Vẻ đẹp cực hạn, như là thuốc phiện.
Liễu Dư đương nhiên không phải cô gái nhỏ chưa thấy qua sự đời, nhưng cô vẫn bị vẻ đẹp này là cả kinh ngây người ——
Nhìn không chớp mắt, mới gian nan đưa tầm mắt rút ra, còn không chút để ý mà nghĩ:
Hắn như thế nào còn chưa tỉnh?
Rõ ràng khi cô bé lọ lem đến gần, hắn liền tỉnh.
Thiếu niên vẫn chưa nghe được tiếng lòng của cô, như cũ vẫn không nhúc nhích mà nằm, sắc mặt do mất máu quá nhiều, hiện ra vẻ tái nhợt như người chết.
Liễu Dư lại chú ý tới, một bàn tay hắn mở ra, bên trong trống không, một bàn tay khác cuộn tròn, nắm chặt thành quyền, đặt ở bên cạnh người ——
Hiện tại cần xác định chính là, nắm tay kia không có một hoa diên vĩ màu vàng khác. Nếu có, nhân lúc hắn chưa tỉnh lại lấy đi.
Thiếu niên mí mắt giật giật, mắt thấy sắp mở ra.
“A, trời ạ, trời ạ, như thế nào sẽ……” Dưới tình thế cấp bách, Liễu Dư thét chói tai nhào tới, thân thể tinh chuẩn mà nhào đến cánh tay kia, “Ngài, ngài…… có ổn không?”
Thiếu niên kêu lên một tiếng, đôi mắt hoàn toàn mở ra.
Máu đỏ đọng lại ở mí mắt tái nhợt của hắn, tròng mắt bị khoắc ra hai lỗ thủng đối diện Liễu Dư, làm người thấy đáng sợ, nhưng lại không bỏ qua được ngũ quan tuyệt mỹ kia, hiện ra một vẻ đẹp yếu ớt.
Liễu Dư khống chế lại suy nghĩ lung tung, vội vàng “luống cuống tay chân” mà đứng lên, không đứng vững, đặt mông ngồi xổm xuống, lại ngã xuống dưới, lúc này trực tiếp ngã tới trên nắm tay hắn.
Nắm tay lỏng ra.
Mặt thiếu niên trắng đến như là không cẩn thận lại chết một lần.
“Xin lỗi, xin lỗi……”
Miệng cô không nói một nẻo, đứng thẳng thân thể, khi xách làn váy lên, một viên thủy tinh lưu ly tròn xoe lăn ra tới,
Màu sắc của nó, so với kim cương độ tinh khiết tối cao cô từng thấy qua càng thuần khiết càng lộng lẫy, Liễu Dư chú ý tới, khi nó lại lăn qua máu trên mặt đất, chưa từng dính phải một chút nào, dường như chung quanh bọc một tầng lá chắn mỏng, hoàn toàn đem nó cùng bụi bẩn của thế giới bên ngoài cách ly.
Không có hoa diên vĩ.
Xuất hiện, lại là một viên ngọc lưu ly.
Liễu Dư như suy tư cái gì mà nhặt lên, xúc cảm lạnh băng từ tay một đường hướng lên trên, cơ hồ muốn đem trái tim đều đông lại.
Cô đột nhiên nhanh trí mà nhớ tới, trong sách xác thật có viên ngọc như vậy, chỉ là xuất hiện ở nửa đoạn sau tiểu thuyết, Natasi dạo thăm chốn cũ, ở hang động ngày đó cứu Gaia nhặt được một viên ngọc lưu ly, còn đánh bậy đánh bạ mà mở ra.
Bên trong là ký ức của thần Quang Minh Gaia.
“Không sao.”
Thiếu niên dùng đôi tay chống đất, thử ngồi dậy.
Thanh âm vải sột soạt truyền đến, Liễu Dư lúc này mới nhớ lại chính sự, lảo đảo đi qua:
“Xin lỗi, ta quá thô lỗ…… ngươi có sao hay không?”
Trong thanh âm mềm mại của thiếu nữ giấu một tia không biết làm sao cùng thấp thỏm lo âu, cô kinh hô một tiếng:
“A, thần Quang Minh tại thượng, là người nào độc ác như thế đối với anh…… đôi mắt của anh……”
Cô như là nói không được, nhỏ giọng khóc nức nở lên.
Từng giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống trên người thiếu niên, hắn mờ mịt mà chống người dậy, chóp mũi phảng phất nghe thấy được một mùi hoa tường vi nhàn nhạt.
“Cô là ai?”
Hắn hỏi.
Một thanh âm ưu nhã, mang theo độc đáo, so với người ngâm thơ rong càng duyên dáng hơn ở bên tai Liễu Dư vang lên.
Cô thu hồi khóc nức nở:
“Belia, ta là Belia.”
“Belia?”
“Ừ, anh đâu?”
“Gaia.” Thiếu niên tạm dừng thật lâu, “Belia, là cô đã cứu ta phải không?”
“Là ta.”
Không, là chính anh.
Liễu Dư ở trong lòng nói.
Quang Minh thần cũng sẽ không bạc đãi chính mình, người tùy tiện hóa thân, cũng so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, đổi thành những người khác, đã sớm lên thiên đường báo cáo rồi.
Thấy hắn còn muốn nói lời nói, cô lấy tay chặn miệng hắn, “suỵt” một tiếng:
Liễu Dư đương nhiên không phải cô gái nhỏ chưa thấy qua sự đời, nhưng cô vẫn bị vẻ đẹp này là cả kinh ngây người ——
Nhìn không chớp mắt, mới gian nan đưa tầm mắt rút ra, còn không chút để ý mà nghĩ:
Hắn như thế nào còn chưa tỉnh?
Rõ ràng khi cô bé lọ lem đến gần, hắn liền tỉnh.
Thiếu niên vẫn chưa nghe được tiếng lòng của cô, như cũ vẫn không nhúc nhích mà nằm, sắc mặt do mất máu quá nhiều, hiện ra vẻ tái nhợt như người chết.
Liễu Dư lại chú ý tới, một bàn tay hắn mở ra, bên trong trống không, một bàn tay khác cuộn tròn, nắm chặt thành quyền, đặt ở bên cạnh người ——
Hiện tại cần xác định chính là, nắm tay kia không có một hoa diên vĩ màu vàng khác. Nếu có, nhân lúc hắn chưa tỉnh lại lấy đi.
Thiếu niên mí mắt giật giật, mắt thấy sắp mở ra.
“A, trời ạ, trời ạ, như thế nào sẽ……” Dưới tình thế cấp bách, Liễu Dư thét chói tai nhào tới, thân thể tinh chuẩn mà nhào đến cánh tay kia, “Ngài, ngài…… có ổn không?”
Thiếu niên kêu lên một tiếng, đôi mắt hoàn toàn mở ra.
Máu đỏ đọng lại ở mí mắt tái nhợt của hắn, tròng mắt bị khoắc ra hai lỗ thủng đối diện Liễu Dư, làm người thấy đáng sợ, nhưng lại không bỏ qua được ngũ quan tuyệt mỹ kia, hiện ra một vẻ đẹp yếu ớt.
Liễu Dư khống chế lại suy nghĩ lung tung, vội vàng “luống cuống tay chân” mà đứng lên, không đứng vững, đặt mông ngồi xổm xuống, lại ngã xuống dưới, lúc này trực tiếp ngã tới trên nắm tay hắn.
Nắm tay lỏng ra.
Mặt thiếu niên trắng đến như là không cẩn thận lại chết một lần.
“Xin lỗi, xin lỗi……”
Miệng cô không nói một nẻo, đứng thẳng thân thể, khi xách làn váy lên, một viên thủy tinh lưu ly tròn xoe lăn ra tới,
Màu sắc của nó, so với kim cương độ tinh khiết tối cao cô từng thấy qua càng thuần khiết càng lộng lẫy, Liễu Dư chú ý tới, khi nó lại lăn qua máu trên mặt đất, chưa từng dính phải một chút nào, dường như chung quanh bọc một tầng lá chắn mỏng, hoàn toàn đem nó cùng bụi bẩn của thế giới bên ngoài cách ly.
Không có hoa diên vĩ.
Xuất hiện, lại là một viên ngọc lưu ly.
Liễu Dư như suy tư cái gì mà nhặt lên, xúc cảm lạnh băng từ tay một đường hướng lên trên, cơ hồ muốn đem trái tim đều đông lại.
Cô đột nhiên nhanh trí mà nhớ tới, trong sách xác thật có viên ngọc như vậy, chỉ là xuất hiện ở nửa đoạn sau tiểu thuyết, Natasi dạo thăm chốn cũ, ở hang động ngày đó cứu Gaia nhặt được một viên ngọc lưu ly, còn đánh bậy đánh bạ mà mở ra.
Bên trong là ký ức của thần Quang Minh Gaia.
“Không sao.”
Thiếu niên dùng đôi tay chống đất, thử ngồi dậy.
Thanh âm vải sột soạt truyền đến, Liễu Dư lúc này mới nhớ lại chính sự, lảo đảo đi qua:
“Xin lỗi, ta quá thô lỗ…… ngươi có sao hay không?”
Trong thanh âm mềm mại của thiếu nữ giấu một tia không biết làm sao cùng thấp thỏm lo âu, cô kinh hô một tiếng:
“A, thần Quang Minh tại thượng, là người nào độc ác như thế đối với anh…… đôi mắt của anh……”
Cô như là nói không được, nhỏ giọng khóc nức nở lên.
Từng giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống trên người thiếu niên, hắn mờ mịt mà chống người dậy, chóp mũi phảng phất nghe thấy được một mùi hoa tường vi nhàn nhạt.
“Cô là ai?”
Hắn hỏi.
Một thanh âm ưu nhã, mang theo độc đáo, so với người ngâm thơ rong càng duyên dáng hơn ở bên tai Liễu Dư vang lên.
Cô thu hồi khóc nức nở:
“Belia, ta là Belia.”
“Belia?”
“Ừ, anh đâu?”
“Gaia.” Thiếu niên tạm dừng thật lâu, “Belia, là cô đã cứu ta phải không?”
“Là ta.”
Không, là chính anh.
Liễu Dư ở trong lòng nói.
Quang Minh thần cũng sẽ không bạc đãi chính mình, người tùy tiện hóa thân, cũng so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, đổi thành những người khác, đã sớm lên thiên đường báo cáo rồi.
Thấy hắn còn muốn nói lời nói, cô lấy tay chặn miệng hắn, “suỵt” một tiếng: