Ngao Thiên rất buồn bực.
Rõ ràng có thể nhanh hơn, sao công tử nhất định phải thuê cỗ xe ngựa? Với tốc độ này làm sao ra khỏi Bắc Huyền Châu được!
Ngao Thiên đóng vai trò làm người đánh xe ngồi phía trước cầm dây cương.
"Công tử, chúng ta mỗi người cưỡi một con Liệt Diễm Mã, cũng nhanh hơn cỗ xe ngựa này đó! Như thế này thì phải bao lâu mới ra khỏi Bắc Huyền Châu…" Ngao Thiên vừa vội vàng đánh xe vừa lẩm bẩm với Lục Nam Chước bên trong rèm.
"Không vội ra khỏi Bắc Huyền Châu, ta không phải đã nói sẽ đi khắp nơi ở Bắc Huyền Châu sao? Huống hồ, muốn nhanh thì ngươi biến thân thành bản thể là được." Lục Nam Chước nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang lướt nhanh về phía sau, thong thả nói.
"À, công tử, sao ngươi có thể nhìn ra bản thể của ta thết Hôm đó ngươi đã nhìn ra." Ngao Thiên lẩm bẩm nói.
"Cứ vậy mà nhìn ra thôi, ta nói ta thậm chí còn quen biết lão tổ trong tộc ngươi, ngươi tin hay không." Lục Nam Chước lãnh đạm nói.
Long tộc vốn có tuổi thọ kéo dài, Lục Nam Chước đoán mấy Tiểu Thanh Long xưa kia vẫn còn tồn tại ở hậu thế.
Nghe vậy, Ngao Thiên run sợ trong lòng, nói: "À, ta mới không tin đây, công tử mới bao nhiêu tuổi chứ? Sau này có cơ hội đến long tộc của ta, công tử đừng bị vả mặt nhé."
Dường như nghĩ đến cảnh tượng này, trên mặt Ngao Thiên cũng lộ ra nụ cười mong đợi.
Lục Nam Chước không nói thêm gì nữa, im lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ lướt nhanh về phía sau.
Lục Nam Chước thích đi một mình, nếu không phải hơn mười ngàn năm trước có duyên với mấy tiểu tử long tộc, hắn mới lười dẫn theo Ngao Thiên.
Nơi xe ngựa đi qua, bụi mù bay tung lên thành mảng lớn.
Màn đêm buông xuống, bên cạnh gốc cây to cao vút có hai bóng người ngồi quây quần bên đống lửa bập bùng kêu "bốp bốp".
Xe ngựa bị buộc cách đó không xa, con ngựa đang điên cuồng ăn cỏ, chạy lâu như thế, nó vừa đói vừa mệt.
Hai người đương nhiên là Lục Nam Chước và người đánh xe Ngao Thiên.
"Ngày mai đi đâu?" Lục Nam Chước nướng thịt trên đống lửa hỏi.
"Hôm qua chúng ta mới đi qua Đại Hoang Tông, ngày mai chắc là đến lãnh thổ Hồng Nhai Tông." Ngao Thiên nhìn bản đồ đã trải ra, nhướng mắt nói.
Quá chậm rồi! Tuy nhiên hắn ta cũng không dám có ý kiến gì! Làm người hầu thì phải hèn hạ như vậy.
"Ừm, từ từ thôi, ngày mai nghỉ ngơi một ngày tại lãnh thổ Hồng Nhai Tông, lúc đó ngươi thay con ngựa khác." Lục Nam Chước nhìn con ngựa đang ăn cỏ nói.
"Vâng công tử! Này công tử, ta có thể biết tên của ngươi không? Ta chỉ biết ngươi họ Lục, hiện tại ta vẫn chưa biết ngươi tên gì." Ngao Thiên thu lại bản đồ, tò mò nhìn Lục Nam Chước hỏi.
"Lục Nam Chước." Lục Nam Chước thản nhiên nói.
"Lục Nam Chước? Đó không phải là tên của Nam Chước Đại Tôn thời hồng hoang sao, hay thật, công tử cũng gan quá, dám lấy tên giống Nam Chước Đại Tôn luôn!" Ngao Thiên choáng váng.
"Chỉ là tên thôi, sao thế? Chỉ có Nam Chước Đại Tôn mới được gọi Lục Nam Chước à?”
Lục Nam Chước nói rồi nằm dài xuống cỏ, đặt lòng bàn tay lên xích đen trước ngực, ngước nhìn bầu trời, không thấy ánh sao và mặt trăng, tầm nhìn bị các tán cây che khuất, hắn hơi tiếc nuối.
"Ôi! Công tử, ngươi có biết Nam Chước Đại Tôn là ai không? Ông ta là…!"
Ngao Thiên còn chưa nói hết đã bị Lục Nam Chước vẫy tay ngắt lời.
"Im đi, thời gian rảnh rỗi thì tập luyện nâng cao thực lực đi" Nói xong, Lục Nam Chước nhắm mắt như ngủ.
Ngao Thiên nhăn mặt, cũng không cãi lại, lập tức đặt hai tay lên đan điền, vận chuyển công pháp bắt đầu tu luyện.
Chỉ thấy nơi Ngao Thiên ngồi có từng võ hoàn màu xanh lục chậm rãi tỏa ra…
…Đêm vẫn yên tĩnh, rừng cây thường có nhiều yêu thú xuất hiện, nhưng hôm nay không thấy con nào cả. Chỉ có đống lửa bập bùng phun tung lên mấy tia lửa…
"Kể ta nghe về võ đạo của các ngươi đi." Lục Nam Chước bất chợt mở mắt, nhìn sang võ hoàn màu xanh của Ngao
Thiên rồi ra hiệu.
"À, công tử cũng không biết cái này à?" Ngao Thiên lại choáng váng.
Nhưng nghĩ lại, xét theo bản lĩnh của công tử hôm đó, công tử chắc là một Hồn Sư mạnh mẽ mới phải.
Không chỉ Ngao Thiên, tất cả mọi người chứng kiến hôm đó ở Mạc Thành đều nghĩ vậy!
"Ta cần biết sao?" Lục Nam Chước hỏi ngược lại.
Ngao Thiên lập tức bắt đầu kể tất cả những gì mình biết, hắn ta hiểu rõ hơn tiểu nhị kia nhiều.