Túc Lễ bị cậu chặn họng ngang, hồi lâu không đáp lời.
Úc Lạc Thừa nhận lấy ly rỗng trong tay hắn rồi cấp tốc leo lên giường trên, chẳng cho mình tí cơ hội nào để nghe tiếng lòng của Túc Lễ, vùi đầu vào gối.
Đến lúc tỉnh dậy lần nữa thì ký túc xá đã sáng trưng, cậu mò đồng hồ xem, 8 giờ rưỡi sáng.
Cậu cẩn thận ngoái đầu thăm dò từ giường trên, Túc Lễ không có ở đây. Gối và chăn trên giường đã được xếp gọn ghẽ, hình như đã đi rồi.
Điều này làm cậu nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Điện thoại dưới gối bỗng rung lên bần bật, Úc Lạc Thừa cắn răng chạy từ nhà vệ sinh ra giường trên lấy điện thoại, là số lạ. Cậu chẳng nghĩ nhiều bấm nhận: "Alo, chào ạ?"
"Thừa Thừa." Bên kia điện thoại vang lên tiếng người phụ nữ.
Động tác đánh răng của Úc Lạc Thừa khựng lại, qua một hồi lâu mới thưa thốt: "Mẹ."
"Lần trước mẹ nghe cô con nói, con chuyển từ trường số 7 sang trường số 3. Sao mà... Đang yên đang lành lại chuyển trường thế?" Giọng của Phùng San Hương hơi khàn, có thể nghe lờ mờ thấy tiếng khóc của trẻ con.
Tim Úc Lạc Thừa nghẹn lại. Cậu cầm điện thoại đến trước bồn rửa tay súc miệng, nhìn chằm chằm bản thân trong gương, nói: "Không muốn ở trường số 7 nữa."
"Thằng nhóc này... Vất vả lắm mới thi từ cấp 2 dưới quê lên được trường số 7, mấy đứa nhóc trong thôn còn đang phụ thuộc vào tương lai con. Điều kiện của trường số 7 tốt thế, sao nói không học thì không học nữa vậy con? Tuy là dượng với chị họ con có khả năng, con muốn chuyển trường thì chuyển cho con liền... Nhưng con cũng phải biết điều chút đi, đừng làm phiền nhà người ta mãi—" Phùng San Hương có hơi không vừa lòng.
"Dạ, con biết rồi." Úc Lạc Thừa hơi thẫn thờ nhìn mình trong gương, lí nhí đến mức gần như không nghe thấy.
"Con biết cái gì chứ?" Phùng San Hương còn muốn nói tiếp, song đứa trẻ bỗng khóc to hơn. Bên kia bỗng vang lên một hồi nhốn nha nhốn nháo, chắc là bà bế nó lên dỗ dành: "Ngoan nào, cục cưng ngoan, mẹ ở đây này, không khóc nha..."
Úc Lạc Thừa nắm chặt điện thoại.
"Em gái con đang khóc." Phùng San Hương hơi áy náy nói: "Con chưa gặp em nhỉ, nhìn giống con lắm. Đợi mấy ngày con được nghỉ mẹ rước con đến gặp nó."
Úc Lạc Thừa cắn mạnh môi: "Không cần đâu. Con học bận lắm, gần đây không được nghỉ."
"Ôi, thế con phải học cho tốt vào, cố gắng thi vào một trường đại học tốt, cho ông bà nội con được thanh thản, nói ra ngoài cũng có thể diện." Phùng San Hương nói: "Con có thiếu tiền không? Mẹ bắn qua cho con một ít nhé."
"Không thiếu ạ." Úc Lạc Thừa nói hơi gượng gạo: "Mẹ chăm cho em gái đi, con cúp máy đây."
"Thừa Thừa, đợi đã!" Phùng San Hương sốt sắng, sợ cậu cúp điện thoại rồi.
Úc Lạc Thừa chưa cúp, chỉ lẳng lặng nghe bà nói. Ắt hẳn Phùng San Hương cũng không biết nên nói như thế nào, song cuối cùng vẫn mở miệng: "Mẹ... Đã đi làm giấy kết hôn với chú Lý con rồi, nhưng em gái con không được lên hộ khẩu. Đúng rồi, chú Lý con nói, nếu con đồng ý thì ông ấy cũng có thể đón con qua, nhà có nhiều phòng lắm, còn được—"
"Không cần." Hiếm khi Úc Lạc Thừa chen lời người khác, nhưng mỗi giây của cuộc điện thoại này đều làm cậu quá khổ sở: "Thầy gọi con có việc, con cúp đây."
Không đợi Phùng San Hương nói nữa thì cậu đã tắt điện thoại luôn.
Người trong gương thất thần, cố nặn ra nụ cười nhưng trông chẳng tài nào vui nổi.
10 tháng trước, cậu còn háo hức và mong chờ vì sinh mệnh nhỏ sắp ra đời này. Ông bà nội rất vui, ba cũng cực kỳ xúc động, họ hàng thay nhau gửi lời chúc mừng. Sau đó một người đàn ông họ Lý bỗng dưng xuất hiện, đập nát tươm mộng đẹp của bọn họ.
Đứa trẻ không phải con của ba.
Chỉ trong một đêm, gia đình êm ấm hạnh phúc loạn tùng phèo cả lên, tan tành vỡ nát.
Mẹ bị người đàn ông họ Lý đó dẫn đi, ba mình sống chết không muốn ly hôn. Song quay đầu ông đã dắt người đàn bà lạ mặt về nhà, bảo cậu thưa mẹ. Ông bà nội vốn luôn hiền từ thân thiết bỗng dưng coi cậu không bằng cái lỗ mũi. Vì người trong thôn nói cậu lớn lên chẳng giống ba mình chút nào, đồng bóng lẳng lơ, chắc chắn là cái loại từ mẹ nó lăng loàn bên ngoài mà ra... Cậu trốn trong trường không dám về nhà, lại bị người ta phát hiện mình là đồng tính, bị cô lập, bị làm nhục, điểm số cũng tụt xuống một đường thẳng.
Chỉ trong một đêm mà tất cả mọi chuyện đã loạn cào cào.
Tựa như một cơn ác mộng không tài nào tỉnh nổi.
Thái dương của Úc Lạc Thừa đau âm ỉ. Từ tối hôm ở hẻm bị người ta nện một gậy đến giờ, cậu thường hay nhức đầu, bị tiếng lòng của Túc Lễ làm phiền muốn tiền đình. Nhưng cậu không dám đi bệnh viện kiểm tra, sợ tốn tiền, cũng sợ bị tra ra bệnh hiểm nghèo gì đó.
Cuộc sống sau khi chuyển trường cũng tệ nốt.
Một cuộc điện thoại của Phùng San Hương, đã khiến cậu nhớ lại những chuyện mà đã cố quên đi trong những ngày qua. Cậu muốn nổi giận với bà, nhưng sau khi khó khăn lắm mới nghe được giọng bà thì chỉ còn nán lại sự buồn bã.
Muốn thời gian trôi qua nhanh hơn chút, rời khỏi Vu Thành, thoát khỏi những người lẫn những chuyện kia, cũng có thể thoát khỏi Túc Lễ.
Một mình cậu cũng có thể sống rất tốt.