Trên sân đồng thanh vang lên tiếng hô hào, trời xanh mây trắng, vừa chạy gió lạnh đã thổi phơi phới vào cổ.
Úc Lạc Thừa bị chen chúc bốn phía, cứ sợ sẽ bị người sau lưng giẫm trúng giày.
[Chạy quần què! Đứng sát thế là muốn đánh cờ vây à!] Phía sau vang lên giọng nói vừa cáu bẩn vừa quái gở, [Nóng thấy mẹ, đừng xán lại nữa coi! Đi mà xán vào màn hình điện thoại ấy!]
[Cổ Úc Lạc Thừa trắng phết nhỉ?]
Úc Lạc Thừa kinh ngạc quay đầu lại, trông thấy Túc Lễ chạy sau lưng mình. Túc Lễ mỉm cười với cậu: "Sao vậy? Khó chịu à?"
[Moá, chóp mũi cậu ta hồng luôn! Mũi búp bê chắc không hồng bằng mũi cậu ta chứ hả?]
Úc Lạc Thừa quay phắt đầu lại, ước gì được vùi hẳn mặt vào trong cổ áo, cậu hơi bực tức trong lòng.
Cậu không phải là búp bê mà! Chóp mũi cậu cũng không có hồng! Chắc chắn mắt Túc Lễ có vấn đề rồi!
Chạy thể dục buổi sáng quanh sân trường bao lâu thì Túc Lễ chửi thầm trong lòng bấy lâu. Úc Lạc Thừa chạy trước mặt hắn nghe xong muốn tiền đình. Cậu đó giờ! Đó giờ chưa từng nghe ai nhiều chuyện thế! Hết người ta buộc dây giày màu gì xấu hoắc rồi tới mây thoảng trên trời làm chướng mắt hắn, thậm chí thầy hiệu trưởng bị hói hắn cũng xàm lìn hẳn hai câu!
Lúc cậu chăn cừu, cừu còn biết nghỉ ngơi đó.
Tiếng còi kết thúc chạy bộ vang lên, Úc Lạc Thừa ngay tức khắc như được giải thoát. Cậu co giò phi về lớp học, nhưng rồi chưa nhấc được hai bước đã bị một cánh tay bên cạnh thò ra bá cổ.
"Úc Lạc Thừa, đi ăn sáng chung đi." Hai người Tạ Diêu khoác cậu, Lữ Văn Thuỵ mặt không cảm xúc đứng bên cạnh, Túc Lễ đi trước quét thẻ ăn.
***
"Sáng nay có bánh quẩy." Túc Lễ cười nói.
[Bánh quẩy ngon rồi chấm sữa đậu nành, bánh bao súp không thịt không ổn, trưa ăn gì, tối ăn gì đây nhỉ?]
Hiển nhiên, có học giỏi cũng giải không ra câu đố nhân sinh này, Úc Lạc Thừa hơi buồn cười.
[Cmn, tên ngu ngốc Úc Lạc Thừa này còn dám cười à!]
Úc Lạc Thừa mím môi ngay tức khắc, đơ mặt liếc hắn một cái.
Túc Lễ cười dịu dàng với cậu: "Đi thôi."
[Chậc.]
Úc Lạc Thừa muốn gục ngã trước bên ngoài sớm nắng bên trong chưa trưa đã mưa của hắn. Cậu xoa mạnh tai, định dẹp phắt loại 'lãng tai ảo' này, song tiếng lòng của Túc Lễ cứ như được bật công tắc văng vẳng bên tai cậu.
[Vớ ở ký túc xá còn chưa giặt... Câu trắc nghiệm toán cuối cùng chọn C phải không nhỉ... Canteen cứ có mùi cơm thiu ý... Trong thẻ còn 98.8 hay là 98.9 tệ vậy ta...]
Ồn khiếp.
Úc Lạc Thừa tăng nhanh tốc độ để Túc Lễ ở phía sau xa xa mình ra. Cuối cùng thì giọng lải nhải kia cũng đã nhỏ dần, bị lẫn vào trong tiếng ồn ào náo nhiệt của canteen.
Úc Lạc Thừa mua một bánh quẩy cho bữa sáng, lại bê thêm bát sữa đậu nành không bỏ đường. Vừa ngồi xuống, cậu đã thấy Túc Lễ bê mâm ngồi đối diện, trên mâm có hai cái bánh quẩy, năm bánh bao súp, còn có một cái trứng ốp la, xúc xích và thêm một bát sữa đậu đầy ụ.
"Ăn ít thế có đủ không?" Túc Lễ ngồi đối diện cậu cười hỏi: "Không cần mua thêm vài cái bánh bao à? Bánh bao súp của canteen cũng ngon đó."
[Chim còn ăn nhiều hơn cậu đấy?]
Úc Lạc Thừa bực mình, khi nãy cậu ta còn chê bánh bao súp canteen không có nhân thịt mà lại đi mua một đống, còn ăn nói không ngượng miệng.
Cậu im thin thít, chỉ lắc đầu, cúi xuống bắt đầu ăn quẩy của mình.
Mới sáng sớm mà Tạ Diêu đã mua hẳn một tô mì to, Lữ Văn Thuỵ thì mua một tô cơm chiên đầy ắp. Nên không ngoài dự kiến, bọn họ ngạc nhiên vì sao Úc Lạc Thừa ăn ít thế.
"Nhiêu đây...là đủ rồi." Úc Lạc Thừa không nghe được tiếng lòng của bọn họ nên chơi chung trông tự nhiên hơn nhiều, tuy vẫn còn hơi xí hổ.
Thực ra cậu có thể ăn hai cái bánh quẩy, cũng không tính là ăn cực ít.
Bỗng trên mâm có thêm một cái trứng ốp la, Túc Lễ rút đũa về, cười mỉm nói: "Đũa chưa dùng đâu, hình như tớ mua nhiều rồi."
[Ăn trứng đê, bổ não.]
Úc Lạc Thừa muốn lớn tiếng phản bác não mình tốt lắm, chẳng cần phải tẩm bổ. Nhưng trước cặp mắt cười như không cười của Túc Lễ, khí thế cậu lập tức tụt xuống một nửa. Cậu cúi đầu đâm đâm cái trứng kia, gắp lên cắn một cái.
[Y chang thỏ ấy, có điều không mọc lông.]
Úc Lạc Thừa đang ngẫm nghĩ thỏ không lông là kiểu quái gì, tức đến nỗi nhai mỗi mấy phát đã ăn xong trứng ốp la.
"Đúng là hồi xưa cậu ăn nhiều thế mà?" Tạ Diêu không hiểu nổi: "Giảm cân?"
"Không có." Túc Lễ cười nói: "Hôm nay không có khẩu vị lắm, ăn mau đi, ăn xong thì về lớp học nhanh, hôm nay lão Trịnh bắt đi muộn.
Nghe hắn nói như thế, Tạ Diêu và Lữ Văn Thụy đều gia tăng tốc độ.
Úc Lạc Thừa cũng muốn tăng nhanh tốc độ lắm, ngặt nỗi bánh quẩy khô quá, cậu lại không thích ăn nhúng sữa nên bèn vừa cắn bánh quẩy vừa thay phiên uống ngụm sữa, sữa đậu lại nóng hôi hổi nên cậu ăn cứ bị chậm rì.
Nết của Tạ Diêu và Lữ Văn Thụy không nhịn được đành đi trước. Lúc sắp đi, Túc Lễ vẫn còn thong thả ăn nốt cái bánh bao súp cuối cùng.
"Các cậu đi trước đi. Tôi ở lại với Úc Lạc Thừa." Túc Lễ xua bọn họ.
[Tên ngốc này, lại rơi vào tay mình rồi.]
Giọng nói nham hiểm vang lên trước mắt, Úc Lạc Thừa đang nghiêm túc uống sữa đậu bất thình lình bị sặc, ho đến độ nước mắt chực trào ra.
"Uầy, cậu uống chậm thôi, trễ cũng đã trễ rồi." Túc Lễ vươn người vỗ lưng cậu, động tác hơi khựng lại.
[Cmn, sao mà cấn tay vậy? Tên nhóc này ốm vãi, ông đây một đấm thôi có khi cũng bay.]
Úc Lạc Thừa ôm tô đứng hình tại chỗ, trong mắt còn hơi có nước mắt sinh lý do bị sặc ho, nhìn hắn sợ sệt.
Dưới ánh nhìn của cậu, Túc Lễ ngồi thẳng lưng, nụ cười ấm áp trên mặt dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt u ám, "Úc Lạc Thừa, tối qua cậu thấy hết rồi nhỉ?"
Úc Lạc Thừa gật đầu trong vô thức, sau lại lắc đầu dữ dội: "Có đâu... tớ, tớ chưa thấy cái gì hết."
Túc Lễ nhếch môi: "Cho dù là cậu đã thấy hay chưa đều phải giữ bí mật cho tôi nhé, bạn Úc Lạc Thừa à."
[Không thì cậu chết chắc! Đồ nhát cáy!]
Mặt Úc Lạc Thừa trắng bệch, ôm tô sữa trong tay lúng ta lúng túng. Những ký ức kinh tởm không thể khống chế lại hiện lên lần nữa, khiến bánh quẩy và trứng ốp cậu vừa ăn đều cuộn trào trong dạ dày.
"Nếu không thì—- Ể!" Túc Lễ ngạc nhiên nhìn Úc Lạc Thừa bỗng dưng chạy biến, chốc lát nhấc chân đuổi theo.
Canteen rất đông, Úc Lạc Thừa chạy trên đường không biết đã va vào bao nhiêu người, thậm chí một câu xin lỗi cũng không nói kịp. Sau khi chạy ra khỏi nhà ăn, cậu đến góc rừng nhỏ bên cạnh nôn thốc nôn tháo, bao tử thắt lại, cánh tay bám vào tường run bần bật.
"Úc Lạc Thừa, cậu không sao chứ?" Túc Lễ muốn đến gần nhưng bãi nôn kia làm hắn cực kỳ ghét bỏ.
[Đúng là buồn nôn chết mẹ.]
Đầu Úc Lạc Thừa như thể bị đập vào, cậu hơi không phân biệt nổi ảo giác và hiện thực, chỉ lùi về một bước trong hoảng hốt, lí nhí nói: "Tớ... tớ không nói ra ngoài đâu, cậu đừng đánh tớ."
Xung quanh không có người, Túc Lễ cười nhạo một tiếng: "Đồ nhỏ bé như cậu còn không phản kháng được, mắc mớ gì tôi đánh cậu?"
Úc Lạc Thừa cảnh giác bước về sau một bước, mắt hơi đỏ lên, nói giọng hơi khàn: "Xin lỗi."
"Sao cậu thích xin lỗi vậy?" Túc Lễ không rảnh đứng tào lao, ghét bỏ bước qua tóm người. Úc Lạc Thừa ôm đầu theo bản năng.
"Tiền đồ kém thế." Túc Lễ kéo cậu ra ngoài, rất tự nhiên vỗ vào eo cậu, "Đứng thẳng lên, nếu không người ta tưởng tôi làm cậu thành ra như này đấy."
[Đù moá sao mà eo cũng mềm?]
Cái vỗ này của hắn không nhẹ cũng chẳng mạnh, vị trí còn hơi xích xuống xíu, vốn dĩ chẳng phải eo. Úc Lạc Thừa vừa sợ vừa tức, khuôn mặt trắng bệch đã đỏ hết cả lên.
Cậu bị Túc Lễ vừa dọa dẫm vừa dắt đi đến phòng y tế.
"Chị, khi nãy cậu ấy ăn sáng xong nôn hết rồi." Vừa bước vào lớp, Túc Lễ hệt như đã biến thành một người hoàn toàn khác, trở nên lễ phép, nhã nhặn, ngoan ngoãn và thực tình: "Chị giúp em xem chút đi ạ."
"Được, lại đây, ngồi xuống đi." Y tế trường là chị gái trẻ xinh đẹp, bảo Úc Lạc Thừa ngồi xuống: "Buổi sáng ăn gì thế em? Có cảm giác gì..."
Úc Lạc Thừa nhỏ giọng đáp lại câu hỏi của cô. Mùi nước và thuốc khử trùng trong phòng y tế làm cả người cậu cực kỳ căng thẳng và dè dặt.
Túc Lễ vác balo dáo dác xung quanh, xem được một hồi thì móc điện thoại cúi đầu đánh chữ.
"Không nghiêm trọng đâu, chị kê thuốc em uống." Chị gái y tế nói: "Chú ý đừng ăn cay ăn lạnh, uống nước ấm nhiều hơn."
"Vâng, cảm ơn chị." Úc Lạc Thừa nắm chặt ống tay áo, không muốn lấy thuốc vì sẽ tốn rất nhiều tiền.
"Chị ơi, có thể cho cậu ấy nghỉ ngơi ở đây một buổi đọc sáng không?" Túc Lễ đột nhiên mở miệng nói: "Cho cậu ấy nằm nghỉ một lát, về lớp nhiều người quá ạ."
"Có thể." Chị gái y tế rất tốt tính, chỉ vào giường đằng sau rèm: "Uống thuốc xong thì nằm đó nghỉ đi, lúc nào khó chịu thì nói với chị."
Úc Lạc Thừa quẹt thẻ lấy thuốc, số dư thẻ trong nháy mắt đã bớt đi một nửa, tim cậu như rỉ máu. Cậu nằm lên chiếc giường sau rèm, bật bình nước ấm rót nước vào ly uống thuốc.
Túc Lễ ngồi bên cái giường khác, nhìn lom lom cậu cười như không cười, ép giọng nói xuống cực thấp: "Cậu muốn biết tối qua tôi làm gì không?"
Mém nữa Úc Lạc Thầm đã làm rơi thuốc, vội đáp: "Không, tớ không muốn biết!"
Túc Lễ nhìn chòng chọc khuôn mặt cậu, nở nụ cười thâm thúy: "Ờ."
[Clm, mới đó mà bị hù khóc à? Đáng yêu vl, hệt diễn phim hoạt hình luôn á chớ.]