Mấy người Hà Vân đều ở, nhưng đều lâm vào trận hôn mê ngắn ngủi, Thịnh Mộc Vũ chỉ đành phải ngồi xổm xuống, lần lượt gọi mấy người dậy.
Tiêu Xảo Xảo thoạt đầu có chút ngẩn ra, nhưng khi nhìn thấy Hà Vân bình an vô sự thì hóa thành số không, kích động bước nhanh tới, cùng cô nàng ôm nhau, nước mắt giàn giụa.
Hà Vân suýt chút nữa bị cô ôm cho không thở nổi, nhưng cuối cùng cũng không nỡ đẩy cô ra, trái lại còn có tâm tình nói đùa: "Con đường do ông trời chỉ này cũng đặc biệt ghê ha..."
Thịnh Mộc Vũ đúng lúc chen vào nói: "Tôi cảm thấy nơi này có chút không thích hợp lắm, không nên ở lâu. "
"Em cũng cảm thấy ở đây không dễ chịu lắm, có đôi khi giống như thiếu oxy, cảm giác hít thở không thông rất nặng... hơn nữa... còn có mùi máu tươi... giống như... giống như lò mổ ngày xưa. " Tiêu Xảo Xảo đỡ Hà Vân đứng lên, sắc mặt hơi trắng bệch, nghiêm túc trả lời.
Lời này vừa nói ra, mấy người lập tức nghĩ đến chuyện gì đó không hay, vẻ mặt của người này càng khó coi hơn người kia.
Nơi bọn họ rơi xuống rất rộng, hướng phía bắc có một cái cổng vòm.
Hoàn hảo đối với nữ sinh cao một mét sáu mấy như Tiêu Xảo Xảo và Hà Vân, nhưng thật sự hơi uất ức đối với người vóc dáng cao như Thịnh Mộc Vũ và Triệu Lực Nghiêm, trên quãng đường đi đều phải cúi đầu khom lưng, khi đến lối ra, Thịnh Mộc Vũ đã bị cơn đau nhức truyền đến từ cổ và trên lưng làm phát ra tiếng hít khà, còn Triệu Lực Nghiêm chửi ầm lên, oán khí thời khắc đó không thể nào ít hơn lệ quỷ: "Mụ nội nó cái chân của ông, là đồ ngu dốt nào xây cái lối đi giẻ rách này vậy, cái độ cao này, mẹ nó xây cho bảy chú lùn hả, hay là kỳ thị người cao hả?!"
Hà Vân nghe thấy hắn nói vậy lập tức không vui, giả bộ tức giận nói: "Này, tính em nóng lắm nhá, anh đang nói bóng gió ai đó, có tin em đánh anh không!" Cô nàng ngửa đầu quơ nắm nắm đấm nhỏ yếu trước mặt Triệu Lực Nghiêm, chẳng có lực uy hiếp: "Bộ cao thì ngon à! Vóc dáng nhỏ như chúng em cũng có rất nhiều ưu điểm đó được chưa?..."
Hà Vân bắt đầu diễn, ầm ĩ làm hắn đau cả đầu.
Triệu Lực Nghiêm ngậm đắng nuốt cay, trên lông mày rậm viết to hai từ oan uổng, rất bất đắc dĩ nói: "Không phải đâu, em gái Hà này, anh đây thật sự không có ý đó, cũng không nói bóng gió các người... haizzz, xin lỗi, con người anh đây nói chuyện không khéo từ nhỏ rồi, cũng làm người ta không thích, lỡ có nói gì đó chọc giận em không vui, em đừng để trong lòng nha..."
Hà Vân cười, vỗ vào cánh tay màu vàng nhạt tràn ngập cảm giác mạnh mẽ: "Không có gì đâu, vừa nãy em chỉ đùa với anh một chút mà thôi, anh cũng đừng tức giận nha. "
Cùng với trận đùa giỡn nói cười của bọn họ, mấy người cũng đi qua lối đi, rất nhanh đã đi đến một căn phòng mờ tối âm u, phát ra màu xanh yếu ớt, lại còn lúc sáng lúc tối, nếu ở đây là cảnh trong phim ảnh, không ra chuyện gì thì thật có lỗi với hoàn cảnh 'hoàn hảo" này.
Căn phòng rất lớn, chiếm diện tích năm mươi mấy mét vuông, cũng không phải trống không, bởi vì nơi này đều đều là con rối và... búp bê.
Thịnh Mộc Vũ nhìn thấy con rối nữ mặc váy mua ba lê mà cậu gặp vào đêm ngày hôm trước, nhón mũi chân lên đứng trên sân khấu làm bằng gỗ, hai tay qua đỉnh đầu, bày ra một tư thế hoàn mỹ, chuyển động theo chuyển động của sân khấu, ngoại trừ cô ta, còn có con rối mặc trang phục diễn kịch tươi đẹp mà Hà Vân các cô đã nói, bị sợi màu đen buộc lên trên tường xám trắng, rủ đầu xuống, mấy người chỉ có thể nhìn thấy vòng hoa xinh đẹp của cô ta, chân cũng treo lơ lửng, chỉ có hai tay bị sợi dây buộc lên, trên mặt đất có vết máu đã khô, không biết đã qua bao lâu, đầu tóc rối tung, cổ tay trắng muốt vặn vẹo, có loại cảm giác đẹp khác biệt.
Có lẽ nhìn lâu, thì sẽ sinh ra cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân, cho nên cũng chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Ở giữa phòng, có một cái chuông cổ xưa rất lớn, kiểu dáng rất phồn hoa, xem chừng đã được mấy thập niên, nhớ tới tiếng chuông hôm qua, tám chín phần mười là nó phát ra.
Nhưng mọi người cho rằng đó là bài trí rấy phổ thông, cũng không chú ý nhiều.
Mấy người đều nhận ra những con rối khác, chính là một đám đuổi giết bọn họ ở rạp hát lần trước, nhưng bây giờ đều yên lặng ngồi trên một cái kệ sách lớn, chỉ có một đôi mắt thầm thì chuyển động, rất rõ ràng, mọi cử động của bọn họ đều ở dưới sự giám thị của đám con rối.
Loại ánh mắt không có ý tốt này khiến mấy người vô cùng khó chịu.
"Ôi vl, chúng ta xông vào hang ổ của bọn chúng rồi hả?" Hà Vân hạ giọng, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, kéo Tiêu Xảo Xảo bên cạnh, kề sát vào người cô vô cùng thân mật khăng khít: "Hôm nay chúng ta sẽ không ngủm ở đây chứ?... Chắc không thể đâu ha..."
"Nếu như trời chưa tối, có lẽ bọn nó sẽ không hành động, chỉ cần chúng ta rời khỏi trước khi trời tối thì sẽ không sao..."
"Vậy làm..."
Từ sao còn chưa nói ra miệng, Thịnh Mộc Vũ đột nhiên đi qua che kín miệng của Hà Vân, ngón trỏ đặt trên môi, ra hiệu đừng lên tiếng, lắc đầu với Hà Vân, cũng chưa nói cái gì hết, liền kéo ba người đến trốn ở sau giá sách.
Đây là một góc bí mật chật hẹp, cũng là điểm mù đối với tầm mắt của búp bê con rối, khó khăn lắm mới che khuất được bóng dáng của bốn người.
Thính lực của Thịnh Mộc Vũ vô cùng tốt, bài nghe tiếng anh ở cấp hai, cấp ba hầu như đều là điểm tối đa, là trò cưng của giáo viên tiếng anh, đương nhiên không có bỏ lỡ tiếng bước chân rất nhỏ ở xa xa.
Thanh âm càng ngày càng gần, trái tim của ba người cũng đập càng lúc càng nhanh, cho dù Thịnh Mộc Vũ không nói, bọn họ cũng có thể đoán được là lệ quỷ trong phó bản, nhưng Thịnh Mộc Vũ như một người đại hiệp thò đầu ra ngoài nhìn.
Thịnh Mộc Vũ quả thực đã nhận ra đây là lệ quỷ của phó bản này, nhưng khiến cậu không ngờ tới chính là lệ quỷ này có dung mạo vô cùng giống với tên bệnh thần kinh nào đó, điều này làm cho cậu liên tưởng đến mối quan hệ đặc thù nào đó.
Người phụ nữ khoảng chừng hơn 40 tuổi, tướng mạo đẹp, mặc váy dài màu đen và một đôi giày cao gót cùng màu, quấn một búi tóc, không cao lắm, cũng chỉ cao một mét năm mấy, lối đi thấp lùn kia hẳn là đo ni nóng giày cho bà ta, mặt của đối phương không có biểu cảm gì, khí chất u ám, phía sau còn có con rối nam xuất hiện ở ngoài cửa sổ hù họa cậu sáng hôm nay, đối phương khép na khép nép ở sau lưng bà ta, trên cổ có vết thương kinh khủng, máu thịt lẫn lộn, máu đỏ tươi chảy xuống, rơi tí tách xuống đất, nhuộm đỏ một vòng tròn.
"Những người kia đâu?" Người phụ nữ hỏi.
"Không biết, có lẽ đã đi đến tòa cao ốc của ông chủ. "
"Đồ vô dụng!" Người phụ nữ trở nên điên loạn, gương mặt vặn vẹo, cầm lấy con dao sắc bén ở trên bàn đâm mấy nhát vào bụng đối phương đầy tàn nhẫn, sau khi trút hết oán giận thì cười rất điên khùng, vang vọng trong căn phòng khép kín.
"Lại dám chạy vào tòa cao ốc... cũng được, để đứa con trai điên đó của ta tiếp đãi bọn họ thật tốt... đến khi người đều chết hết, ngươi đi đến đó lấy thi thể ra, búp bê của ta cũ rồi, phải đổi vài cái mới thôi..."
Vẻ mặt của con rối nam có chút cứng đờ, trở về bà ta: "Tôi không dám... đi..."
Chu Minh Lan cực kỳ tức giận đạp hắn ta một cước: "Sợ cái gì, nó là con ta, còn có thể ăn ngươi hay sao?"
"Hắn... có lẽ sẽ ăn ta thật..." Con rối nam hèn mòn nói.
Chu Minh Lan vừa muốn phản bác lời hắn ta nói, nhưng sau đó không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt cũng trở nên khó coi: "Thôi đi, tự ta đi. "
Bây giờ bà ta chỉ có hắn ta là tâm phúc và đồng lõa thôi, đến lúc đó bị Phó Thành Chu giết chết thật quá phiền phức.
"Vâng."
"Hai người bị con rối giết chết ngày hôm trước đâu, có xử lý chưa?" Chu Minh Lan lắc lư dao nhọn cùng chỉ may, động tác muốn có bao nhiêu xinh đẹp thì có bấy nhiêu xinh đẹp, nhưng lời nói ra cũng không phải tốt đẹp như vậy,: "... Mặc dù xấu xí chút, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, ngươi đi đẩy thi thể qua đây, ta muốn làm món đồ chơi..."
Tuy đôi tình nhân kia không phải nghiêng nước nghiêng thành và khôi ngô tuấn tú gì, nhưng nhưng cũng không thậm tệ như bà ta nói, có lẽ do có Thịnh Mộc Vũ ở đây, có so sánh thì mới có tổn thương, vừa nghĩ tới gương mặt xinh đẹp rất hợp ý bà ta kia, Chu Minh Lan liền vui sướng tê cả da đầu, cậu ta làm thành con rối chắc chắn xinh đẹp nhất, bà ta nhất định sẽ đặt cậu vào trong tủ kính được sưu tập.
Thịnh Mộc Vũ nhìn thấy tầm mắt của đối phương dừng lại ở bên này, vội vàng duỗi đầu vào, nguy hiểm thật, có phải bà ta đã phát hiện hay không?
Đột nhiên lúc này trái tim đau thắt, Thịnh Mộc Vũ hơi đau đớn cúi người xuống, ngón tay nắm chặt quần áo nơi trái tim, trên tay nổi gân xanh, quần áo cũng bị nắm chặt đến nhăn nhúm, trên gương mặt không có màu máu.
Mấy người vô cùng lo lắng, nhưng lúc này tình hình không thích hợp, lòng có tinh lực dồi dào nhưng sức lực không đủ, may là loại giày vò này không có kéo dài bao lâu thì đã biến mất hầu như không còn.
Thịnh Mộc Vũ cười an ủi với bọn họ, tỏ vẻ mình đã không sao rồi, trên gương mặt tái nhợt là nụ cười ấm áp, dáng vẻ mỹ nhân ốm yếu này, cho dù ai nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Mộc Ngư: Mẹ vợ muốn chiếm ta thành của riêng phải làm sao bây giờ?! Online cần gấp
Phó Thành Chu: Vậy hãy để cho bà làm người chết kín như miệng bình là được ~QAQ
Tiêu Xảo Xảo thoạt đầu có chút ngẩn ra, nhưng khi nhìn thấy Hà Vân bình an vô sự thì hóa thành số không, kích động bước nhanh tới, cùng cô nàng ôm nhau, nước mắt giàn giụa.
Hà Vân suýt chút nữa bị cô ôm cho không thở nổi, nhưng cuối cùng cũng không nỡ đẩy cô ra, trái lại còn có tâm tình nói đùa: "Con đường do ông trời chỉ này cũng đặc biệt ghê ha..."
Thịnh Mộc Vũ đúng lúc chen vào nói: "Tôi cảm thấy nơi này có chút không thích hợp lắm, không nên ở lâu. "
"Em cũng cảm thấy ở đây không dễ chịu lắm, có đôi khi giống như thiếu oxy, cảm giác hít thở không thông rất nặng... hơn nữa... còn có mùi máu tươi... giống như... giống như lò mổ ngày xưa. " Tiêu Xảo Xảo đỡ Hà Vân đứng lên, sắc mặt hơi trắng bệch, nghiêm túc trả lời.
Lời này vừa nói ra, mấy người lập tức nghĩ đến chuyện gì đó không hay, vẻ mặt của người này càng khó coi hơn người kia.
Nơi bọn họ rơi xuống rất rộng, hướng phía bắc có một cái cổng vòm.
Hoàn hảo đối với nữ sinh cao một mét sáu mấy như Tiêu Xảo Xảo và Hà Vân, nhưng thật sự hơi uất ức đối với người vóc dáng cao như Thịnh Mộc Vũ và Triệu Lực Nghiêm, trên quãng đường đi đều phải cúi đầu khom lưng, khi đến lối ra, Thịnh Mộc Vũ đã bị cơn đau nhức truyền đến từ cổ và trên lưng làm phát ra tiếng hít khà, còn Triệu Lực Nghiêm chửi ầm lên, oán khí thời khắc đó không thể nào ít hơn lệ quỷ: "Mụ nội nó cái chân của ông, là đồ ngu dốt nào xây cái lối đi giẻ rách này vậy, cái độ cao này, mẹ nó xây cho bảy chú lùn hả, hay là kỳ thị người cao hả?!"
Hà Vân nghe thấy hắn nói vậy lập tức không vui, giả bộ tức giận nói: "Này, tính em nóng lắm nhá, anh đang nói bóng gió ai đó, có tin em đánh anh không!" Cô nàng ngửa đầu quơ nắm nắm đấm nhỏ yếu trước mặt Triệu Lực Nghiêm, chẳng có lực uy hiếp: "Bộ cao thì ngon à! Vóc dáng nhỏ như chúng em cũng có rất nhiều ưu điểm đó được chưa?..."
Hà Vân bắt đầu diễn, ầm ĩ làm hắn đau cả đầu.
Triệu Lực Nghiêm ngậm đắng nuốt cay, trên lông mày rậm viết to hai từ oan uổng, rất bất đắc dĩ nói: "Không phải đâu, em gái Hà này, anh đây thật sự không có ý đó, cũng không nói bóng gió các người... haizzz, xin lỗi, con người anh đây nói chuyện không khéo từ nhỏ rồi, cũng làm người ta không thích, lỡ có nói gì đó chọc giận em không vui, em đừng để trong lòng nha..."
Hà Vân cười, vỗ vào cánh tay màu vàng nhạt tràn ngập cảm giác mạnh mẽ: "Không có gì đâu, vừa nãy em chỉ đùa với anh một chút mà thôi, anh cũng đừng tức giận nha. "
Cùng với trận đùa giỡn nói cười của bọn họ, mấy người cũng đi qua lối đi, rất nhanh đã đi đến một căn phòng mờ tối âm u, phát ra màu xanh yếu ớt, lại còn lúc sáng lúc tối, nếu ở đây là cảnh trong phim ảnh, không ra chuyện gì thì thật có lỗi với hoàn cảnh 'hoàn hảo" này.
Căn phòng rất lớn, chiếm diện tích năm mươi mấy mét vuông, cũng không phải trống không, bởi vì nơi này đều đều là con rối và... búp bê.
Thịnh Mộc Vũ nhìn thấy con rối nữ mặc váy mua ba lê mà cậu gặp vào đêm ngày hôm trước, nhón mũi chân lên đứng trên sân khấu làm bằng gỗ, hai tay qua đỉnh đầu, bày ra một tư thế hoàn mỹ, chuyển động theo chuyển động của sân khấu, ngoại trừ cô ta, còn có con rối mặc trang phục diễn kịch tươi đẹp mà Hà Vân các cô đã nói, bị sợi màu đen buộc lên trên tường xám trắng, rủ đầu xuống, mấy người chỉ có thể nhìn thấy vòng hoa xinh đẹp của cô ta, chân cũng treo lơ lửng, chỉ có hai tay bị sợi dây buộc lên, trên mặt đất có vết máu đã khô, không biết đã qua bao lâu, đầu tóc rối tung, cổ tay trắng muốt vặn vẹo, có loại cảm giác đẹp khác biệt.
Có lẽ nhìn lâu, thì sẽ sinh ra cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân, cho nên cũng chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Ở giữa phòng, có một cái chuông cổ xưa rất lớn, kiểu dáng rất phồn hoa, xem chừng đã được mấy thập niên, nhớ tới tiếng chuông hôm qua, tám chín phần mười là nó phát ra.
Nhưng mọi người cho rằng đó là bài trí rấy phổ thông, cũng không chú ý nhiều.
Mấy người đều nhận ra những con rối khác, chính là một đám đuổi giết bọn họ ở rạp hát lần trước, nhưng bây giờ đều yên lặng ngồi trên một cái kệ sách lớn, chỉ có một đôi mắt thầm thì chuyển động, rất rõ ràng, mọi cử động của bọn họ đều ở dưới sự giám thị của đám con rối.
Loại ánh mắt không có ý tốt này khiến mấy người vô cùng khó chịu.
"Ôi vl, chúng ta xông vào hang ổ của bọn chúng rồi hả?" Hà Vân hạ giọng, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, kéo Tiêu Xảo Xảo bên cạnh, kề sát vào người cô vô cùng thân mật khăng khít: "Hôm nay chúng ta sẽ không ngủm ở đây chứ?... Chắc không thể đâu ha..."
"Nếu như trời chưa tối, có lẽ bọn nó sẽ không hành động, chỉ cần chúng ta rời khỏi trước khi trời tối thì sẽ không sao..."
"Vậy làm..."
Từ sao còn chưa nói ra miệng, Thịnh Mộc Vũ đột nhiên đi qua che kín miệng của Hà Vân, ngón trỏ đặt trên môi, ra hiệu đừng lên tiếng, lắc đầu với Hà Vân, cũng chưa nói cái gì hết, liền kéo ba người đến trốn ở sau giá sách.
Đây là một góc bí mật chật hẹp, cũng là điểm mù đối với tầm mắt của búp bê con rối, khó khăn lắm mới che khuất được bóng dáng của bốn người.
Thính lực của Thịnh Mộc Vũ vô cùng tốt, bài nghe tiếng anh ở cấp hai, cấp ba hầu như đều là điểm tối đa, là trò cưng của giáo viên tiếng anh, đương nhiên không có bỏ lỡ tiếng bước chân rất nhỏ ở xa xa.
Thanh âm càng ngày càng gần, trái tim của ba người cũng đập càng lúc càng nhanh, cho dù Thịnh Mộc Vũ không nói, bọn họ cũng có thể đoán được là lệ quỷ trong phó bản, nhưng Thịnh Mộc Vũ như một người đại hiệp thò đầu ra ngoài nhìn.
Thịnh Mộc Vũ quả thực đã nhận ra đây là lệ quỷ của phó bản này, nhưng khiến cậu không ngờ tới chính là lệ quỷ này có dung mạo vô cùng giống với tên bệnh thần kinh nào đó, điều này làm cho cậu liên tưởng đến mối quan hệ đặc thù nào đó.
Người phụ nữ khoảng chừng hơn 40 tuổi, tướng mạo đẹp, mặc váy dài màu đen và một đôi giày cao gót cùng màu, quấn một búi tóc, không cao lắm, cũng chỉ cao một mét năm mấy, lối đi thấp lùn kia hẳn là đo ni nóng giày cho bà ta, mặt của đối phương không có biểu cảm gì, khí chất u ám, phía sau còn có con rối nam xuất hiện ở ngoài cửa sổ hù họa cậu sáng hôm nay, đối phương khép na khép nép ở sau lưng bà ta, trên cổ có vết thương kinh khủng, máu thịt lẫn lộn, máu đỏ tươi chảy xuống, rơi tí tách xuống đất, nhuộm đỏ một vòng tròn.
"Những người kia đâu?" Người phụ nữ hỏi.
"Không biết, có lẽ đã đi đến tòa cao ốc của ông chủ. "
"Đồ vô dụng!" Người phụ nữ trở nên điên loạn, gương mặt vặn vẹo, cầm lấy con dao sắc bén ở trên bàn đâm mấy nhát vào bụng đối phương đầy tàn nhẫn, sau khi trút hết oán giận thì cười rất điên khùng, vang vọng trong căn phòng khép kín.
"Lại dám chạy vào tòa cao ốc... cũng được, để đứa con trai điên đó của ta tiếp đãi bọn họ thật tốt... đến khi người đều chết hết, ngươi đi đến đó lấy thi thể ra, búp bê của ta cũ rồi, phải đổi vài cái mới thôi..."
Vẻ mặt của con rối nam có chút cứng đờ, trở về bà ta: "Tôi không dám... đi..."
Chu Minh Lan cực kỳ tức giận đạp hắn ta một cước: "Sợ cái gì, nó là con ta, còn có thể ăn ngươi hay sao?"
"Hắn... có lẽ sẽ ăn ta thật..." Con rối nam hèn mòn nói.
Chu Minh Lan vừa muốn phản bác lời hắn ta nói, nhưng sau đó không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt cũng trở nên khó coi: "Thôi đi, tự ta đi. "
Bây giờ bà ta chỉ có hắn ta là tâm phúc và đồng lõa thôi, đến lúc đó bị Phó Thành Chu giết chết thật quá phiền phức.
"Vâng."
"Hai người bị con rối giết chết ngày hôm trước đâu, có xử lý chưa?" Chu Minh Lan lắc lư dao nhọn cùng chỉ may, động tác muốn có bao nhiêu xinh đẹp thì có bấy nhiêu xinh đẹp, nhưng lời nói ra cũng không phải tốt đẹp như vậy,: "... Mặc dù xấu xí chút, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, ngươi đi đẩy thi thể qua đây, ta muốn làm món đồ chơi..."
Tuy đôi tình nhân kia không phải nghiêng nước nghiêng thành và khôi ngô tuấn tú gì, nhưng nhưng cũng không thậm tệ như bà ta nói, có lẽ do có Thịnh Mộc Vũ ở đây, có so sánh thì mới có tổn thương, vừa nghĩ tới gương mặt xinh đẹp rất hợp ý bà ta kia, Chu Minh Lan liền vui sướng tê cả da đầu, cậu ta làm thành con rối chắc chắn xinh đẹp nhất, bà ta nhất định sẽ đặt cậu vào trong tủ kính được sưu tập.
Thịnh Mộc Vũ nhìn thấy tầm mắt của đối phương dừng lại ở bên này, vội vàng duỗi đầu vào, nguy hiểm thật, có phải bà ta đã phát hiện hay không?
Đột nhiên lúc này trái tim đau thắt, Thịnh Mộc Vũ hơi đau đớn cúi người xuống, ngón tay nắm chặt quần áo nơi trái tim, trên tay nổi gân xanh, quần áo cũng bị nắm chặt đến nhăn nhúm, trên gương mặt không có màu máu.
Mấy người vô cùng lo lắng, nhưng lúc này tình hình không thích hợp, lòng có tinh lực dồi dào nhưng sức lực không đủ, may là loại giày vò này không có kéo dài bao lâu thì đã biến mất hầu như không còn.
Thịnh Mộc Vũ cười an ủi với bọn họ, tỏ vẻ mình đã không sao rồi, trên gương mặt tái nhợt là nụ cười ấm áp, dáng vẻ mỹ nhân ốm yếu này, cho dù ai nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Mộc Ngư: Mẹ vợ muốn chiếm ta thành của riêng phải làm sao bây giờ?! Online cần gấp
Phó Thành Chu: Vậy hãy để cho bà làm người chết kín như miệng bình là được ~QAQ