
Một khi cô thả lỏng, chắc chắn sẽ bị sóng biển hung mãnh nuốt chửng, lập tức chìm vào biển rộng vô biên vô tận này.
Cô cũng biết, thể lực của mình đã gần như cực hạn.
Mỗi một lần hô hấp đều khó khăn vô cùng, hệt như đây là cái hô hấp cuối cùng trong sinh mệnh của cô.
Là người kiểu gì cũng sẽ chết, cũng không phải Diệp Thiên Hủy chưa từng chết bao giờ.
Kiếp trước, hẳn kết cục cuối cùng của cô cũng là táng thân trong biển rộng.
Cô sinh ra trong nhà binh, mặc dù thân là con gái nhưng lại thích cưỡi ngựa bắn cung, mười bốn tuổi đã theo cha lên chiến trường giết địch, cũng từng lập chiến công.
Năm mười bảy tuổi, cô được phong làm Lang tướng trong Tứ phẩm tư kim.
Cho tới năm hai mươi bốn tuổi, cô nhiều lần lập chiến công, được phong làm Phụ Quốc tướng quân.
Năm hai mươi lăm tuổi, cô phụng chỉ tuần tra dân châu biên cương, lại gặp phải bắc địch quân quốc ngủ đông đã lâu, bị vây ở núi Phượng Hoàng.
Cô gửi liên tục bảy quân hàm khẩn cấp, thỉnh cầu trợ giúp lương thảo binh mã, nhưng chưa từng nhận được một chút tin tức đáp lại nào.
Cuối cùng, cây không còn vỏ, cỏ không còn rể, không còn lương thực để ăn, cô giết tọa kỵ ngự tứ đã theo bản thân nhiều năm phân cho mọi người cùng ăn, sau đó dẫn dắt thân tín đã gầy trơ cả xương xông ra ngoài.
Chỉ là, cuối cùng cô thất bại.
Thân là Phụ Quốc tướng quân, tuổi còn trẻ, lại là thân nữ nhi, đương nhiên cô cũng biết rõ kết cục sau khi binh bại bị bắt.
Cho nên vào lúc tứ bề thọ địch, cô thả người nhảy vào trong biển rộng.
Chuyện sau đó cô cũng không nhớ rõ, nhưng hẳn cuối cùng cô táng thân trong biển rộng.
Cô còn nhớ rõ, vào khoảnh khắc cô nhảy xuống, suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô là --- Đói.
Ký ức về cảm giác đói kia như khắc sâu vào trong linh hồn cô, tới mức sau khi cô chuyển thế làm người xong, vào lúc bản thân còn là một đứa bé chỉ biết khóc oa oa, ấn tượng đầu tiên của cô chính là đói, đói, rất đói rất đói.
Trên phương diện đầu thai, dường như cô luôn thiếu may mắn một chút, lần này cô đầu thai tới niên đại người người chịu đói.
Đặc biệt nghèo, nghèo tới mức cả ngày chịu đói, khiến cô vẫn luôn nghi ngờ ngày tháng bị vây khốn bi thương kiếp trước vẫn đang tiếp diễn.
Đây còn chưa phải chuyện bết bát nhất, càng bết bát hơn là thân thế của cô có chút khúc chiết.
Ban đầu khi mới sinh ra, cô chỉ là một tiểu oa nhi, thân thể mềm nhũn vô lực, thị lực cũng không rõ ràng, không thấy rõ người vật xung quanh.
Nhưng từ những lời “người mẹ” nói mà cô tình cờ nghe được, cô đã biết đại khái thân thế của mình.
Lúc cô sinh ra, quốc gia này mới kiến quốc được mấy năm, mà trước khi kiến quốc, “người mẹ” kia của cô là người hầu được nuôi từ nhỏ trong nhà giàu có.
Trước khi kiến quốc, gia đình giàu có kia vội vàng chạy tới Hương Giang, duy chỉ có cậu ba với mợ ba nhà kia vì đã ra ngoài trước đó mà không đi theo được, cuối cùng phải ở lại trong nước.
Lúc ấy, mặc dù người hầu đã lập gia đình, nhưng vẫn thường xuyên qua lại với mợ chủ kia.
Qua mấy năm, thế cục ổn định lại, cuối cùng người nhà ở Hương Giang cũng có tin tức, muốn đón cậu chủ với mợ chủ tới.