Lục Nam Chước để người thanh niên này tùy ý kéo đến cửa thành mới dừng lại.
"Ha ha, thật ngại quá huynh đài, ta với ngươi có duyên, nhất thời kìm lòng không được, đúng rồi huynh đài ngươi họ gì thế?"
Lục Nam Chước liếc mắt nhìn tên ngốc này, vốn không muốn để ý đến hẳn ta.
“Lục.” Lục Nam Chước nói.
“Thì ra là Lục huynh, ngưỡng mộ đã lâu!” Thanh niên bày ra vẻ mặt tao nhã chắp tay nói với Lục Nam Chước.
Lục Nam Chước không để ý nữa.
Lúc này, ở cửa thành đã tụ tập rất nhiều người hóng chuyện.
Lục Nam Chước nhìn lướt qua, ở phía trước đám người, Liễu Nguyệt đang giằng co với Hồn Ly, không khí thoáng có chút căng thẳng.
"Liễu gia chủ không đi trợ giúp lệnh ái một tay sao, Hồn Ly này cũng không dễ đối phó…" Trần gia chủ nhìn hai người giằng co giữa sân, cười như không cười nói.
"Hừ, mình Nguyệt Nhi đối phó hản ta là đủ rồi, không cần Trần gia chủ phải hao tâm tổn trí!"
Liễu Nguyệt từng nói đây là bài huấn luyện của sư phụ, nàng không muốn dựa dẫm vào người khác. Huống chỉ Liễu gia chủ cũng mới là Võ Sư trung giai, nói không chừng còn cản trở nữ nhi của mình!
“Hừ, vậy Trần mỗ sẽ mỏi mắt mong chờ!” Trần gia chủ không nhiều lời nữa.
Ông ta đương nhiên hi vọng Liễu Nguyệt sẽ bại trận, vừa rồi chỉ là kích thích Liễu gia chủ một chút mà thôi.
“Hầu huynh, ngươi đoán ai sẽ thẳng?” Nam tử vạm vỡ bên sân nhìn về phía nam tử gầy gò thấp giọng hỏi.
Bốn người này chính là một nhóm ở quán trọ ngày hôm qua.
"Năm năm đi, nhưng mà nếu như Liễu Nguyệt này có bảo vật của tông môn trong người thì cũng chưa chắc… mà ta cũng không tin Hồn Ly này không có át chủ bài, không thể xem thường bất kỳ Hồn Sư nào!"
Ba người kia gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Đánh đi đánh đi, càng tàn bạo càng tốt, như vậy ta mới
có cơ hội đục nước béo cò… Người đàn ông gầy gò liếm khóe môi, nhìn chằm chằm giữa sân lẩm bẩm nói.
Tuy rằng âm thanh rất thấp, nhưng mà ba người đồng bọn. vẫn nghe được, đồng tử co lại, không khỏi lần lượt liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó nhìn Liễu gia chủ và Trần gia chủ mạnh nhất ngoài Liễu Nguyệt và Hồn Ly, trong lòng bắt đầu yên lặng tính toán.
“Ha ha, Lục huynh, ngươi cho rằng hai người này ai sẽ thäng? Chúng ta cược một phen đi?” Thanh niên kia vỗ nhẹ vào cánh tay của Lục Nam Chước hỏi, vẻ mặt rất hưng phấn!
Lục Nam Chước bình tĩnh nhìn hắn ta một cái nói: "Hồn Sư kia đi."
"Được! Vậy ta cược cô gái này thắng! Nghe nói cô gái này là đệ tử thân truyền của Đại Hoang Tông, vậy chắc không kém thủ đoạn đâu ha ha?" Thanh niên cà lơ phất phơ nói, trong lời nói cũng không có chút tôn kính nào đối với Đại Hoang Tông.
Trong sân bắt đầu yên tĩnh lại, bọn họ biết trò hay sắp bắt đầu rồi….
“Đại Hoang Tông các ngươi phái một cô gái đến chịu chết sao?”
Trong sân vang lên một âm thanh sắc bén, khiến trong lòng mọi người run lên, Hồn Ly như rắn độc nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt nói.
"Ta đối phó ngươi là đủ rồi, Hồn Ly, ta biết ngươi đã đạt đến Hồn Sư cấp hai đỉnh phong! Nhưng đây không phải là lý do ngươi không kiêng nể gì!" Liễu Nguyệt ngưng giọng nói
Nàng vừa dứt lời, một luồng khí tức như có như không từ cơ thể mềm mại của Liễu Nguyệt lan ra, những gợn sóng hình tròn màu cam cực kỳ đậm đà xuất hiện ở bàn chân nàng!
"Uầy, vũ hoàn màu cam nồng đậm như vậy! Võ Sư thượng giai! Màu càng đậm thì càng bão hòa! Chậc chậc!"
“Liễu cô nương giấu tài rồi, khó trách ngươi dám tới gặp Hồn Ly này!”
“Đúng vậy, lúc trước ta thấy khí tức có vẻ giống là Võ Sư trung giai, xem ra là bảo vật áp chế thực lực.”
“Tuy là Võ Sư thượng giai nhưng Hồn Ly là Hồn Sư câp. hai đỉnh phong! Theo ta thấy, phần thẳng của Liễu Nguyệt không lớn.”
“Thôi xem đi. Tóm lại hậu duệ của tông môn luôn có chút thủ đoạn!”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại me.truyenhot nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : me.truyenhot là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Sau khi Liễu Nguyệt thể hiện khí tức của mình, người qua đường bắt đầu nghị luận, xem ra việc Liễu Nguyệt là Võ Sư thượng giai cũng mang đến cho bọn họ một tác động không nhỏ!
Lục Nam Chước tò mò đánh giá vũ hoàn màu cam lấp lánh dưới chân Liễu Nguyệt. Quả nhiên là hệ thống mới, thời hồng hoang cũng chưa hề có chuyện đó.
Thanh niên thấy Lục Nam Chước đang đánh giá Vũ Hoàn thì mỉm cười, sau đó gật đầu nói.
"Lục huynh, hiện tại ngươi còn cảm thấy Hồn Ly có thể thẳng sao? Nhìn xem Liễu Nguyệt đi, Võ Sư thượng giai đấy! Kết hợp với bảo vật của tông môn, ta đoán cho dù Hồn Ly này là Hồn Sư cấp hai đỉnh phong cũng quá sức, ha…"
Lục Nam Chước thu hồi ánh mắt nhìn về phía sân, mặc kệ người này.
Thanh niên thấy bộ dạng này của Lục Nam Chước, khóe miệng giật giật, không nói nữa để cho mình đỡ mất mặt.
“Ngươi cho rằng dựa vào chút thực lực Võ Sư thượng giai này mà đấu lại được ta sao? Hay là dựa vào bảo vật mà tông môn ban cho ngươi?” Giọng nói chói tai của Hồn Ly lại vang lên.
Mặc dù thấy Liễu Nguyệt thể hiện thực lực Võ Sư thượng giai nhưng vẻ mặt của Hồn Ly vẫn không hề dao động. Thậm chí trực tiếp chỉ ra chỗ dựa của Liễu Nguyệt!
Nghe Hồn Ly nói như vậy, sắc mặt của Liễu Nguyệt hơi đanh lại! Nàng không hiểu Hồn Ly đã biết nàng có bảo vật tông môn, vì sao còn không kiêng nể gì như thế, chẳng lẽ…
Ban đầu nàng cho rằng sáu phần thắng nhưng bây giờ nàng lại bắt đầu dao động dưới những lời này của Hồn Ly!
“Bớt nói nhảm đi! Đến chiến đi, cho ta xem thủ đoạn Hồn Sư cấp hai đỉnh phong đi!”
“Hoang Bộ Thất Tung!”
Liễu Nguyệt quát lên một tiếng, vận chuyển thân pháp và chủ động ra chiêu, đúng là trước một bước lấn người mà lên!
Trong lòng Liễu Nguyệt hiểu rõ, tinh thần lực của võ đạo đối chiến Hồn Sư là có hiệu quả nhất!
Hai mắt của Liễu gia chủ sáng ngời, đánh đòn phủ đầu hay lắm!
“Đánh đòn phủ đầu, thật sự là tài cao gan lớn! Đệ tử thân truyền của Đại Hoang Tông đúng là danh bất hư truyền, đối chiến với Hồn Sư phải cận chiến mới được.” Nam tử gầy gò bên sân thở dài. Ba người còn lại cũng gật đầu đồng ý.
Nhìn thấy Liễu Nguyệt muốn cận chiến! Hồn Ly cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Không kịp nghĩ lại! Liễu Nguyệt mượn thân pháp đã tới trước người Hồn Ly!
Một cái chân roi!
“Tinh Thần Lực Bích!” Âm thanh bén nhọn của Hồn Ly vang lên.
Không khí ở trước người hắn ta dao động! Tinh thần lực vô hình nhanh chóng đan xen thành một kết giới phòng thủ!
Bốp!
Liễu Nguyệt dùng chân roi đập mạnh lên vách tinh thần lực, tạo ra một âm thanh giòn giã, trên vách tinh thần lực tràn ngập những vòng tròn gợn sóng nước… Sau đó, không có sau đó.
Liễu Nguyệt hơi thở dốc, sắc mặt ngưng trọng, cái chân roi bất ngờ này nàng dùng ít nhất gần 9 phần lực đạo, nhưng hiệu quả lại bình thường!
Một kích bất ngờ không kịp đề phòng như vậy thất bại, Liễu Nguyệt có chút thất vọng, nàng biết kế tiếp Hồn Ly sẽ có phòng bị, muốn lại gần sẽ rất khó khăn.
Bức tường tinh thần lực nhanh chóng tiêu tan, Hồn Ly mượn lực phản chấn từ chân roi của Liễu Nguyệt để nhanh chóng kéo dài khoảng cách!
Hồn Ly khẽ hít một hơi… Tuy răng bức tường tinh thần lực. có tính thực dụng mạnh, nhưng với thực lực trước mắt của hắn ta khó mà có thể duy trì thời gian quá dài.
Nếu không phải hản ta nhanh chóng ngưng kết bức tường tinh thần lực thì hôm nay rất có thể phải chịu tổn thất lớn.
“Ha ha, ý tưởng không tồi nhưng đáng tiếc rồi. Tiếp theo có phải đến phiên ta không? Ta sẽ không cho ngươi cơ hội nữa” Hồn Ly thản nhiên cười nói, đáng tiếc những người có mặt ở đây không nghe được ý tứ của tiếng cười đó.
"Ha, lệnh ái có suy nghĩ rất hay nhưng thật sự là đáng tiếc nhỉ Liễu gia chủ, phỏng chừng kế tiếp Hồn Ly sẽ phòng bị, lệnh ái muốn tới gần sợ sẽ khó rồi…" Trần gia chủ trào phúng nói.
“Hừ, Trần gia chủ! Đừng nói mỉa mai nữa, nếu ngươi muốn hai nhà Liễu Trần đại chiến thì ngươi cứ nói thẳng đi! Ta sẽ tiếp!" Liễu gia chủ không chịu nổi tên này, trực tiếp ngả bài!
"Haha, được rồi được rồi. Liễu gia chủ chớ nên tức giận. Trần mỗ nói đùa thôi… Ta không bình luận là được chứ gì, tiếp tục xem tiếp đi.” Trần gia chủ nói.
Nhìn thấy Liễu gia chủ thẹn quá hóa giận, mục đích đã đạt được, ông ta càng không khỏi vui mừng!
"Ôi thật đáng tiếc, Lục huynh, sao ta có cảm giác ta sắp thua huynh thế, nếu tiếp theo Liễu Nguyệt không lấy ra bảo vật thì sợ khó thủ thắng được rồi!"
Khóe miệng Lục Nam Chước co giật, đánh cược với hắn cũng không có phần thưởng gì, người này đúng là thích diễn mà.