Khoảng nửa tiếng sau, một bóng dáng thanh niên bộ dáng khá thanh tú, vai đeo túi xách đi ngang qua con hẻm vừa nãy Dạ Phàm rời đi. Bước chân của cậu ta bỗng dừng lại, ánh mắt lướt qua con hẻm vắng. Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, không suy nghĩ ra được nữa vài giây sau cậu ta liền rời đi. Đương nhiên cũng không hề biết rằng bản thân đã bỏ qua một thứ rất quan trọng.
Dạ Phàm không để lại số điện thoại lẫn tên tuổi đầy đủ, cậu tin chắc với thế lực của người nọ hẳn là rất nhanh sẽ tìm được thông tin của cậu thôi. Nếu để lại tên ngược lại là gấp quá hoá vụng, mấy tên công chính trong truyện hầu như không có ai là đơn giản cả.
"Đinh.... Nhiệm vụ hoàn thành, kí chủ được nhận 6 điểm chỉ số, 60 tích phân"
"Phân vào làn da đi"
Tên: DẠ PHÀM
Khuôn mặt: 62
Dáng người: 34
Làn da: 26
Mị lực: 0
Khí chất: 0
Thể lực: 20
Trí lực: 56
Kỹ năng: diễn xuất (7%), ca hát (45%), chơi nhạc cụ (25%), viết thư pháp (50%), vẽ tranh (40%)
Tích phân: 360
Thanh lưu lượng: 822
"Này, các loại kỹ năng của tao đều cao như vậy tại sao lại không được cộng thêm tích phân hả?" Dạ Phàm không nhịn được chất vấn khi nhìn thấy bản số liệu.
" Chỉ khi thực hiện nhiệm vụ luyện tập mới được cộng tích phân, đây đều là đánh giá ban đầu. Đương nhiên không có điểm cộng"
"Tao thấy luật lệ của mày vẫn còn thiếu sót đấy. Kĩ năng ca hát của tao không phải ban đầu mày đánh giá chỉ có 10% thôi sao? Hiện tại tăng đến 45%, tại sao lại không được cộng điểm chứ?"
Hệ thống im lặng một lúc giống như đang phân tích tính khả thi của lời Dạ Phàm.
"Đây là sai sót của hệ thống khi lần đầu đã không đánh giá đúng thực lực của kí chủ. Hệ thống sẽ hỗ trợ 60 tích phân xem như bồi thường"
"60 tích phân không phải quá ít hay sao? Tăng lên 35 % chênh lệch không phải là ít đâu"
"Nếu kí chủ không muốn tôi sẽ thu hồi lại"
"A, không, được rồi... 60 thì 60 đi" Dạ Phàm sợ nó lại lên cơn như lần trước nên biết điều không xin xỏ lung tung nữa.
Tích phân hiện tại: 420
Dạ Phàm dừng lại trước cửa phòng bệnh, vốn cậu đã định về nhà trọ luôn nhưng phát hiện bản thân quên đồ nên quay lại lấy, cậu chớp chớp mắt nhìn người ngồi trong phòng. Không xong rồi!
Tần Viễn tay cầm cuốn tài liệu, chân trái gác lên chân phải, tư thế rất thả lỏng ngồi trên ghế. Dù không làm ra động tác gì quá lớn nhưng không ai có thể bỏ qua sự có mặt của hắn.
Lúc nghe tiếng động cũng không ngẩng đầu lên, hỏi mà như đang châm chọc.
"Đi chơi vui vẻ nhỉ?"
Dạ Phàm chậm chạp đóng lại cửa phòng, trong đầu lập tức nhảy số một vài lý do biện hộ cậu có thể nghĩ đến.
"Tại sao anh lại đến đây?"
"Không đến thì sao thấy được có người bỏ trốn chứ? Sao? Không sợ ông nội tôi đến mắng cậu nữa à?" Tần Viễn rốt cuộc khép lại tập giấy cầm trên tay và khẽ nâng cằm.
Dạ Phàm lướt qua thấy được vài chữ giống như là kịch bản thì phải.
Thế nhưng Tần Viễn giống như không muốn nghe câu trả lời của cậu mà làm ra hành động bất thường khác. Đưa cho cậu tập kịch bản kia...
Dạ Phàm khó hiểu nhướn mày nhìn những ngón tay thon dài ở cự ly gần kia.
(๑•̌.•̑๑)ˀ̣ˀ̣(๑•̌.•̑๑)ˀ̣ˀ̣
"Nếu muốn tôi không nói lại chuyện này với ông nội thì làm theo lời tôi"
Vài tiếng tiếp theo Dạ Phàm vẫn không thể "khép miệng" lại được. Vì sao ư? Tần Viễn cư nhiên bắt cậu cùng hắn đọc kịch bản.
Còn kinh khủng hơn là Dạ Phàm phải vào vai nữ chính đang đôi co với tên bá đạo tổng tài, kịch bản này quen thuộc không?
"Ngay cả con chúng ta cũng có rồi, cô nói đi là muốn đi thế nào? Đứa con này là của tôi nên tôi có quyền được nuôi dưỡng nó"
Tần Viễn tuy không thực sự ở trạng thái nhập vai nhưng mỗi câu thoại đều được chau chuốt đến kĩ càng.
Dạ Phàm may mắn cũng vừa được học nhập môn về đài từ, mặc dù chưa tìm hiểu kĩ càng lắm về cách tìm hiểu kịch bản nhưng cũng có chút gọi là cơ bản.
"Ha, lời anh nói nghe hoa mỹ làm sao, anh vốn dĩ cũng đâu có yêu thích gì tôi. Mà tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm" ngừng một chút cậu nói tiếp, tông giọng khẳng định "Tôi có thể một mình nuôi đứa bé"
Đọc tới đây Dạ Phàm không khỏi có chút ngượng ngùng, đứa bé gì chứ, lão tử là nam được không? (╬☉д⊙)⊰⊹ฺ
Tần Viễn đổi tư thế nhẹ ngả đầu lên gối nằm, tiếp lời.
"Cô quay lại đây không phải là để tìm tôi sao? Giả vờ cao thượng cái gì chứ?"
Dạ Phàm mặc dù trong lòng mắng cái kịch bản lời thoại mất não này đến ngàn lần vẫn không thể không nghiến răng đọc thoại.
"Đừng dùng cái giọng đó với tôi. Tôi không phải thuộc hạ thì lí do gì tôi phải nghe lời anh chứ?"
10 phút sau
Cậu rốt cuộc dơ tay đầu hàng
"Tôi đi toilet một chút"
"Ừ" Tần Viễn mắt vẫn không rời kịch bản, thờ ơ đáp.
Lúc Dạ Phàm quay lại thì lại thấy Tần Viễn đã ngủ quên trên giường bệnh.
Ở cự ly gần cậu mới phát hiện dưới mắt hắn có rất nhiều vòng thâm quầng. Có lẽ là không được nghỉ ngơi tử tế trong khoảng thời gian dài. Dạ Phàm cũng không muốn làm phiền hắn, chỉ nhẹ nhàng để cuốn kịch bản sang một bên, kéo chăn lên đắp cho hắn và điều chỉnh lại độ sáng trong phòng. Sau đó thì rời đi trước,bụng cậu đói đến sắp kêu vang rồi.
Dạ Phàm vừa đóng cửa thì người trong phòng cũng vừa mở mắt ra, hoàn toàn không giống bộ dạng đang buồn ngủ cũng không biết là đang suy nghĩ gì. Vài giây sau Tần Viễn lần nữa nhắm mắt, mà lần này mới là thực sự ngủ thiếp đi.
Lúc Dạ Phàm đi học lại phát hiện có nhiều điều kì quái, do Phạm Phạm không đi học hè nên cậu cũng không biết hỏi ai. Ví dụ lúc đi vào cổng trường có vài nữ sinh lẫn một số nam sinh cứ luôn đứng cách cậu một khoảng bàn tán chỉ trỏ gì đó. Dạ Phàm hoàn toàn đem vụ việc giúp mấy nữ nhân viên quẳng ra sau đầu.
Lúc cuối giờ Sở Tử Sâm mới chủ động đến tìm cậu
"Giờ cậu xem như nổi tiếng rồi đấy!"
"Hả? Mặt mũi như tôi mà nổi thì chẳng phải không nể mặt cậu rồi sao?" Dạ Phàm rõ ràng là khéo khen Tử Sâm, cậu ta rất hài lòng khi nghe được điều này. Dạ Phàm cũng không phải nói dối, chỉ dựa vào khuôn mặt thì Sở Tử Sâm đã bỏ xa cậu một con phố nào nói tới việc học tập.
"Còn không phải vì giáo viên Tiếng Anh lớp mình cứ luôn đem cậu đi khoe khắp nơi sao? Bây giờ lớp nào cô từng dạy qua đều biết cậu anh hùng cứu mỹ nhân đấy!"
Sau khi nghe được nguyên nhân Dạ Phàm chỉ biết cười trừ. Lúc hai người ra khỏi cửa lớp thì đụng phải Từ Mộng đang đi tới.
"May quá tiểu Phàm vẫn chưa về"
"Có chuyện gì không chị Từ?"
"À, chị có chút việc bên câu lạc bộ muốn nhờ em hỗ trợ" Lần trước thấy Từ Mộng vẫn luôn bù đầu bù cổ bận rộn chuyện ở hội học sinh, Dạ Phàm cũng không nỡ nên đã bảo cô nếu có gì cần giúp thì cứ việc tìm cậu.
Dạ Phàm rùng mình khi nhận ra được Sở Tử Sâm đang trừng mắt nhìn mình
"A, xin lỗi đàn chị em có việc bận rồi. Hay là chị nhờ tên này nhé, năng lực của cậu ấy không kém đâu, có khi còn giỏi hơn em đấy"
Sử dụng động tác rất mượt mà đẩy Sở Tử Sâm lên phía trước và giới thiệu hai người với nhau.
"À, vậy sao, nếu em bận thì thôi vậy!"
Dạ Phàm len lén nháy mắt với Tử Sâm rồi mới rời đi.
Ring... Ring... Ring.... Dạ Phàm đang làm bài tập thì Phạm Phạm gọi đến
"Không phải hôm trước cậu hỏi việc làm thêm sao? Tớ tìm được một việc này khá ok đấy" giọng nói có vẻ khá vui vẻ mà vốn dĩ Phạm Phạm cũng rất ít khi buồn.
"Ừ, cụ thể là việc gì vậy?" Dạ Phàm bỏ cặp kính xuống xoa xoa mắt, đóng lại tập sách.
"À là làm gia sư đấy!"
"Đừng nói là làm gia sư cho em họ cậu đấy, dạy cấp 3 thì hơi khó khăn với tớ đấy" Dạ Phàm nhớ lại bài toán khó lần trước không khỏi hỏi ra khỏi miệng.
"Không phải a, đây là nhà của một người quen, con trai họ mới hiện tại mới lên lớp 2 thôi. Mà cũng không chắc là được tuyển thẳng đâu, tớ chỉ có thể giới thiệu cho cậu đến thử thôi. Phần còn lại phải xem năng lực của cậu đó nha"
"Ồ, nghiêm khắc như vậy"
"Đúng vậy a, nhưng mà nếu đậu thì chắc chắn lương chính thức sẽ không tồi đâu"
Dạ Phàm nghe ra được đây hẳn là một gia đình giàu có muốn tìm gia sư, khả năng cao là cậu ấm cô chiêu gì đó rồi. Đối với khả năng của mình thì cậu rất tin tưởng nhưng Dạ Phàm trong mắt mọi người cũng chỉ là một sinh viên không hơn không kém. Xem ra khả năng được nhận làm cũng không cao, nhưng cũng không thể không thử.