"Chào em, chị là Từ Mộng đến từ câu lạc bộ Ngoại Ngữ"
Chị gái dẫn đường đối với cậu khá thân thiện. Trên đường đi vẫn luôn hỏi cậu này nọ, nói chuyện không ngừng.
Dạ Phàm cũng lịch sự chào hỏi, câu được câu không trả lời. Hai người rất nhanh đã đến nơi, tiến vào bên trong phòng phát thanh của trường. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
2. Tước Đăng Tiên
3. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
4. Công Cuộc Theo Đuổi Của Lăng Tổng
=====================================
"Tiểu Lưu ới, tớ mang người đến rồi này" Sau khi nói to với người trong phòng mới kéo Dạ Phàm lại gần giới thiệu.
"Anh ấy là người điều chỉnh máy móc của phòng phát thanh đó, hai người trước làm quen với nhau đi"
Từ Mộng giải thích đơn giản công việc cần làm cho Dạ Phàm một lát, sau khi đưa tài liệu cho cậu liền rời đi.
Tiểu Lưu nhìn bóng lưng nho nhỏ mà nhanh nhẹn kia mà lắc đầu
"Cô ấy gần đây bận rộn nhiều việc mong em thông cảm. Em trước làm quen với tài liệu đi, 15 phút nữa sẽ bắt đầu!"
"Được ạ!" Dạ Phàm nghĩ cho dù không cần xem trước cậu vẫn có thể lưu loát đọc hết! Thế nhưng đâu thể nào quá kiêu ngạo, đúng chứ? Khụ, thiết lập không cho phép, thiết lập không cho phép.
"Xin chào mọi người, tôi tên là Dạ Phàm, là người phụ trách chuyên mục ngày hôm nay, chúc mọi người có một ngày tốt lành
A mind is a valuable thing to waste. You've the saying everytime, but it truly does ring true. Your mind is your most valuable asset. You need to take care of it. So here's a list of 10 things you can do everyday to benefit your brain:
1, Take a nap.
Refreshing your body can also help you improve brain function, increase memory and improve your mood.
2, Do something creative just before going to bed.
When you're tired your brain can be more creative. Take advantage! Whether you're writing the next American novel or dusting off the old paint brush and canvas, finding your creative outlet just before going to bed can yield great results.
3, Focus on one task at a time.""
Giọng Dạ Phàm trong trẻo, lại rất biết cách đọc diễn cảm nhấn nhá đầy đủ. Mặc dù hơi thở hơi yếu do nguyên chủ thể lực không tốt nhưng cậu khống chế tốt, tìm khoảng trống để lấy hơi nên người nghe sẽ không thấy mệt mỏi.
Đài phát thanh được phát vào giờ nghỉ giữa các tiết học của sinh viên. Rất nhiều người đều đang ở nhà ăn hoặc dưới bóng râm của sân trường, ban đầu không chú ý mấy nhưng càng về sau lại có nhiều người nghiêm túc lắng nghe. Nhưng vì lỡ mất phần giới thiệu ban đầu của Dạ Phàm nên rất ít người nghe được tên cậu là gì.
"Tớ nhớ Bình thường là giọng nữ mà, sao hôm nay lại đổi thành người khác rồi"
"Đúng vậy, Chị Từ Mộng là giọng đọc rất được mọi người yêu thích đó, đột nhiên thay đổi làm tớ có chút lạ lẫm"
"Nhưng mình thấy hay mà, nghe rất truyền cảm"
"Ban đầu giới thiệu là tên gì ấy nhỉ? Sao tớ không nhớ ra?"
Những thắc mắc dò hỏi bắt đầu lên men từ từ. Dạ Phàm cũng không gấp, chỉ cần khởi đầu không tệ, những lần sau chỉ cần tới khi cậu bắt đầu giới thiệu thì mọi người đều sẽ lắng nghe. Thu phục nhân tâm là điều mà kiếp trước cậu đã làm không biết bao nhiêu lần. Trình độ đương nhiên là rất thuần thục.
"A tiểu Phàm vào rồi này, nhanh lên chút chỉ cho tớ bài này với!" Đây là giọng của Phạm Phạm_ nữ sinh ngồi bàn trên cậu, còn chưa kịp ngồi nóng chỗ thì cô nàng đã hấp tấp đưa tập tài liệu đến.
"À, được. Để tôi xem đề tài một chút" Dạ Phàm cảm thấy đây là cơ hội tăng nhân khí tất nhiên là không từ chối.
Kết quả là qua ngày hôm sau những người khác bắt đầu ùn ùn kéo đến, tất cả đều nhờ cậu giảng bài tập. Dạ Phàm không hiểu tại sao chủ cũ thân thể này trước kia lại đến mức ngay cả một người bạn cũng không có. Suy nghĩ lại cũng không phải là không có nguyên nhân. "Dạ Phàm" thiếu thốn tình yêu thương của cha mẹ, lại một mình gánh vác trách nhiệm từ sớm. Sau đó càng ngày càng tự ti rồi thu mình lại, từ chối tất cả các tiếp xúc khác.
Nghĩ lại hiện tại cậu đã tiếp nhận cơ thể này thì cũng nên thay cậu ta chăm sóc người cha thực vật của mình.
2 ngày sau... Đây là lần thứ 3 Dạ Phàm sử dụng loa phát thanh
"Cảm ơn tất cả mọi người đã lắng nghe, tôi là Dạ Phàm, chúc mọi người có một ngày tràn đầy vui vẻ và tốt lành!"
"Đinh... nhiệm vụ hoàn thành, kí chủ được nhận 3 điểm chỉ số bất kì, 20 tích phân. Mời kí chủ sắp xếp điểm chỉ số!"
Dạ Phàm nhướn mày, nhiệm vụ hoàn thành sớm hơn mong đợi. Xem ra tốc độ truyền miệng của sinh viên trong trường thật không thể xem thường đó.
Cậu đương nhiên không biết chuyện này một phần là do Từ Mộng sau khi nghe giọng đọc của cậu liền rất tích cực kể tốt về cậu với những người quen của mình. Thế nên số lượng người biết đến cái tên Dạ Phàm này mới tăng nhanh đáng kinh ngạc như vậy.
"Phân vào khuôn mặt đi" Dạ Phàm không do dự liền đáp.
Tên: DẠ PHÀM
Khuôn mặt: 41
Dáng người: 25
Làn da: 20
Mị lực: 0
Khí chất: 0
Thể lực: 15
Trí lực:50
Kỹ năng: chưa mở
Tích phân: 40
Thanh lưu lượng: 86
Dạ Phàm bất ngờ khi nhìn thấy thanh lưu lượng.
"Bọn họ rất nhiều người hẳn là chỉ nghe đến giọng nói, thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt ta đi? Như vậy cũng được tính là fan à!"
"Xin kí chủ hãy tin tưởng số liệu hệ thống đưa ra, công nghệ của chúng tôi rất tiên tiến sẽ không xảy ra sau sót. Bất kì loại hâm mộ về bất cứ phương diện nào cũng đều sẽ được tính là Fan"
Dạ Phàm gật gù suy ngẫm, xem như hiểu thêm một chút về cơ chế tính điểm của hệ thống.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ,
Buổi chiều cậu rốt cuộc bớt ra chút thời gian đến thăm ba của nguyên chủ. May mắn là "Dạ Phàm" thật có ghi chú lại số phòng ở bệnh viện, nếu không thì cậu thực sự không biết là ông ở phòng nào. Với nhân vật không quan trọng này, trong truyện cũng chỉ có đúng một hai dòng nhắc đến.
Lúc Dạ Phàm vừa đến phòng bệnh thì gặp một y tá đang đẩy những dụng cụ y tế từ bên trong bước ra. Cô gái hình như đối với nguyên chủ khá quen thuộc.
"Em đến thăm ba à, chị nhớ em hay đến vào cuối tuần mà?"
"Vâng, chiều nay không có tiết nên tranh thủ ghé qua một chút!" Dạ Phàm hơi mỉm cười nhẹ, khuôn mặt không có nhiều biến hoá, đối đáp cũng rất tự nhiên. Cô y tá kia cũng không cảm thấy khác lạ gì, chỉ thấy Dạ Phàm có vẻ dạn dĩ hơn bình thường một chút.
Trước khi y tá đi Dạ Phàm mở miệng thăm dò
"Em còn cần một thời gian nữa để xoay sở, về chuyện chi phí..." Kết thúc bằng nửa câu hỏi mở, người trong cuộc tự nhiên biết cậu muốn nói về điều gì. Cô y tá rất nhanh trả lời về vấn đề Dạ Phàm muốn biết. Thiên tính của nữ nhân dễ cảm xúc và nói nhiều hơn đàn ông rất nhiều.
"Ây da, hồi đầu tháng em mới nộp tiền rồi, còn hơn nửa tháng nữa mới đến kì hạn kế tiếp. Em cứ thong thả đi, đừng tự ép bản thân mình quá!" Xem ra cô y tá có ấn tượng khá tốt với Dạ Phàm nên nói nhiều thêm một câu khuyên nhủ. Nói xong liền bận bịu rời đi.
Không có thông tin chính xác, Dạ Phàm chỉ có thể dùng cách này, ăn nói vòng vo rồi khiến người khác tự mình nói ra điều cậu cần biết. Cậu nghe xong, biết tạm thời chưa cần phải lo chuyện tiền bạc liền yên tâm hơn một chút.
Bởi vì hôm qua khi xem lại tài khoản ngân hàng của mình thế nhưng chỉ có 400 tệ Dạ Phàm liền khóc ròng. Chưa kể đến tiền phòng trọ vào cuối tháng còn không đủ nói gì đến những chi phí sinh hoạt khác.
Cậu đang suy nghĩ đến việc tìm thêm công việc khác. Công việc hiện tại không nói đến việc thức khuya cày như ch.ó mà tiền lương cũng bèo bọt không có bao nhiêu. Nguyên chủ cũng có làm thêm những việc nhỏ lẻ khác như hỗ trợ quảng cáo bán hàng vân vân... Nhưng Dạ Phàm cảm thấy đây không phải là kế lâu dài.