Xuyên thấu qua cửa sổ xe, có thể nhìn thấy nhóm người gác cổng ngày thường sụp mí mắt xuống lười biếng hôm nay đã hoàn toàn khác biệt, bọn họ trợn to đôi mắt, không chút cẩu thả mà kiểm tra từng chiếc xe tiến vào.
“Nhà ai?”
“Fergus.”
Cửa xe mở ra, ánh mặt trời tiến trong trong xe ảm đạm, cũng chiếu vào trên người thiếu nữ ngồi ngay ngắn bên trong xe.
Nàng mặc một bộ váy bồng hoa lệ màu xanh lam, chỗ làn váy gắn đầy lông chim uyển chuyển nhẹ nhàng nhu mỹ, trên cổ tay còn mang theo một cọng lông chim trang trí, đôi mắt trong suốt sạch sẽ giống như bầu trời xanh thẳm.
Vệ binh tuổi trẻ mặt nóng lên, không dám nhìn nhiều, vội vàng đảo qua, đang muốn cho đi, lại đột nhiên ngừng lại.
Hắn chỉ vào một chỗ nhô ra phía sau bức màn xanh sẫm cạnh cửa sổ xe:
“Fergus tiểu thư, đây là cái gì?”
Liễu Dư cười cười, vén bức màn lên cho hắn xem:
“Thú cưng của tôi.”
Sau bức màn là một cái lồng chim bằng đồng.
Trong lồng có một con chim sẻ đứng bằng một chân, cánh trái dang rộng cào phía sau lưng.
“Thú cưng?”
Vệ binh ở cửa sửng sốt, chưa từng nghe nói qua quý tộc nhà nào đem loại chim chóc xem như thú cưng, hơn nữa ngày như hôm nay còn mang thú cưng……
Tươi cười trên môi thiếu nữ lập tức biến mất:
“Không thể mang sao?”
“Cũng, cũng không phải không được.”
Quy định vẫn chưa nói đến.
“Vậy là tốt rồi.” Liễu Dư lập tức cao hứng, “Spotted là linh vật của ta, hôm nay không mang theo nó, cũng không có cách nào an tâm.”
“Phụt ——”
Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo rõ ràng: “Belia, cô có phải cùng đứa em gái thường dân kia của cô ở lâu rồi, cả phẩm vị đều trở nên độc đáo …….như vậy hay không.”
Liễu Dư chỉ xem gió thoảng qua tai, mỗi một lần kiểm tra thần quyến giả, chính là một lần nữa giành lại quyền lợi, lúc này cùng người cãi nhau đều vô ích.
Vào trường học, xa phu liền dừng xe ở chuồng ngựa, Liễu Dư một tay xách theo lồng chim, một tay cầm váy, theo dòng người đi trước.
“Belia! Belia!”
Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, Liễu Dư bất đắc dĩ ngừng lại.
“Nhà ai?”
“Fergus.”
Cửa xe mở ra, ánh mặt trời tiến trong trong xe ảm đạm, cũng chiếu vào trên người thiếu nữ ngồi ngay ngắn bên trong xe.
Nàng mặc một bộ váy bồng hoa lệ màu xanh lam, chỗ làn váy gắn đầy lông chim uyển chuyển nhẹ nhàng nhu mỹ, trên cổ tay còn mang theo một cọng lông chim trang trí, đôi mắt trong suốt sạch sẽ giống như bầu trời xanh thẳm.
Vệ binh tuổi trẻ mặt nóng lên, không dám nhìn nhiều, vội vàng đảo qua, đang muốn cho đi, lại đột nhiên ngừng lại.
Hắn chỉ vào một chỗ nhô ra phía sau bức màn xanh sẫm cạnh cửa sổ xe:
“Fergus tiểu thư, đây là cái gì?”
Liễu Dư cười cười, vén bức màn lên cho hắn xem:
“Thú cưng của tôi.”
Sau bức màn là một cái lồng chim bằng đồng.
Trong lồng có một con chim sẻ đứng bằng một chân, cánh trái dang rộng cào phía sau lưng.
“Thú cưng?”
Vệ binh ở cửa sửng sốt, chưa từng nghe nói qua quý tộc nhà nào đem loại chim chóc xem như thú cưng, hơn nữa ngày như hôm nay còn mang thú cưng……
Tươi cười trên môi thiếu nữ lập tức biến mất:
“Không thể mang sao?”
“Cũng, cũng không phải không được.”
Quy định vẫn chưa nói đến.
“Vậy là tốt rồi.” Liễu Dư lập tức cao hứng, “Spotted là linh vật của ta, hôm nay không mang theo nó, cũng không có cách nào an tâm.”
“Phụt ——”
Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo rõ ràng: “Belia, cô có phải cùng đứa em gái thường dân kia của cô ở lâu rồi, cả phẩm vị đều trở nên độc đáo …….như vậy hay không.”
Liễu Dư chỉ xem gió thoảng qua tai, mỗi một lần kiểm tra thần quyến giả, chính là một lần nữa giành lại quyền lợi, lúc này cùng người cãi nhau đều vô ích.
Vào trường học, xa phu liền dừng xe ở chuồng ngựa, Liễu Dư một tay xách theo lồng chim, một tay cầm váy, theo dòng người đi trước.
“Belia! Belia!”
Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, Liễu Dư bất đắc dĩ ngừng lại.