"Xem thử chút!" Không suy nghĩ quá nhiều, Farh đơn giản đáp lại Linh Động rồi ra khỏi góc khuất, chầm chậm đi xuống, tinh thần căng thẳng một mực vẫn căng.
Cũng tạm!
Nhìn dáng dấp đi đứng cứng nhắc, khập khựng sượt qua, bề ngoài lại làm như tự nhiên của Farh, Ngọc Ánh nhếch môi treo lấy nụ cười, nhanh chóng khép lại cửa nhà kho.
Bên trong, tối om một màu mực, Ngọc Ánh với tay kéo dây công tắc đèn. Thứ ánh sáng chập chờn từ bóng đèn sợi đốt, cũng cũ kĩ như dáng vẻ bên trong nhà kho, không sáng tỏ đến từng ngóc ngách, nhưng cũng lờ mờ thấy được đường.
"Đi thôi!" Ngọc Ánh bước tới trước một dãy tủ, ngoảnh lại ra hiệu rồi trực tiếp vào trong.
Farh nhìn chằm chằm vào bốn, năm chiếc tủ sắt hoen gỉ liền kề nhau, xem qua dư sức nhét một người trưởng thành vào trong, đoán chừng là tủ đồ của nhân viên vệ sinh, mặc dù không rõ mô tê thế nào nhưng hắn vẫn mạnh dạn bước tới mở ra.
Hệt như dự đoán, một bộ đồng phục lao công, vài bức ảnh gia đình cùng chút vật dụng linh tinh.
Từ ảnh cùng đồ dùng, có thể thấy tủ đồ này thuộc về một bác trai tuổi độ trung tuần sử dụng.
Farh học theo Ngọc Ánh, cũng bước vào, đóng tủ.
Mấy chục giây trôi qua.
Ngọc Ánh thở dài: "Xa quá, cái hộp sát cạnh chị, bên phải của nhóc ấy."
Farh lúng túng chuyển qua tủ kế bên. Mới vừa vặn đóng lại, bên trong dần sáng lên, Farh có cảm giác nhìn sang, vách ngăn tự lúc nào đã biến trong suốt, bên kia, vách tủ đồ dính lấy một tấm thẻ, ánh sáng chính tán phát ra từ nó.
Tấm thẻ đó!
Farh hoàn toàn bị thu hút, danh thiếp giới thiệu Ngọc Ánh âm thầm nhét vào túi Farh tối hôm đó, còn tưởng chỉ là một miếng giấy bình thường.
Từ danh thiếp tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, nhấp nhô xuyên qua cơ thể cả hai, có vẻ vô hại. Không chỉ thế, Farh có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thứ ánh sáng gợn sóng này dần tập trung tại vách tủ trước mặt hắn, một hình bàn tay cấp tốc hình thành, kích cỡ so với tay Farh ít nhiều cũng gấp rưỡi.
"Đặt tay lên đi nhóc!"
Xuyên thấu phía sau bàn tay, đằng ấy, Ngọc Ánh cũng có một hình tương tự, Farh cảm giác mới lạ, theo đó tò mò ướm tay vào hình.
Chưa tới hai giây.
"Xong rồi, bỏ tay xuống được rồi!"
Farh ạ ừ rụt tay về, còn tưởng bở hình vẽ này có gì đặc biệt, kết quả so với thiết bị kiểm trắc vân tay sinh học thường hay nghịch lén, cũng nhàm chán như nhau.
Tấm danh thiếp vừa mới còn đang phát sáng cứ như bị hút vào vách tủ, vô thanh vô tức biến mất, không chút dấu vết.
Vù.. uu!
Tấm kim loại cả hai đang đứng đột ngột tụt xuống, khiến Farh bất ngờ không kịp chuẩn bị mà kêu thành tiếng, định thần nhìn lại, xung quanh tối om, duy chỉ có ánh sáng lờ mờ cùng lực hút giữ cho Farh không bị rơi rớt, phát ra từ tấm kim loại dưới chân đem lại chút cảm giác chân thật.
Nhớ đến khi nãy 908 có quét ra một đoạn cấu trúc đường ống, thông sâu xuống lòng đất, hắn suy đoán cả hai lúc này đang nhanh chóng "rơi" xuống.
Quay sang bên cạnh, ánh sáng tờ mờ chiếu ra một đoạn chân, chắc hẳn của Ngọc Ánh, nhưng vì loại trừ phần nào cảm giác sờ sợ bởi bóng tối bủa vây, Farh vẫn bắn tiếng hỏi dò: "Chị, chị gì ơi, còn ở bển không vậy?"
".. Đêm đó, không nhầm thì chị giới thiệu tên cho nhóc rồi đúng không?"
Farh cười gượng, nghĩ thầm ai mà nhớ được trong cái tình huống sợ hãi tột độ thế cơ chứ?
"Quên thiệt luôn à. Ngọc Ánh, gọi chị Ánh hay đội trưởng Ánh đều được." Ngọc Ánh không quá để tâm nói.
Farh đại khái ứng lời, lực chú ý bắt đầu chuyển sang xung quanh, hắn ngồi xổm xuống sờ soạng tấm kim loại dưới chân, không hiểu sao thứ này có thể khiến hai chân dính chặt đến vậy, đảo mắt nhìn ra bóng tối xa xa, Farh đưa tay mò mẫm, dường như có một tấm kính trong suốt, ngăn cách giữa bên trong với bên ngoài thì phải.
"Nhóc, lát nữa xuống tới nơi nhớ nghiêm chỉnh xíu."
"À dạ vâng."
Cả hai cứ thế dần dần đi xuống.
Bên kia màn ảnh, giây phút Ngọc Ánh đáp ứng chỉ huy mà vẫn quay lại lườm Farh, Quân Tử sớm đã lường trước có điềm gở, từ ngang nhiên đứng quan sát màn hình lớn, đến nằm trên nền đất lúc nào không ai hay. Hắn cẩn thận trườn trên sàn, từng li từng tí nhẹ nhàng hạ rèm che cửa kính, xong xuôi hết thảy mới thở phào nhẹ nhõm, khoan thai ngồi vào chiếc ghế thân thương, tiếp tục quan sát tình hình thông qua màn ảnh nhỏ.
Một loạt ngôn hành cử chỉ sau đó của Ánh, khiến Quân Tử chỉ biết day trán trong câm nín, đồng thời cảm thán bản thân liệu sự như thần.
Mãi cho đến khi Ánh và Farh bước vào thang máy di chuyển xuống, Quân Tử mới ló mặt, gật đầu ra hiệu cho đội viên bên dưới.
"Đóng rào chắn ngoại biên!" Vị đội viên này hiểu ý, phát lệnh cho thuộc cấp kéo hạ cần gạt giữa một loạt nút bấm trên bàn điều khiển.
Bên trên, Farh cùng Ánh vừa mới rời đi. Nơi hai tấm hình vuông cắt nhau với bốn góc là bốn viên khá giống ốc vít, màu sắc hòa một thể với màu sơn, phân bố tại các ngách tường, kéo dài từ vị trí cửa thoát hiểm Farh đã vào lúc ban đầu, mãi cho tới cửa thông ra đại sảnh, bắt đầu thụt vào, khít không kẽ hở, như trước đấy chưa từng có thứ gì nhô ra, mà vốn dĩ phẳng lì như thế.
"Hoàn tất thu hồi rào chắn ngoại vi!" Một thành viên lên tiếng xác nhận.
Nữ kỹ thuật viên khác ngồi cách đấy không xa đột ngột cảnh báo: "Xuất hiện Rệp ở chính Nam, Tây Tây Nam và Đông Đông Bắc, xâm nhập phạm vi phủ 3 km. Đề nghị gửi Bọ Địa Thủ, Bọ Tỉa tới điểm quét dọn!"
"Gửi bọ!" Quân tử âm trầm xác nhận lệnh: "Cái lũ âm binh chướng khí dai như đỉa đói này! Phải mà không gò bó như hiện.."
"Mấy bộ nhiễu sóng truyền nhiễm lắp đặt trước đó còn hoạt động không?" Trong góc tối, chỉ huy đạm mạc hỏi, cặp mắt chăm chú nhìn màn hình.
"Báo cáo, toàn bộ hoạt động trơn tru! Tính từ lúc đội trưởng Ánh quan sát Bọ Sữa, các máy nhiễu được cài vào cột sóng trong khu vực, cứ cách hai phút lại phá sóng một lần, thành công nguỵ tạo đường truyền kết nối kém; lấy trường học làm tâm điểm chia thành ba vòng phá sóng, khoảng năm đến mười tiếng lại lần lượt phá sóng từ trong ra ngoài, cứ cách một ngày thì thay đổi chu kỳ phá sóng, hoặc nhanh hơn hoặc chậm hơn."
"Bung dù!" Chỉ huy ra lệnh.
"Dựa theo chỉ lệnh trước đó, Dù Đen Lớn vẫn luôn mở!" Nhân viên viên thao tác lập tức hồi đáp.
Dù Đen Lớn, thành quả công nghệ phản tình báo tối tân, hiệu quả trong việc ngăn chặn, đánh bật gần như toàn bộ các loại thiết bị, hệ thống thu nạp, do thám theo chế độ chọn lọc; trực tiếp "gây mù" tầm nhìn. Trường hợp phe địch cố gắng lợi dụng vệ tinh truyền tin, kết quả chỉ có một, bại lộ vị trí.
"Lẻ cánh trái, chẵn cánh phải. Địa Thủ, Tỉa hai bọ một nhóm, nhanh chóng tạo lỗ thủng phòng ngự. Địa Thủ dàn trận Răng Nanh, tới địa điểm chỉ định, chuẩn bị kích hoạt tường phòng thủ bất cứ lúc nào; các Bọ Tỉa nhận được lệnh tác chiến, mở trận Vây Cá; Bọ Tỉa còn lại tập trung giám sát các bộ nhiễu trọng điểm, phát hiện kẻ có ý đồ phá hư, diệt trước báo sau. Toàn bộ vào vị trí, sẵn sàng, chưa có lệnh không được tự ý hành động!"
"Rõ!"
"Rõ!"..
Phần lớn thành viên trong cơ quan đầu não, tức tốc thấu đạt mệnh lệnh tới từng nhân viên tác chiến tương ứng.
Bầu không khí dần dần ngưng, trầm lại như bị dồn nén, một loại cảm giác áp bức lồng ngực khó nói nên lời, nhưng sắc mặt toàn thể người nơi đây lại bình thường không có gì lạ, thậm chí biểu hiện còn mơ hồ có chút hưng phấn, như thể loại áp lực dồn ép khó chịu này, không những không ảnh hưởng đến họ, mà ngược lại còn gây kích thích.
Quân tử cũng không ngoại lệ. Từ mệnh lệnh xem ra, lần này chỉ huy hẳn sẽ đích thân chỉ đạo, đồng thời xuất trận tác chiến, phòng ngừa yếu tố bất ngờ.
Không giấu nổi hưng phấn trên mặt, Quân Tử giả bộ nhìn ra sau xem xét nhân viên, rồi lập tức quay về bình tĩnh quan sát màn hình lớn, ngay giây trước đó đã nhanh như chớp, liếc mắt về góc tối trên cùng bên phải.
Quả nhiên, chỉ huy sớm đã vô tung vô ảnh!
Quân Tử hí ha hí hửng chạy đến mở tủ lạnh lấy một hộp bánh vòng chocolate ra, vừa đặt mông xuống lớp đệm mềm mại trên chiếc ghế xoay yêu dấu, còn chưa kịp đút miếng bánh vào mồm.
Chất giọng từ tính của chỉ huy văng vẳng khắp gian phòng, sặc mùi ghét bỏ: "Giảm 1/2 lương tháng này của kỹ thuật viên trưởng!"
Ánh ơi là Ánh, lương ba cọc ba đồng rồi còn để chỉ huy bắt chẹt!
Quân Tử há hốc mồm, thở dài cay đắng, vừa nghĩ vừa ngậm ngùi gặm bánh.
"Thành viên dưới quyền đội trưởng Ánh cứ dựa theo lệ cũ, tháng này cắt 1/4 lương nhập quỹ, tổ công tác tương quan lưu ý."
Phần lớn thành viên có mặt trong trụ sở ngầm vừa reo hò, ăn mừng trong im lặng vừa không dám lơ là nhiệm vụ trên tay.
Chỉ trừ các đội viên của Ngọc Ánh, ai nấy đều nghiền ngẫm dùng cặp mắt hình viên đạn, ghim lại toàn bộ những khuôn mặt không che giấu nổi vui mừng kia.
Hừm, mấy cái khuôn mặt này, nhớ kỹ rồi, anh em keo sơn, đến thế là cùng!
Cũng tạm!
Nhìn dáng dấp đi đứng cứng nhắc, khập khựng sượt qua, bề ngoài lại làm như tự nhiên của Farh, Ngọc Ánh nhếch môi treo lấy nụ cười, nhanh chóng khép lại cửa nhà kho.
Bên trong, tối om một màu mực, Ngọc Ánh với tay kéo dây công tắc đèn. Thứ ánh sáng chập chờn từ bóng đèn sợi đốt, cũng cũ kĩ như dáng vẻ bên trong nhà kho, không sáng tỏ đến từng ngóc ngách, nhưng cũng lờ mờ thấy được đường.
"Đi thôi!" Ngọc Ánh bước tới trước một dãy tủ, ngoảnh lại ra hiệu rồi trực tiếp vào trong.
Farh nhìn chằm chằm vào bốn, năm chiếc tủ sắt hoen gỉ liền kề nhau, xem qua dư sức nhét một người trưởng thành vào trong, đoán chừng là tủ đồ của nhân viên vệ sinh, mặc dù không rõ mô tê thế nào nhưng hắn vẫn mạnh dạn bước tới mở ra.
Hệt như dự đoán, một bộ đồng phục lao công, vài bức ảnh gia đình cùng chút vật dụng linh tinh.
Từ ảnh cùng đồ dùng, có thể thấy tủ đồ này thuộc về một bác trai tuổi độ trung tuần sử dụng.
Farh học theo Ngọc Ánh, cũng bước vào, đóng tủ.
Mấy chục giây trôi qua.
Ngọc Ánh thở dài: "Xa quá, cái hộp sát cạnh chị, bên phải của nhóc ấy."
Farh lúng túng chuyển qua tủ kế bên. Mới vừa vặn đóng lại, bên trong dần sáng lên, Farh có cảm giác nhìn sang, vách ngăn tự lúc nào đã biến trong suốt, bên kia, vách tủ đồ dính lấy một tấm thẻ, ánh sáng chính tán phát ra từ nó.
Tấm thẻ đó!
Farh hoàn toàn bị thu hút, danh thiếp giới thiệu Ngọc Ánh âm thầm nhét vào túi Farh tối hôm đó, còn tưởng chỉ là một miếng giấy bình thường.
Từ danh thiếp tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, nhấp nhô xuyên qua cơ thể cả hai, có vẻ vô hại. Không chỉ thế, Farh có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thứ ánh sáng gợn sóng này dần tập trung tại vách tủ trước mặt hắn, một hình bàn tay cấp tốc hình thành, kích cỡ so với tay Farh ít nhiều cũng gấp rưỡi.
"Đặt tay lên đi nhóc!"
Xuyên thấu phía sau bàn tay, đằng ấy, Ngọc Ánh cũng có một hình tương tự, Farh cảm giác mới lạ, theo đó tò mò ướm tay vào hình.
Chưa tới hai giây.
"Xong rồi, bỏ tay xuống được rồi!"
Farh ạ ừ rụt tay về, còn tưởng bở hình vẽ này có gì đặc biệt, kết quả so với thiết bị kiểm trắc vân tay sinh học thường hay nghịch lén, cũng nhàm chán như nhau.
Tấm danh thiếp vừa mới còn đang phát sáng cứ như bị hút vào vách tủ, vô thanh vô tức biến mất, không chút dấu vết.
Vù.. uu!
Tấm kim loại cả hai đang đứng đột ngột tụt xuống, khiến Farh bất ngờ không kịp chuẩn bị mà kêu thành tiếng, định thần nhìn lại, xung quanh tối om, duy chỉ có ánh sáng lờ mờ cùng lực hút giữ cho Farh không bị rơi rớt, phát ra từ tấm kim loại dưới chân đem lại chút cảm giác chân thật.
Nhớ đến khi nãy 908 có quét ra một đoạn cấu trúc đường ống, thông sâu xuống lòng đất, hắn suy đoán cả hai lúc này đang nhanh chóng "rơi" xuống.
Quay sang bên cạnh, ánh sáng tờ mờ chiếu ra một đoạn chân, chắc hẳn của Ngọc Ánh, nhưng vì loại trừ phần nào cảm giác sờ sợ bởi bóng tối bủa vây, Farh vẫn bắn tiếng hỏi dò: "Chị, chị gì ơi, còn ở bển không vậy?"
".. Đêm đó, không nhầm thì chị giới thiệu tên cho nhóc rồi đúng không?"
Farh cười gượng, nghĩ thầm ai mà nhớ được trong cái tình huống sợ hãi tột độ thế cơ chứ?
"Quên thiệt luôn à. Ngọc Ánh, gọi chị Ánh hay đội trưởng Ánh đều được." Ngọc Ánh không quá để tâm nói.
Farh đại khái ứng lời, lực chú ý bắt đầu chuyển sang xung quanh, hắn ngồi xổm xuống sờ soạng tấm kim loại dưới chân, không hiểu sao thứ này có thể khiến hai chân dính chặt đến vậy, đảo mắt nhìn ra bóng tối xa xa, Farh đưa tay mò mẫm, dường như có một tấm kính trong suốt, ngăn cách giữa bên trong với bên ngoài thì phải.
"Nhóc, lát nữa xuống tới nơi nhớ nghiêm chỉnh xíu."
"À dạ vâng."
Cả hai cứ thế dần dần đi xuống.
Bên kia màn ảnh, giây phút Ngọc Ánh đáp ứng chỉ huy mà vẫn quay lại lườm Farh, Quân Tử sớm đã lường trước có điềm gở, từ ngang nhiên đứng quan sát màn hình lớn, đến nằm trên nền đất lúc nào không ai hay. Hắn cẩn thận trườn trên sàn, từng li từng tí nhẹ nhàng hạ rèm che cửa kính, xong xuôi hết thảy mới thở phào nhẹ nhõm, khoan thai ngồi vào chiếc ghế thân thương, tiếp tục quan sát tình hình thông qua màn ảnh nhỏ.
Một loạt ngôn hành cử chỉ sau đó của Ánh, khiến Quân Tử chỉ biết day trán trong câm nín, đồng thời cảm thán bản thân liệu sự như thần.
Mãi cho đến khi Ánh và Farh bước vào thang máy di chuyển xuống, Quân Tử mới ló mặt, gật đầu ra hiệu cho đội viên bên dưới.
"Đóng rào chắn ngoại biên!" Vị đội viên này hiểu ý, phát lệnh cho thuộc cấp kéo hạ cần gạt giữa một loạt nút bấm trên bàn điều khiển.
Bên trên, Farh cùng Ánh vừa mới rời đi. Nơi hai tấm hình vuông cắt nhau với bốn góc là bốn viên khá giống ốc vít, màu sắc hòa một thể với màu sơn, phân bố tại các ngách tường, kéo dài từ vị trí cửa thoát hiểm Farh đã vào lúc ban đầu, mãi cho tới cửa thông ra đại sảnh, bắt đầu thụt vào, khít không kẽ hở, như trước đấy chưa từng có thứ gì nhô ra, mà vốn dĩ phẳng lì như thế.
"Hoàn tất thu hồi rào chắn ngoại vi!" Một thành viên lên tiếng xác nhận.
Nữ kỹ thuật viên khác ngồi cách đấy không xa đột ngột cảnh báo: "Xuất hiện Rệp ở chính Nam, Tây Tây Nam và Đông Đông Bắc, xâm nhập phạm vi phủ 3 km. Đề nghị gửi Bọ Địa Thủ, Bọ Tỉa tới điểm quét dọn!"
"Gửi bọ!" Quân tử âm trầm xác nhận lệnh: "Cái lũ âm binh chướng khí dai như đỉa đói này! Phải mà không gò bó như hiện.."
"Mấy bộ nhiễu sóng truyền nhiễm lắp đặt trước đó còn hoạt động không?" Trong góc tối, chỉ huy đạm mạc hỏi, cặp mắt chăm chú nhìn màn hình.
"Báo cáo, toàn bộ hoạt động trơn tru! Tính từ lúc đội trưởng Ánh quan sát Bọ Sữa, các máy nhiễu được cài vào cột sóng trong khu vực, cứ cách hai phút lại phá sóng một lần, thành công nguỵ tạo đường truyền kết nối kém; lấy trường học làm tâm điểm chia thành ba vòng phá sóng, khoảng năm đến mười tiếng lại lần lượt phá sóng từ trong ra ngoài, cứ cách một ngày thì thay đổi chu kỳ phá sóng, hoặc nhanh hơn hoặc chậm hơn."
"Bung dù!" Chỉ huy ra lệnh.
"Dựa theo chỉ lệnh trước đó, Dù Đen Lớn vẫn luôn mở!" Nhân viên viên thao tác lập tức hồi đáp.
Dù Đen Lớn, thành quả công nghệ phản tình báo tối tân, hiệu quả trong việc ngăn chặn, đánh bật gần như toàn bộ các loại thiết bị, hệ thống thu nạp, do thám theo chế độ chọn lọc; trực tiếp "gây mù" tầm nhìn. Trường hợp phe địch cố gắng lợi dụng vệ tinh truyền tin, kết quả chỉ có một, bại lộ vị trí.
"Lẻ cánh trái, chẵn cánh phải. Địa Thủ, Tỉa hai bọ một nhóm, nhanh chóng tạo lỗ thủng phòng ngự. Địa Thủ dàn trận Răng Nanh, tới địa điểm chỉ định, chuẩn bị kích hoạt tường phòng thủ bất cứ lúc nào; các Bọ Tỉa nhận được lệnh tác chiến, mở trận Vây Cá; Bọ Tỉa còn lại tập trung giám sát các bộ nhiễu trọng điểm, phát hiện kẻ có ý đồ phá hư, diệt trước báo sau. Toàn bộ vào vị trí, sẵn sàng, chưa có lệnh không được tự ý hành động!"
"Rõ!"
"Rõ!"..
Phần lớn thành viên trong cơ quan đầu não, tức tốc thấu đạt mệnh lệnh tới từng nhân viên tác chiến tương ứng.
Bầu không khí dần dần ngưng, trầm lại như bị dồn nén, một loại cảm giác áp bức lồng ngực khó nói nên lời, nhưng sắc mặt toàn thể người nơi đây lại bình thường không có gì lạ, thậm chí biểu hiện còn mơ hồ có chút hưng phấn, như thể loại áp lực dồn ép khó chịu này, không những không ảnh hưởng đến họ, mà ngược lại còn gây kích thích.
Quân tử cũng không ngoại lệ. Từ mệnh lệnh xem ra, lần này chỉ huy hẳn sẽ đích thân chỉ đạo, đồng thời xuất trận tác chiến, phòng ngừa yếu tố bất ngờ.
Không giấu nổi hưng phấn trên mặt, Quân Tử giả bộ nhìn ra sau xem xét nhân viên, rồi lập tức quay về bình tĩnh quan sát màn hình lớn, ngay giây trước đó đã nhanh như chớp, liếc mắt về góc tối trên cùng bên phải.
Quả nhiên, chỉ huy sớm đã vô tung vô ảnh!
Quân Tử hí ha hí hửng chạy đến mở tủ lạnh lấy một hộp bánh vòng chocolate ra, vừa đặt mông xuống lớp đệm mềm mại trên chiếc ghế xoay yêu dấu, còn chưa kịp đút miếng bánh vào mồm.
Chất giọng từ tính của chỉ huy văng vẳng khắp gian phòng, sặc mùi ghét bỏ: "Giảm 1/2 lương tháng này của kỹ thuật viên trưởng!"
Ánh ơi là Ánh, lương ba cọc ba đồng rồi còn để chỉ huy bắt chẹt!
Quân Tử há hốc mồm, thở dài cay đắng, vừa nghĩ vừa ngậm ngùi gặm bánh.
"Thành viên dưới quyền đội trưởng Ánh cứ dựa theo lệ cũ, tháng này cắt 1/4 lương nhập quỹ, tổ công tác tương quan lưu ý."
Phần lớn thành viên có mặt trong trụ sở ngầm vừa reo hò, ăn mừng trong im lặng vừa không dám lơ là nhiệm vụ trên tay.
Chỉ trừ các đội viên của Ngọc Ánh, ai nấy đều nghiền ngẫm dùng cặp mắt hình viên đạn, ghim lại toàn bộ những khuôn mặt không che giấu nổi vui mừng kia.
Hừm, mấy cái khuôn mặt này, nhớ kỹ rồi, anh em keo sơn, đến thế là cùng!