Rạp hát bỏ hoang rất lớn, hơi phát ra một chút âm thanh thì sẽ mang theo tiếng vọng, khuếch đại bên trong không gian, không biết tại sao, rõ ràng vẫn là thời tiết mặc áo tay ngắn quần cụt, nhưng khi ngồi ở chỗ này lại tự dưng cảm thấy lạnh rùng mình từng cơn, âm khí nặng nề, nhiều cơn gió lạnh, cánh tay và cổ của mọi người đều nổi da gà.
Thịnh Mộc Vũ chà xát cánh tay, thử dùng phương thức sưởi ấm vật lý, cậu không chịu được lạnh, vừa đến mùa đông thì lập tức mặc ba lớp trong ba lớp ngoài, quần giữ ấm bên trong ắt không thể thiếu, cốc giữ nhiệt không có lúc nào rời tay, cũng phải thiệt thòi cho gương mặt xinh đẹp này của cậu phải chống đỡ cho việc cậu giày vò chính mình như thế.
Mọi người ở đây bị gió lạnh thổi co hết cả người lại, sân khấu luôn bị màn đen che chắn cực kỳ chặt chẽ tự động phân thành hai bên, lộ ra sân khấu.
Toàn bộ rạp hát chỉ có một chùm ánh sáng trắng chiếu ở trên sân khấu, điều này cũng làm cho bọn họ tập trung tầm mắt, nhưng cũng đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Mười mấy con rối được điều khiển bằng dây ở trên vũ đài có dáng vẻ khác nhau, con rối tóc dài mắt to trong số đó bị dây giật đi lên trước, giọng nói bén nhọn chói tai không giống với nữ sinh bình thường, miệng gỗ mở ra đóng lại: "Tiết mục đã bắt đầu, khách quý đừng tùy ý rời khỏi vị trí nha, vị khách không nghe lời sẽ bị nhốt vào phòng tối nhỏ, được rồi được rồi, mau xem màn biểu diễn đặc sắc nào, chúng tôi chuẩn bị niềm bất ngờ thật lớn cho các người đó nha! Hì hì hì "
Sau khi nói xong, những con rối được điều khiển bằng dây ở phía sau con rối nữ cũng bắt đầu sống lại theo tiếng nhạc quỷ dị khiếp người, nghịch đao, lộn ngược ra sau, giang thẳng chân, nhảy đài cao... Một loạt động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, Thịnh Mộc Vũ chưa từng xem qua kịch múa rối, không biết có phải do đặc sắc quá hay không, trong lúc nhất thời lại quên mất bản thân đang hoàn cảnh không may, bắt đầu chăm chú thưởng thức kịch múa rối.
Biến cố cũng lập tức xảy ra vào lúc này.
Mấy con rối đứng tụ sang một bên, không biết lấy con dao gọt trái cây từ nơi đâu, ở giữa có một cái giường lớn, có một con rối đang nằm trên giường, các con rối khác đều nở nụ cười quỷ quyệt âm ngoan tà ác, trong miệng nha nha hu hu mà cầm lấy con dao trong tay đâm vào con rối trên giường kia, ánh sáng trắng trên sân khấu bắt đầu trở nên lúc sáng lúc tối, phát ra tiếng xì xì xèo xèo, trên sân khấu chảy đầy máu tươi, vẻ mặt nguyên bản của con rối trở nên đáng ghét, máu chảy tí tách từ trên đài xuống, kéo dài đến bên chân người chơi may mắn đang ngồi ở vị trí center.
Thịnh Mộc Vũ thầm nghĩ không tốt, lập tức rụt chân lên trên chỗ ngồi, một cái xoay người vững chắc lập tức nhảy tới hàng sau, la lớn: "Mau chóng rời khỏi!"
Thấy khán giả của mình chạy, đám con rối tức giận rút dao từ trên người con rối đã chết ra, vặn vẹo thân thể cầm con dao nhỏ dính máu nhìn về hướng mấy người, nhảy xuống từ trên sân khấu như phát điên, giẫm lên chất lỏng màu đỏ đang chảy xuôi đuổi theo.
Mấy người thấy vậy thì co cẳng chạy lẹ, Thịnh Mộc Vũ cách gần nhất nên cũng thảm nhất, hai phần ba con rối đều đuổi theo một mình cậu.
"Các người tìm chỗ trốn trước đi, tối nay sẽ tập hợp ở nhà..." Thịnh Mộc Vũ vung côn gỗ đánh vào con rối sắp chém trúng cánh tay nhỏ của cậu, thở hổn hển nói.
"Anh cẩn thận chút nha!" Hà Vân không yên lòng hô lớn, không có tỏ vẻ ta đây đòi đi cứu đối phương, bởi vì nếu bọn họ đi có lẽ cũng chỉ làm liên lụy đối phương, và cản trở, tặng không mạng cho con rối, dưới sự dẫn dắt của Triệu Lực Nghiêm, thoát khỏi rạp hát, nhưng sau lưng cũng có con rối quỷ đuổi theo không bỏ.
"Cmn! Trên người ông có nam châm hay là đời trước đã đốt phần mộ tổ tiên của nhà tụi bây hả?! Sao cứ đuổi theo ông mà chém thế..." Thịnh Mộc Vũ nhìn đám con rối kinh khủng ở phía sau chửi nhỏ một tiếng, sau đó tùy tiện lấy tay lau máu trên cổ, tức giận trong mắt càng sâu, lập tức đá một cước vào con quỷ xui xẻo bên cạnh, một cước này oán hận tận trời, suýt chút nữa đá con rối bà có đầu tóc hoa râm đó nát thành mảnh nhỏ.
Thừa dịp này, Thịnh Mộc Vũ nhanh chóng vọt vào tòa cao ốc bốn tầng ở cách rạp hát không xa, sau khi tùy tiện xông vào một căn phòng thì lập tức đóng cửa lại, bên tai lập tức yên tĩnh không ít.
Vừa thả lỏng chút, cảm giác mệt mỏi khi cơ thể hết sức căng thẳng cũng theo tới, Thịnh Mộc Vũ dựa vào cửa, hai tay chống ở trên đầu gối, ngực phập phồng, thở phì phò, trên gương mặt trắng sáng cũng nhiễm lên màu đỏ nhạt ngắn ngủi, không biết dây cột tóc đã rơi ở góc xó nào trong lúc chạy trốn, lúc này tóc đen tán loạn, rơi lung tung ở lòng ngực, cổ áo hơi rộng xíu, động tác như vậy, làm xương quai xanh khêu gợi cũng thấy rất rõ ràng.
Thịnh Mộc Vũ không biết tại sao, vừa vào căn phòng này thì có một loại cảm giác kỳ lạ, luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình, ánh mắt này rất mãnh liệt, là loại ánh mắt khi thợ săn nhìn thấy con mồi, khiến cậu rất khó chịu, nhưng hiện tại cũng không thể mở cửa rời khỏi đây, thật vất vả mới thoát khỏi đám con rối đáng ghét đó, cậu cũng không muốn đi thể nghiệm tốc độ cùng kích thích thêm lần nữa.
Nhưng, sao đám con rối bên ngoài kia không có thanh âm gì hết?
Thịnh Mộc Vũ đến trước cửa sổ, từ khe hở tí ti thấy rõ ở bên ngoài cửa kính, đám con rối kinh khủng kia đang cầm dao nhảy giật giật xung quanh, muốn vào lại không dám vào, chần chừ, Thịnh Mộc Vũ kinh hãi, nơi mà những con quỷ đó cũng không dám đi vào, vậy không phải có nghĩa là có thứ càng khiến đám con rối kinh khủng sợ hơn ở trong đây sao? Cậu lỗ mãng chạy vào, sẽ không... chôn thân ở nơi đây chứ.
Thịnh Mộc Vũ có chút khóc không ra nước mắt mà đóng chặt lại cửa sổ, sau đó cam chịu số mệnh bắt đầu tìm kiếm ở trong phòng, nói không chừng có thể tìm thấy manh mối nào đó, dù sao lệ quỷ chân chính vẫn chưa có xuất hiện, chỉ mới xuất hiện vài tiểu quỷ qua đường*, bọn họ không có manh mối gì, tuy rằng hệ thống kia nói phó bản không giới hạn thời gian, nhưng cậu cũng không muốn bị vây chết ở cái địa phương này, mỗi ngày đối mặt với con rối khiếp người đó.
(*): Mua nước tương (tiếng Trung: 打酱油 (đả tương du)) là một thuật ngữ mạng tại Trung Quốc, nghĩa đen của nó là ra cửa hàng mua nước tương.
Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen, "con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi", ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình. Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý "tôi không liên quan tới chuyện này", tương đương với từ "người qua đường". Trong điện ảnh, diễn viên quần chúng cũng được gọi là "mua nước tương".
Nghĩ đến vừa tỉnh giấc liền thấy có con rối kinh khủng đứng chải tóc trước giường của mình, Thịnh Mộc Vũ tê cả da đầu, cả người cũng không khỏe.
Đây là một phòng làm việc rất có phong cách, thiết bị vừa điệu thấp vừa xa hoa, rất cao cấp, có vẻ như của một tổng giám đốc, nhưng trên mặt đất và trên tường tràn đầy vết máu, rất dễ khiến người ta nghĩ đến hiện trường khủng bố khi đó, nhưng Thịnh Mộc Vũ với tính cách thờ ơ luôn lấy phương châm "đến đâu thì đến, nằm ăn chờ ngủm" nên lười suy nghĩ miên man, trực tiếp không coi ai ra gì mà ngồi ở trên ghế trước bàn làm việc, tuy rằng trong phòng vốn dĩ cũng chẳng có ai.
"Cái ghế này cũng thoải mái ghê, không biết của hãng nào, sau khi trở về phải đổi cái trong phòng, cộm cái mông muốn chết. " Thịnh Mộc Vũ không đúng lúc mà nghĩ đến.
Tùy tiện lật bàn làm việc một thoáng, ngoài ý muốn phát hiện một tấm ảnh chụp ố vàng, trên tấm ảnh có ba người, nhưng rất không hiểu ra sao, Thịnh Mộc Vũ chỉ chú ý vị đứng ở giữa kia.
Tuy rằng niên đại xa xưa, nhưng vẫn là có thể nhìn ra được, đó là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, khuôn mặt có ngũ quan rõ ràng như được điêu khắc, có cạnh có góc, đôi mắt thâm thúy, làn da trắng noãn, ngông cuồng gợi cảm, dáng người tam giác ngược điển hình, là một anh đẹp trai cực phẩm hiếm thấy.
Giống như có một loại ma lực, nhìn một chút đã say mê, ngón tay khẽ vuốt gương mặt của đối phương, sau khi phục hồi lại tinh thần thì âm thầm ảo não, sao cậu lại bày ra vẻ dại trai với một tấm ảnh như vậy chứ, quả là ở lại địa phương quỷ quái này lâu quá sẽ xảy ra vấn đề.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Thành Chu: Mẹ thả con đi ra ngoài gặp mặt bà xã hôn hôn ~
Tôi: (tay kẹp xì gà)(hai chân bắt chéo lắc lắc) chờ một chút đi, càng không chiếm được mới càng yêu hơn.
Thịnh Mộc Vũ chà xát cánh tay, thử dùng phương thức sưởi ấm vật lý, cậu không chịu được lạnh, vừa đến mùa đông thì lập tức mặc ba lớp trong ba lớp ngoài, quần giữ ấm bên trong ắt không thể thiếu, cốc giữ nhiệt không có lúc nào rời tay, cũng phải thiệt thòi cho gương mặt xinh đẹp này của cậu phải chống đỡ cho việc cậu giày vò chính mình như thế.
Mọi người ở đây bị gió lạnh thổi co hết cả người lại, sân khấu luôn bị màn đen che chắn cực kỳ chặt chẽ tự động phân thành hai bên, lộ ra sân khấu.
Toàn bộ rạp hát chỉ có một chùm ánh sáng trắng chiếu ở trên sân khấu, điều này cũng làm cho bọn họ tập trung tầm mắt, nhưng cũng đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Mười mấy con rối được điều khiển bằng dây ở trên vũ đài có dáng vẻ khác nhau, con rối tóc dài mắt to trong số đó bị dây giật đi lên trước, giọng nói bén nhọn chói tai không giống với nữ sinh bình thường, miệng gỗ mở ra đóng lại: "Tiết mục đã bắt đầu, khách quý đừng tùy ý rời khỏi vị trí nha, vị khách không nghe lời sẽ bị nhốt vào phòng tối nhỏ, được rồi được rồi, mau xem màn biểu diễn đặc sắc nào, chúng tôi chuẩn bị niềm bất ngờ thật lớn cho các người đó nha! Hì hì hì "
Sau khi nói xong, những con rối được điều khiển bằng dây ở phía sau con rối nữ cũng bắt đầu sống lại theo tiếng nhạc quỷ dị khiếp người, nghịch đao, lộn ngược ra sau, giang thẳng chân, nhảy đài cao... Một loạt động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, Thịnh Mộc Vũ chưa từng xem qua kịch múa rối, không biết có phải do đặc sắc quá hay không, trong lúc nhất thời lại quên mất bản thân đang hoàn cảnh không may, bắt đầu chăm chú thưởng thức kịch múa rối.
Biến cố cũng lập tức xảy ra vào lúc này.
Mấy con rối đứng tụ sang một bên, không biết lấy con dao gọt trái cây từ nơi đâu, ở giữa có một cái giường lớn, có một con rối đang nằm trên giường, các con rối khác đều nở nụ cười quỷ quyệt âm ngoan tà ác, trong miệng nha nha hu hu mà cầm lấy con dao trong tay đâm vào con rối trên giường kia, ánh sáng trắng trên sân khấu bắt đầu trở nên lúc sáng lúc tối, phát ra tiếng xì xì xèo xèo, trên sân khấu chảy đầy máu tươi, vẻ mặt nguyên bản của con rối trở nên đáng ghét, máu chảy tí tách từ trên đài xuống, kéo dài đến bên chân người chơi may mắn đang ngồi ở vị trí center.
Thịnh Mộc Vũ thầm nghĩ không tốt, lập tức rụt chân lên trên chỗ ngồi, một cái xoay người vững chắc lập tức nhảy tới hàng sau, la lớn: "Mau chóng rời khỏi!"
Thấy khán giả của mình chạy, đám con rối tức giận rút dao từ trên người con rối đã chết ra, vặn vẹo thân thể cầm con dao nhỏ dính máu nhìn về hướng mấy người, nhảy xuống từ trên sân khấu như phát điên, giẫm lên chất lỏng màu đỏ đang chảy xuôi đuổi theo.
Mấy người thấy vậy thì co cẳng chạy lẹ, Thịnh Mộc Vũ cách gần nhất nên cũng thảm nhất, hai phần ba con rối đều đuổi theo một mình cậu.
"Các người tìm chỗ trốn trước đi, tối nay sẽ tập hợp ở nhà..." Thịnh Mộc Vũ vung côn gỗ đánh vào con rối sắp chém trúng cánh tay nhỏ của cậu, thở hổn hển nói.
"Anh cẩn thận chút nha!" Hà Vân không yên lòng hô lớn, không có tỏ vẻ ta đây đòi đi cứu đối phương, bởi vì nếu bọn họ đi có lẽ cũng chỉ làm liên lụy đối phương, và cản trở, tặng không mạng cho con rối, dưới sự dẫn dắt của Triệu Lực Nghiêm, thoát khỏi rạp hát, nhưng sau lưng cũng có con rối quỷ đuổi theo không bỏ.
"Cmn! Trên người ông có nam châm hay là đời trước đã đốt phần mộ tổ tiên của nhà tụi bây hả?! Sao cứ đuổi theo ông mà chém thế..." Thịnh Mộc Vũ nhìn đám con rối kinh khủng ở phía sau chửi nhỏ một tiếng, sau đó tùy tiện lấy tay lau máu trên cổ, tức giận trong mắt càng sâu, lập tức đá một cước vào con quỷ xui xẻo bên cạnh, một cước này oán hận tận trời, suýt chút nữa đá con rối bà có đầu tóc hoa râm đó nát thành mảnh nhỏ.
Thừa dịp này, Thịnh Mộc Vũ nhanh chóng vọt vào tòa cao ốc bốn tầng ở cách rạp hát không xa, sau khi tùy tiện xông vào một căn phòng thì lập tức đóng cửa lại, bên tai lập tức yên tĩnh không ít.
Vừa thả lỏng chút, cảm giác mệt mỏi khi cơ thể hết sức căng thẳng cũng theo tới, Thịnh Mộc Vũ dựa vào cửa, hai tay chống ở trên đầu gối, ngực phập phồng, thở phì phò, trên gương mặt trắng sáng cũng nhiễm lên màu đỏ nhạt ngắn ngủi, không biết dây cột tóc đã rơi ở góc xó nào trong lúc chạy trốn, lúc này tóc đen tán loạn, rơi lung tung ở lòng ngực, cổ áo hơi rộng xíu, động tác như vậy, làm xương quai xanh khêu gợi cũng thấy rất rõ ràng.
Thịnh Mộc Vũ không biết tại sao, vừa vào căn phòng này thì có một loại cảm giác kỳ lạ, luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình, ánh mắt này rất mãnh liệt, là loại ánh mắt khi thợ săn nhìn thấy con mồi, khiến cậu rất khó chịu, nhưng hiện tại cũng không thể mở cửa rời khỏi đây, thật vất vả mới thoát khỏi đám con rối đáng ghét đó, cậu cũng không muốn đi thể nghiệm tốc độ cùng kích thích thêm lần nữa.
Nhưng, sao đám con rối bên ngoài kia không có thanh âm gì hết?
Thịnh Mộc Vũ đến trước cửa sổ, từ khe hở tí ti thấy rõ ở bên ngoài cửa kính, đám con rối kinh khủng kia đang cầm dao nhảy giật giật xung quanh, muốn vào lại không dám vào, chần chừ, Thịnh Mộc Vũ kinh hãi, nơi mà những con quỷ đó cũng không dám đi vào, vậy không phải có nghĩa là có thứ càng khiến đám con rối kinh khủng sợ hơn ở trong đây sao? Cậu lỗ mãng chạy vào, sẽ không... chôn thân ở nơi đây chứ.
Thịnh Mộc Vũ có chút khóc không ra nước mắt mà đóng chặt lại cửa sổ, sau đó cam chịu số mệnh bắt đầu tìm kiếm ở trong phòng, nói không chừng có thể tìm thấy manh mối nào đó, dù sao lệ quỷ chân chính vẫn chưa có xuất hiện, chỉ mới xuất hiện vài tiểu quỷ qua đường*, bọn họ không có manh mối gì, tuy rằng hệ thống kia nói phó bản không giới hạn thời gian, nhưng cậu cũng không muốn bị vây chết ở cái địa phương này, mỗi ngày đối mặt với con rối khiếp người đó.
(*): Mua nước tương (tiếng Trung: 打酱油 (đả tương du)) là một thuật ngữ mạng tại Trung Quốc, nghĩa đen của nó là ra cửa hàng mua nước tương.
Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen, "con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi", ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình. Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý "tôi không liên quan tới chuyện này", tương đương với từ "người qua đường". Trong điện ảnh, diễn viên quần chúng cũng được gọi là "mua nước tương".
Nghĩ đến vừa tỉnh giấc liền thấy có con rối kinh khủng đứng chải tóc trước giường của mình, Thịnh Mộc Vũ tê cả da đầu, cả người cũng không khỏe.
Đây là một phòng làm việc rất có phong cách, thiết bị vừa điệu thấp vừa xa hoa, rất cao cấp, có vẻ như của một tổng giám đốc, nhưng trên mặt đất và trên tường tràn đầy vết máu, rất dễ khiến người ta nghĩ đến hiện trường khủng bố khi đó, nhưng Thịnh Mộc Vũ với tính cách thờ ơ luôn lấy phương châm "đến đâu thì đến, nằm ăn chờ ngủm" nên lười suy nghĩ miên man, trực tiếp không coi ai ra gì mà ngồi ở trên ghế trước bàn làm việc, tuy rằng trong phòng vốn dĩ cũng chẳng có ai.
"Cái ghế này cũng thoải mái ghê, không biết của hãng nào, sau khi trở về phải đổi cái trong phòng, cộm cái mông muốn chết. " Thịnh Mộc Vũ không đúng lúc mà nghĩ đến.
Tùy tiện lật bàn làm việc một thoáng, ngoài ý muốn phát hiện một tấm ảnh chụp ố vàng, trên tấm ảnh có ba người, nhưng rất không hiểu ra sao, Thịnh Mộc Vũ chỉ chú ý vị đứng ở giữa kia.
Tuy rằng niên đại xa xưa, nhưng vẫn là có thể nhìn ra được, đó là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, khuôn mặt có ngũ quan rõ ràng như được điêu khắc, có cạnh có góc, đôi mắt thâm thúy, làn da trắng noãn, ngông cuồng gợi cảm, dáng người tam giác ngược điển hình, là một anh đẹp trai cực phẩm hiếm thấy.
Giống như có một loại ma lực, nhìn một chút đã say mê, ngón tay khẽ vuốt gương mặt của đối phương, sau khi phục hồi lại tinh thần thì âm thầm ảo não, sao cậu lại bày ra vẻ dại trai với một tấm ảnh như vậy chứ, quả là ở lại địa phương quỷ quái này lâu quá sẽ xảy ra vấn đề.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Thành Chu: Mẹ thả con đi ra ngoài gặp mặt bà xã hôn hôn ~
Tôi: (tay kẹp xì gà)(hai chân bắt chéo lắc lắc) chờ một chút đi, càng không chiếm được mới càng yêu hơn.