Thời gian trôi qua, một năm này Hàn Lập vừa tròn 18 tuổi.
Hiện giờ hắn đã được xưng thần y trong Thất Huyền Môn. Vẫn mang theo bộ mặt đen đúa, bình thường ra gặp người. Hắn chưa từng bỏ thi triển huyễn thuật. Tu vi đã đạt đến Luyện Khí cảnh tầng chín đỉnh phong. Nếu như không phải hắn một mực đè ép, chỉ sợ bây giờ đã đạt đến Trúc Cơ kỳ. Bất quá, nhờ vậy mà pháp lực nồng đậm, dày đặc gấp hai lần tu sĩ cùng cảnh giới.
Trong một đêm, Dã Lang Bang tấn công Thất Huyền Môn. Hàn Lập đứng trên đỉnh núi, nhếch mép
“Thời điểm rời đi đến rồi.”
Vù ~
Ngự Phong Quyết vận khởi, thân hình Hàn Lập dần biến mất trong màn đêm.
Lúc này, Dã Lang Bang cùng Thất Huyền Môn trận chiến đã đến hồi kết. Kim Quang thượng nhân Chu Nho liên tục thi triển Hỏa Cầu Thuật hướng người Thiên Huyền Môn phóng đến.
Mỗi một hỏa cầu lại khiến một người cháy thành tro.
Thất Huyền Môn người dần cảm thấy tuyệt vọng. Vì trận chiến này, Dã Lang Bang đã tốn 3000 kim vàng mời vị tu tiên giả này đến hỗ trỡ.
Bất chợt, một cái hỏa điểu hướng Kim Quang thượng nhân phóng tới. Tất cả mọi người chỉ kịp nghe thấy tiếng Kim Quang thượng nhân rên rỉ. Khi ngó nhìn lại đã thấy hắn cháy thành tro tàn.
Hàn Lập xuất hiện, từ trong đám tro tàn lấy ra Thăng Tiên Lệnh. Đây chính là mục tiêu của hắn khi chờ tại Thất Huyền Môn ba năm.
Có Thăng Tiên lệnh, Hàn Lập có thể danh chính ngôn thuận tiến nhập Hoàng Phong Cốc, tham gia Huyết Sắc thí luyện.
Kim Quang thượng nhân đã bị tiêu diệt, Dã Lang Bang hoàn toàn không phải đối thủ của Thất Huyền Tông. Một đêm qua đi, Dã Lang Bang biến mất khỏi giang hồ.
Trong trận chiến này, Lệ Phi Vũ lập nhiều công lao, trở thành phó đường chủ Thất Huyền Môn. Hắn cùng Trương Tụ Nhi kết thành vợ chồng, gắn bó như keo như sơn, sinh dục không ít con cái.
Bất quá, làm Lệ Phi Vũ cảm thấy không hiểu là kiều thê của hắn khác hẳn với người bình thường. Nàng yêu thích cùng trượng phu giao cấu vào ban ngày, tại trước mặt một đám bọn thị nữ vây xem.
Lệ Phi Vũ không lâu sau đó cũng bị thê tử lây nhiễm, yêu thích đánh lén lúc thê tử không hề phòng, sau đó giao cấu, hắn đem thê tử thao tới mức không thể khống chế, tại trong cơ thể nàng bắn đầy dương tinh.
Hàn Lập không lâu sau đó cũng rời đi, dựa theo ký ức đi tới Mặc Phủ tại Gia Nguyên thành.
--------------------------------
Gia Nguyên thành là thành trì lớn nhất Lam Châu - Việt Quốc, giao thương tấp nập, thuận tiện cả đường thủy lẫn đường bộ.
Một con thuyền lá nhỏ dẹp ghé vào bến đò. Từ trên thuyền bước xuống một người thiếu niên mặc thanh bào anh tuấn phi phàm, mặt thon dài, tóc đen sau đầu buộc gọn, mặt trắng, môi hồng, mày kiếm khí khái, trên miệng luôn treo một nụ cười mỉm, điểm khác thường duy nhất là đôi đồng tử màu đỏ máu tà dị nhưng lại sáng ngời, tinh thần như ánh sao đêm.
Thanh bào cùng khí chất hòa hợp với nhau cấp người xem một loại cảm giác nhẹ nhàng, phóng khoáng cùng một chút yêu dị hấp dẫn.
Tiểu thịt tươi này chính là Hàn Lập. Từ sau khi rời đi Thất Huyền Môn, hắn bỏ đi Huyễn Thuật che mắt, khôi phục lại dung mạo “xinh đẹp”, xuôi dòng nước mà đến Gia Nguyên thành.
Sắc trời vẫn còn sáng, Hàn Lập đi đến lầu hai quán trà, gọi tiểu nhị lấy một bình trà ngon nhất trong tiệm.
Phụt ~
Cái này gọi là trà sao? Có thứ trà khó uống như thế này?
Hàn Lập vừa đưa chén trà lên miệng nhấp một ngụm liền lập tức phun ra.
Hàn người nào đó quả thực cũng có chút hư não, hắn quên mình từng là Đạo Tổ, quanh năm uống linh trà thượng hạng trên Tiên Giới, một chút trà đắng ở giới phàm nhân này làm sao có thể lọt tầm mắt hắn cho được.
Dù sao cũng là Hàn Thiên Tôn quát tháo phong vân nha, quanh năm bú trà ngon, đớp bánh ngọt quen rồi. Tầm miệng cũng không phải dạng vừa, dù là loại trà ngon nhất Gia Nguyên thành cũng xa xa không hợp ý hắn.
“Aizz, xem ra cần phải thường xuyên ăn uống cho hợp với khẩu vị giới này a!”
Trạ trạ ~ Hí ~
Tiếng vó ngựa kéo dài ngoài đường cái, Hàn Lập nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, một đoàn mười mấy người cưỡi tuấn mã đủ loại màu sắc phi nhanh trên đường.
Dẫn đầu là hai người, một nam một nữ, nam nhân mày kiếm mặt lạnh vóc dáng thon dài, so với Hàn Lập trước ăn đứt không biết bao nhiêu lần, so với tiểu thịt tươi Hàn Lập hiện tại liền không đáng nhắc tới.
Đùa gì chứ! Dù gì cũng từng là Đạo Tổ nha, chỉ riêng khí chất thần tiên đã đủ đè chết tất cả phàm nhân rồi.
Nữ nhân mặc một bộ đồ săn màu đỏ, gương mặt có chút diễm lệ, mũi thẳng thanh tú, mắt đen sáng ngời, đôi môi đỏ hồng mê người, da thịt trắng trẻo. Dù không bằng các tiên nữ xinh đẹp Hàn Lập từng gặp nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Nếu để nàng ta tu luyện trăm năm thì cũng có thể trở thành một đại tiên nữ vạn người ao ước nha. Không hổ danh là người từng khiến Hàn tiểu Thiên Tôn động lòng (Hàn tiểu Thiên Tôn ý chỉ Hàn Lập chương 107: nguyên tác :v )
Hai người này chính là Mặc Ngọc Châu – trưởng nữ Mặc gia và Ngô Kiếm Minh – giả mạo đồ đệ của Mặc lão.
“Mặc lão a Mặc lão! Sư phụ của ta a”
“Đời này ngươi sống cũng không tệ.”
“Sinh ra mấy đứa con gái như hoa như ngọc.”
“Yên tâm, ta sẽ chăm sóc con gái ngươi, còn cả bốn vị sư nương nữa, yên tâm đi a!”
Khặc khặc ~
Mọi người trong quán trà nhìn thấy nụ cười của Hàn Lập chỉ cảm giác thật xinh đẹp, thật phóng khoáng, tiêu dao. Không ai có thể biết rằng trong đầu hắn hiện tại chỉ toàn những suy nghĩ bại hoại, xấu xa!
Hiện giờ hắn đã được xưng thần y trong Thất Huyền Môn. Vẫn mang theo bộ mặt đen đúa, bình thường ra gặp người. Hắn chưa từng bỏ thi triển huyễn thuật. Tu vi đã đạt đến Luyện Khí cảnh tầng chín đỉnh phong. Nếu như không phải hắn một mực đè ép, chỉ sợ bây giờ đã đạt đến Trúc Cơ kỳ. Bất quá, nhờ vậy mà pháp lực nồng đậm, dày đặc gấp hai lần tu sĩ cùng cảnh giới.
Trong một đêm, Dã Lang Bang tấn công Thất Huyền Môn. Hàn Lập đứng trên đỉnh núi, nhếch mép
“Thời điểm rời đi đến rồi.”
Vù ~
Ngự Phong Quyết vận khởi, thân hình Hàn Lập dần biến mất trong màn đêm.
Lúc này, Dã Lang Bang cùng Thất Huyền Môn trận chiến đã đến hồi kết. Kim Quang thượng nhân Chu Nho liên tục thi triển Hỏa Cầu Thuật hướng người Thiên Huyền Môn phóng đến.
Mỗi một hỏa cầu lại khiến một người cháy thành tro.
Thất Huyền Môn người dần cảm thấy tuyệt vọng. Vì trận chiến này, Dã Lang Bang đã tốn 3000 kim vàng mời vị tu tiên giả này đến hỗ trỡ.
Bất chợt, một cái hỏa điểu hướng Kim Quang thượng nhân phóng tới. Tất cả mọi người chỉ kịp nghe thấy tiếng Kim Quang thượng nhân rên rỉ. Khi ngó nhìn lại đã thấy hắn cháy thành tro tàn.
Hàn Lập xuất hiện, từ trong đám tro tàn lấy ra Thăng Tiên Lệnh. Đây chính là mục tiêu của hắn khi chờ tại Thất Huyền Môn ba năm.
Có Thăng Tiên lệnh, Hàn Lập có thể danh chính ngôn thuận tiến nhập Hoàng Phong Cốc, tham gia Huyết Sắc thí luyện.
Kim Quang thượng nhân đã bị tiêu diệt, Dã Lang Bang hoàn toàn không phải đối thủ của Thất Huyền Tông. Một đêm qua đi, Dã Lang Bang biến mất khỏi giang hồ.
Trong trận chiến này, Lệ Phi Vũ lập nhiều công lao, trở thành phó đường chủ Thất Huyền Môn. Hắn cùng Trương Tụ Nhi kết thành vợ chồng, gắn bó như keo như sơn, sinh dục không ít con cái.
Bất quá, làm Lệ Phi Vũ cảm thấy không hiểu là kiều thê của hắn khác hẳn với người bình thường. Nàng yêu thích cùng trượng phu giao cấu vào ban ngày, tại trước mặt một đám bọn thị nữ vây xem.
Lệ Phi Vũ không lâu sau đó cũng bị thê tử lây nhiễm, yêu thích đánh lén lúc thê tử không hề phòng, sau đó giao cấu, hắn đem thê tử thao tới mức không thể khống chế, tại trong cơ thể nàng bắn đầy dương tinh.
Hàn Lập không lâu sau đó cũng rời đi, dựa theo ký ức đi tới Mặc Phủ tại Gia Nguyên thành.
--------------------------------
Gia Nguyên thành là thành trì lớn nhất Lam Châu - Việt Quốc, giao thương tấp nập, thuận tiện cả đường thủy lẫn đường bộ.
Một con thuyền lá nhỏ dẹp ghé vào bến đò. Từ trên thuyền bước xuống một người thiếu niên mặc thanh bào anh tuấn phi phàm, mặt thon dài, tóc đen sau đầu buộc gọn, mặt trắng, môi hồng, mày kiếm khí khái, trên miệng luôn treo một nụ cười mỉm, điểm khác thường duy nhất là đôi đồng tử màu đỏ máu tà dị nhưng lại sáng ngời, tinh thần như ánh sao đêm.
Thanh bào cùng khí chất hòa hợp với nhau cấp người xem một loại cảm giác nhẹ nhàng, phóng khoáng cùng một chút yêu dị hấp dẫn.
Tiểu thịt tươi này chính là Hàn Lập. Từ sau khi rời đi Thất Huyền Môn, hắn bỏ đi Huyễn Thuật che mắt, khôi phục lại dung mạo “xinh đẹp”, xuôi dòng nước mà đến Gia Nguyên thành.
Sắc trời vẫn còn sáng, Hàn Lập đi đến lầu hai quán trà, gọi tiểu nhị lấy một bình trà ngon nhất trong tiệm.
Phụt ~
Cái này gọi là trà sao? Có thứ trà khó uống như thế này?
Hàn Lập vừa đưa chén trà lên miệng nhấp một ngụm liền lập tức phun ra.
Hàn người nào đó quả thực cũng có chút hư não, hắn quên mình từng là Đạo Tổ, quanh năm uống linh trà thượng hạng trên Tiên Giới, một chút trà đắng ở giới phàm nhân này làm sao có thể lọt tầm mắt hắn cho được.
Dù sao cũng là Hàn Thiên Tôn quát tháo phong vân nha, quanh năm bú trà ngon, đớp bánh ngọt quen rồi. Tầm miệng cũng không phải dạng vừa, dù là loại trà ngon nhất Gia Nguyên thành cũng xa xa không hợp ý hắn.
“Aizz, xem ra cần phải thường xuyên ăn uống cho hợp với khẩu vị giới này a!”
Trạ trạ ~ Hí ~
Tiếng vó ngựa kéo dài ngoài đường cái, Hàn Lập nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, một đoàn mười mấy người cưỡi tuấn mã đủ loại màu sắc phi nhanh trên đường.
Dẫn đầu là hai người, một nam một nữ, nam nhân mày kiếm mặt lạnh vóc dáng thon dài, so với Hàn Lập trước ăn đứt không biết bao nhiêu lần, so với tiểu thịt tươi Hàn Lập hiện tại liền không đáng nhắc tới.
Đùa gì chứ! Dù gì cũng từng là Đạo Tổ nha, chỉ riêng khí chất thần tiên đã đủ đè chết tất cả phàm nhân rồi.
Nữ nhân mặc một bộ đồ săn màu đỏ, gương mặt có chút diễm lệ, mũi thẳng thanh tú, mắt đen sáng ngời, đôi môi đỏ hồng mê người, da thịt trắng trẻo. Dù không bằng các tiên nữ xinh đẹp Hàn Lập từng gặp nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Nếu để nàng ta tu luyện trăm năm thì cũng có thể trở thành một đại tiên nữ vạn người ao ước nha. Không hổ danh là người từng khiến Hàn tiểu Thiên Tôn động lòng (Hàn tiểu Thiên Tôn ý chỉ Hàn Lập chương 107: nguyên tác :v )
Hai người này chính là Mặc Ngọc Châu – trưởng nữ Mặc gia và Ngô Kiếm Minh – giả mạo đồ đệ của Mặc lão.
“Mặc lão a Mặc lão! Sư phụ của ta a”
“Đời này ngươi sống cũng không tệ.”
“Sinh ra mấy đứa con gái như hoa như ngọc.”
“Yên tâm, ta sẽ chăm sóc con gái ngươi, còn cả bốn vị sư nương nữa, yên tâm đi a!”
Khặc khặc ~
Mọi người trong quán trà nhìn thấy nụ cười của Hàn Lập chỉ cảm giác thật xinh đẹp, thật phóng khoáng, tiêu dao. Không ai có thể biết rằng trong đầu hắn hiện tại chỉ toàn những suy nghĩ bại hoại, xấu xa!