Cả Tiến và Farh cứ như vậy bị đè ra đất đánh, cho tới khi tiếng hô hào cổ động bắt đầu lôi kéo càng nhiều sự chú ý.
"Mấy đứa kia! Đứng yên hết đó!" Một vị giáo viên mỹ thuật lớn giọng quát.
Âm thanh dọa đám học sinh còn đang cổ vũ hoảng hồn, lật đật giải tán.
"Giáo viên tới, đi!" Bình nhìn tình huống không ổn, lập tức nói.
Nhưng đám bạn y nguyên chưa dứt cơn ghiền. Sâu trong nhận thức, chúng biết, giáo viên còn phải tốn chút sức lực xuống lầu. Vẫn còn thời gian. Đánh thêm vài cái cho hai đứa nó nhớ đời; chỉ có lời, không lỗ.
Co ro cúm rúm nằm dưới đất mặc người đánh đập như bao lần, từng cú đạp nặng nề vào đầu khiến Farhrael không khỏi nhớ lại chuỗi ngày tháng trải qua những trận đòn to nhỏ, những câu từ khinh bỉ quen thuộc về màu máu, về mặt mũi, ngoại hình của hắn.
Tất cả những gì hắn muốn chỉ là có bạn có bè, thời gian cặp sách đến trường có thể cùng chơi cùng cười. Nhìn lướt qua mấy khuôn mặt tỏ rõ vẻ hung tợn, hưng phấn của đám Bình; Farh vô cớ cảm giác có chút thất lạc, không hiểu vì sao sự việc cứ luôn phải diễn ra theo cách này. Hai mắt hắn từ từ khép lại, chút nhận định chủ quan còn sót lại cuối cùng cũng tan nát: "Trường học, làm gì phải là trường học!"
Chính đang ôm đầu chịu trận mong sao mọi thứ sớm kết thúc, Farh chợt cảm giác cơ thể có chút nóng lên, xôn xao khó nhịn, lại rùng mình ngứa ngáy, đặc biệt là phía sau bả vai trái. Một cỗ nộ khí mạc danh kỳ diệu dấy lên từ nội tâm đồng thời những hình ảnh kỳ lạ chắp nối, sống động như thật bỗng xâm lấn tâm trí. Cùng thời điểm, đồng tử Farh không ngừng có tia điện phun ra nuốt vào, ngang dọc bất định với tần suất ngày một tăng.
"Con à, con phải chạy đi! Việc con còn sống quan trọng hơn cả việc con đứng ra dẫn dắt thần dân tử chiến. Tầm nhìn của cha kém rồi.. nhưng cha chứng kiến con trưởng thành qua từng ngày, rõ ràng hơn hết thảy. Cha biết, con can đảm, gan góc vượt xa kích thước bản thân và.."
Đùng! Đoàng!
Bên ngoài cung điện hùng vĩ sừng sững ngay trên vách núi nhô ra, sấm sét giữa không trung không ngừng dội xuống, ánh sáng chớp nhoáng thông qua khe cửa ban công, thoáng thắp sáng một góc âm u giữa căn phòng.
Ầm, ầm.. Cr.. ắc! Uỳnh!
Chen lẫn trong tiếng sấm, âm thanh cổng lớn cung điện bị đập phá dần to rõ, cho đến khi một tiếng nổ vang vọng khắp cung điện báo hiệu phòng tuyến cuối cùng đã tan nát.
"Hehe, đồ tươi, đồ tươi. Thơm quá! Của tao, của tao hết! Tránh ra!" Một con D'Naniite Nocxit chủng tướng đi đầu tranh phóng vào. Bầy Nocxit chủng binh, ấu thể.. cản đường phía trước trực tiếp bị ủi văng sang hai bên một cách đầy bạo lực.
Áá!
Crộp, crộp, xì xụp.. Ực!
Ccc.. cẹc cẹc!
Đại sảnh vắng lặng, trống trải dần dần bị hỗn loạn cùng chen chúc thay thế. Từng âm thanh ghê rợn, sởn tóc gáy mà bọn Nocxit phát ra, dẫn theo hàng loạt tiếng kêu rên thảm thiết tuyệt vọng đến cùng cực của thần dân vương triều Naniite, tràn ngập khắp các ngóc ngách ẩn giấu trong đại sảnh, lầu một, lầu hai.. Tất cả hỗn tạp lại như một bản nhạc chối tai, rối rắm bất quy tắc, vọng lên chỗ của vương triều chi chủ, Kim Đình Lôi, cùng kế nhiệm vương Linh Động.
".. Không cần phải chứng minh gì cả, toàn bộ đều nằm gọn trong đây rồi! Con đã trở thành đế vương hơn con tưởng rồi. Một đế vương dám đứng ra vơ lấy sai lầm về mình và cố tìm cách khắc phục, vẫn xứng làm một đế vương! Vương triều lụi tàn rồi sẽ lại trỗi dậy cùng tân vương.. Giờ thì đi đi, con của ta. Mở ra hành trình của bản thân, sống sót và học hỏi từ đó!"
Thấy đã không còn thừa bao nhiêu thời gian, Kim Đình Lôi nói rồi quay sang nhìn Cổ Hỏa đang thủ hộ gần bên: "Quỷ Lão, nhờ lão!"
Vương chủ Naniite quanh thân vừa mới xuất hiện nhiều tia lôi điện vàng nhạt triền quấn. Vụt một tiếng. Lần xuất hiện tiếp theo đã phiêu phù bên dưới đám mây đen khổng lồ ngoài cung điện, hình thể từ một quả cầu vỏ ngoài đục mờ, bắt đầu phình to ra gấp hai rồi gấp ba theo bó lớn lôi đình chui vào thể nội, thứ dịch thể vàng óng không rõ bên trong cũng theo hình thể nở nang cùng lượng lớn lôi đình tiến nhập mà nhanh chóng chất đầy hơn nửa cơ thể Kim Đình Lôi, thậm chí vỏ ngoài của nó cũng dần dà ngả sang vàng đậm.
"Đám dục vọng hèn mọn, bẩn thỉu! Lũ tạp chủng! Ông nội mày ở trên này. Thích thơm lắm đúng không, nhào vô mà hít!" Kim Đình Lôi nộ rống.
Đùng! Đùng..
"Xuyên đống tro tàn, vương triều Naniite rồi sẽ trỗi dậy lần nữa!"
Uỳnh!
"Vương!" Linh Động hô to, ý đồ phóng ra trợ chiến. Nhưng còn chưa kịp thôi động lực lượng thể nội.
Bộp!
Cổ Hỏa bất ngờ phun ra một mồi lửa, trực tiếp đập Linh Động bất tỉnh: "Đây không phải trận chiến của ngài, vương tử. Chưa phải lúc!"
Nói rồi nó ngước nhìn bạn già ở ngoài xa tán xạ quang mang sáng chói, không ngừng điều động vô số đạo lôi đình vỗ xuống bình địa đã từng là một rừng cây khủng diệp rộng lớn, nay chỉ sót lại vạn dặm khói lửa hoang tàn. Lôi điện vô tận không khác cuồng xà du tẩu, qua lại tới lui xuyên thấu giữa đại quân Nocxit, bất kể là chủng binh, thể trưởng thành hay ấu thể.. thậm chí cả chủng tướng tân tấn đều không ngoại lệ, hoặc bị tê liệt tại chỗ nát thành cát bụi hoặc chớp mắt hôi phi yên diệt.
Đáng tiếc, trái ngược với tràng cảnh kinh diễm, thương vong khả quan chỉ đủ duy trì bên trong phạm vi lĩnh vực, tốc độ thu hút mở rộng lôi vân không đáng là bao so với hằng hà sa số Nocxit lũ lượt kéo tới.
Kim Lôi Naniite ngự trị không trung, thi thoảng lại tiêu hao một phần dịch thể óng ánh, mượn nhờ liên kết với lôi vân vần vũ bên trên, chuẩn xác không một tiếng động trút một đạo quang trụ khổng lồ xuống đầu con Siêu Khủng Trưởng Thành ngay bên dưới, kim lôi trong trụ dày đặc như hải dương, kín không kẽ hở, mạnh mẽ mở ra một lỗ thủng to lớn trên thân con Siêu Khủng Trưởng Thành.
Bất quá chỉ khiến kẻ địch đình trệ một khoảng thời gian, căn bản không đủ lay động sinh mạng của đối phương dù là mảy may.
Nhưng suy cho cùng cũng đã thành công cầm chân phần lớn quân đoàn phe địch, tranh thủ được chút thời gian ít ỏi cho Cổ Hỏa chạy thoát.
".. Tạm biệt, bạn già!" Cổ Hỏa ném Linh Động vào buồng cung cấp dấu hiệu sinh mệnh trong 908 rồi đóng lại, cũng cấp tốc kích hoạt chương trình tìm kiếm vật chủ, vận lực làm tốt chuẩn bị tẩu thoát.
Khịt, khịt!
"Grr, trốn bên này à?" Tiếng cười cạc cạc quái dị của con Nocxit chủng tướng cách bức cửa chắn vọng vào trong rõ mồn một, hầu như có thể hình dung ra được nó lúc này ở bên kia cánh cửa, đang run rẩy hưng phấn mà đói khát khó nhịn.
Đừng lo, tiểu vương tử chắc chắn sẽ sống sót. Lão thề!
Vụt một tiếng, 908 mang theo Linh Động vọt ra cung điện, Cổ Hỏa một bên lôi ra xúc tu máy cột chặt bản thân vào 908, một bên vung vẩy loạt nham tương hỏa cầu, vừa mở đường cho 908 tiến lên vừa đánh úp đầu Nocxit chủng tướng phía sau, cả hai tranh thủ khoảnh khắc phe địch bất ngờ, nhanh chóng khuất dạng nơi cuối chân trời.
"Sau cơn mưa trời lại sáng. Thái dương hàng thế!" Thanh âm từ trung tâm chiến trường, phiêu hốt mà trầm bổng xa xa vang vọng: "Haha! Quỷ lão, bi của ông đây to hơn!"
Cổ Hỏa ở xa tít tắp, ngơ ngác nhìn một quả lôi cầu viễn siêu khổng lồ, kim sắc ám mà không chói nhìn sơ qua không khác gì mặt trời, ngạnh sinh sinh xé tan hắc sắc lôi vân cũng đem nó hấp thu, gần nửa vòng lôi đình cự nhật thản nhiên xuyên thấu mặt đất, bão bụi mù mịt lấy đó làm trung tâm, dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ, cuồn cuộn cao ngút. Dư ba thậm chí đã quét tới vị trí của 908, khiến quả bóng đa năng này không ngừng nghiêng ngả, chao liệng.
Nghe ra được câu từ bên trong ẩn hàm chút ngông cuồng cuối cùng. Qua hồi lâu, nó mới dữ tợn gằn lên một chữ: "Lôi!"
Giai điệu, tạp âm, mấy hình ảnh, âm thanh kỳ lạ?
Có là gì đi chăng nữa, càng lạ kỳ hơn khi bản thân Farh lại có thể nghe hiểu được. Và cơn giận, sự giận dữ xen lẫn bất lực đó cảm giác.. chân thật đến khó tin.. và ngột ngạt.
"Mấy đứa kia! Đứng yên hết đó!" Một vị giáo viên mỹ thuật lớn giọng quát.
Âm thanh dọa đám học sinh còn đang cổ vũ hoảng hồn, lật đật giải tán.
"Giáo viên tới, đi!" Bình nhìn tình huống không ổn, lập tức nói.
Nhưng đám bạn y nguyên chưa dứt cơn ghiền. Sâu trong nhận thức, chúng biết, giáo viên còn phải tốn chút sức lực xuống lầu. Vẫn còn thời gian. Đánh thêm vài cái cho hai đứa nó nhớ đời; chỉ có lời, không lỗ.
Co ro cúm rúm nằm dưới đất mặc người đánh đập như bao lần, từng cú đạp nặng nề vào đầu khiến Farhrael không khỏi nhớ lại chuỗi ngày tháng trải qua những trận đòn to nhỏ, những câu từ khinh bỉ quen thuộc về màu máu, về mặt mũi, ngoại hình của hắn.
Tất cả những gì hắn muốn chỉ là có bạn có bè, thời gian cặp sách đến trường có thể cùng chơi cùng cười. Nhìn lướt qua mấy khuôn mặt tỏ rõ vẻ hung tợn, hưng phấn của đám Bình; Farh vô cớ cảm giác có chút thất lạc, không hiểu vì sao sự việc cứ luôn phải diễn ra theo cách này. Hai mắt hắn từ từ khép lại, chút nhận định chủ quan còn sót lại cuối cùng cũng tan nát: "Trường học, làm gì phải là trường học!"
Chính đang ôm đầu chịu trận mong sao mọi thứ sớm kết thúc, Farh chợt cảm giác cơ thể có chút nóng lên, xôn xao khó nhịn, lại rùng mình ngứa ngáy, đặc biệt là phía sau bả vai trái. Một cỗ nộ khí mạc danh kỳ diệu dấy lên từ nội tâm đồng thời những hình ảnh kỳ lạ chắp nối, sống động như thật bỗng xâm lấn tâm trí. Cùng thời điểm, đồng tử Farh không ngừng có tia điện phun ra nuốt vào, ngang dọc bất định với tần suất ngày một tăng.
"Con à, con phải chạy đi! Việc con còn sống quan trọng hơn cả việc con đứng ra dẫn dắt thần dân tử chiến. Tầm nhìn của cha kém rồi.. nhưng cha chứng kiến con trưởng thành qua từng ngày, rõ ràng hơn hết thảy. Cha biết, con can đảm, gan góc vượt xa kích thước bản thân và.."
Đùng! Đoàng!
Bên ngoài cung điện hùng vĩ sừng sững ngay trên vách núi nhô ra, sấm sét giữa không trung không ngừng dội xuống, ánh sáng chớp nhoáng thông qua khe cửa ban công, thoáng thắp sáng một góc âm u giữa căn phòng.
Ầm, ầm.. Cr.. ắc! Uỳnh!
Chen lẫn trong tiếng sấm, âm thanh cổng lớn cung điện bị đập phá dần to rõ, cho đến khi một tiếng nổ vang vọng khắp cung điện báo hiệu phòng tuyến cuối cùng đã tan nát.
"Hehe, đồ tươi, đồ tươi. Thơm quá! Của tao, của tao hết! Tránh ra!" Một con D'Naniite Nocxit chủng tướng đi đầu tranh phóng vào. Bầy Nocxit chủng binh, ấu thể.. cản đường phía trước trực tiếp bị ủi văng sang hai bên một cách đầy bạo lực.
Áá!
Crộp, crộp, xì xụp.. Ực!
Ccc.. cẹc cẹc!
Đại sảnh vắng lặng, trống trải dần dần bị hỗn loạn cùng chen chúc thay thế. Từng âm thanh ghê rợn, sởn tóc gáy mà bọn Nocxit phát ra, dẫn theo hàng loạt tiếng kêu rên thảm thiết tuyệt vọng đến cùng cực của thần dân vương triều Naniite, tràn ngập khắp các ngóc ngách ẩn giấu trong đại sảnh, lầu một, lầu hai.. Tất cả hỗn tạp lại như một bản nhạc chối tai, rối rắm bất quy tắc, vọng lên chỗ của vương triều chi chủ, Kim Đình Lôi, cùng kế nhiệm vương Linh Động.
".. Không cần phải chứng minh gì cả, toàn bộ đều nằm gọn trong đây rồi! Con đã trở thành đế vương hơn con tưởng rồi. Một đế vương dám đứng ra vơ lấy sai lầm về mình và cố tìm cách khắc phục, vẫn xứng làm một đế vương! Vương triều lụi tàn rồi sẽ lại trỗi dậy cùng tân vương.. Giờ thì đi đi, con của ta. Mở ra hành trình của bản thân, sống sót và học hỏi từ đó!"
Thấy đã không còn thừa bao nhiêu thời gian, Kim Đình Lôi nói rồi quay sang nhìn Cổ Hỏa đang thủ hộ gần bên: "Quỷ Lão, nhờ lão!"
Vương chủ Naniite quanh thân vừa mới xuất hiện nhiều tia lôi điện vàng nhạt triền quấn. Vụt một tiếng. Lần xuất hiện tiếp theo đã phiêu phù bên dưới đám mây đen khổng lồ ngoài cung điện, hình thể từ một quả cầu vỏ ngoài đục mờ, bắt đầu phình to ra gấp hai rồi gấp ba theo bó lớn lôi đình chui vào thể nội, thứ dịch thể vàng óng không rõ bên trong cũng theo hình thể nở nang cùng lượng lớn lôi đình tiến nhập mà nhanh chóng chất đầy hơn nửa cơ thể Kim Đình Lôi, thậm chí vỏ ngoài của nó cũng dần dà ngả sang vàng đậm.
"Đám dục vọng hèn mọn, bẩn thỉu! Lũ tạp chủng! Ông nội mày ở trên này. Thích thơm lắm đúng không, nhào vô mà hít!" Kim Đình Lôi nộ rống.
Đùng! Đùng..
"Xuyên đống tro tàn, vương triều Naniite rồi sẽ trỗi dậy lần nữa!"
Uỳnh!
"Vương!" Linh Động hô to, ý đồ phóng ra trợ chiến. Nhưng còn chưa kịp thôi động lực lượng thể nội.
Bộp!
Cổ Hỏa bất ngờ phun ra một mồi lửa, trực tiếp đập Linh Động bất tỉnh: "Đây không phải trận chiến của ngài, vương tử. Chưa phải lúc!"
Nói rồi nó ngước nhìn bạn già ở ngoài xa tán xạ quang mang sáng chói, không ngừng điều động vô số đạo lôi đình vỗ xuống bình địa đã từng là một rừng cây khủng diệp rộng lớn, nay chỉ sót lại vạn dặm khói lửa hoang tàn. Lôi điện vô tận không khác cuồng xà du tẩu, qua lại tới lui xuyên thấu giữa đại quân Nocxit, bất kể là chủng binh, thể trưởng thành hay ấu thể.. thậm chí cả chủng tướng tân tấn đều không ngoại lệ, hoặc bị tê liệt tại chỗ nát thành cát bụi hoặc chớp mắt hôi phi yên diệt.
Đáng tiếc, trái ngược với tràng cảnh kinh diễm, thương vong khả quan chỉ đủ duy trì bên trong phạm vi lĩnh vực, tốc độ thu hút mở rộng lôi vân không đáng là bao so với hằng hà sa số Nocxit lũ lượt kéo tới.
Kim Lôi Naniite ngự trị không trung, thi thoảng lại tiêu hao một phần dịch thể óng ánh, mượn nhờ liên kết với lôi vân vần vũ bên trên, chuẩn xác không một tiếng động trút một đạo quang trụ khổng lồ xuống đầu con Siêu Khủng Trưởng Thành ngay bên dưới, kim lôi trong trụ dày đặc như hải dương, kín không kẽ hở, mạnh mẽ mở ra một lỗ thủng to lớn trên thân con Siêu Khủng Trưởng Thành.
Bất quá chỉ khiến kẻ địch đình trệ một khoảng thời gian, căn bản không đủ lay động sinh mạng của đối phương dù là mảy may.
Nhưng suy cho cùng cũng đã thành công cầm chân phần lớn quân đoàn phe địch, tranh thủ được chút thời gian ít ỏi cho Cổ Hỏa chạy thoát.
".. Tạm biệt, bạn già!" Cổ Hỏa ném Linh Động vào buồng cung cấp dấu hiệu sinh mệnh trong 908 rồi đóng lại, cũng cấp tốc kích hoạt chương trình tìm kiếm vật chủ, vận lực làm tốt chuẩn bị tẩu thoát.
Khịt, khịt!
"Grr, trốn bên này à?" Tiếng cười cạc cạc quái dị của con Nocxit chủng tướng cách bức cửa chắn vọng vào trong rõ mồn một, hầu như có thể hình dung ra được nó lúc này ở bên kia cánh cửa, đang run rẩy hưng phấn mà đói khát khó nhịn.
Đừng lo, tiểu vương tử chắc chắn sẽ sống sót. Lão thề!
Vụt một tiếng, 908 mang theo Linh Động vọt ra cung điện, Cổ Hỏa một bên lôi ra xúc tu máy cột chặt bản thân vào 908, một bên vung vẩy loạt nham tương hỏa cầu, vừa mở đường cho 908 tiến lên vừa đánh úp đầu Nocxit chủng tướng phía sau, cả hai tranh thủ khoảnh khắc phe địch bất ngờ, nhanh chóng khuất dạng nơi cuối chân trời.
"Sau cơn mưa trời lại sáng. Thái dương hàng thế!" Thanh âm từ trung tâm chiến trường, phiêu hốt mà trầm bổng xa xa vang vọng: "Haha! Quỷ lão, bi của ông đây to hơn!"
Cổ Hỏa ở xa tít tắp, ngơ ngác nhìn một quả lôi cầu viễn siêu khổng lồ, kim sắc ám mà không chói nhìn sơ qua không khác gì mặt trời, ngạnh sinh sinh xé tan hắc sắc lôi vân cũng đem nó hấp thu, gần nửa vòng lôi đình cự nhật thản nhiên xuyên thấu mặt đất, bão bụi mù mịt lấy đó làm trung tâm, dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ, cuồn cuộn cao ngút. Dư ba thậm chí đã quét tới vị trí của 908, khiến quả bóng đa năng này không ngừng nghiêng ngả, chao liệng.
Nghe ra được câu từ bên trong ẩn hàm chút ngông cuồng cuối cùng. Qua hồi lâu, nó mới dữ tợn gằn lên một chữ: "Lôi!"
Giai điệu, tạp âm, mấy hình ảnh, âm thanh kỳ lạ?
Có là gì đi chăng nữa, càng lạ kỳ hơn khi bản thân Farh lại có thể nghe hiểu được. Và cơn giận, sự giận dữ xen lẫn bất lực đó cảm giác.. chân thật đến khó tin.. và ngột ngạt.