• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

...Là bạn học xấu xa muốn cướp chỗ ngồi của cậu!

Tiêu Tùng Hứa nhận ra đây chính là bạn học xấu xa muốn cướp chỗ ngồi của cậu!

"Ôi chao! cậu Trì đỉnh quá!"

"Đây có phải là tia sáng duy nhất trong cuộc đời của cậu Trì không?"

Các chàng trai đứng ở sân bóng rổ reo hò cổ vũ.

Sau khi nghe thấy tiếng hét của chàng trai, Tiêu Tùng Hứa nhận ra:

Thì ra người bạn cùng lớp xấu xa chính là cậu chàng tốt bụng trong truyền thuyết Trì Đông Dương!

Chẳng trách cậu ta luôn cho rằng cậu thích cậu ta.

Chẳng trách cậu ta luôn cảm thấy là cậu cố ý thu hút sự chú ý của cậu ta.

Hóa ra người bạn cùng lớp xấu xa kia chính là Trì Đông Dương.

Đó là Trì Đông Dương, người đối xử nhẹ nhàng với người khác nhưng lại bị thất vọng.

Kể từ khi bạn học xấu xa này cứu cậu...

Bạn học xấu xa, có vẻ như không thể gọi cậu ta bằng cái tên này nữa?

Tim của Tiêu Tùng Hứa đập thình thịch. Cậu nhất thời không thể biết liệu mình có may mắn sống sót sau thảm họa hay không, hay liệu cậu có ấn tượng với kỹ năng nhanh nhẹn của đối phương hay không.

- --Cuối cùng, phải nhanh chóng né tránh dưới trụ bóng rổ, đồng thời phải giơ tay lên kịp thời để đánh trả quả bóng...

Bản thân Tiêu Tùng Hứa dù có thế nào cũng không thể làm được.

Vì vậy, cậu ấy thực sự đẹp trai.

Làm được điều này, thật sự quá tuyệt vời!

"Chậc! Kĩ năng của các cậu chỉ thế thôi sao? Ném vào rổ mà cũng có thể thành ném ra ngoài sân!"

Trì Đông Dương quay lại chế nhạo các chàng trai.

"Ôi, cậu Trì trách mắng rồi kìa! Nhanh xin lỗi bạn học nhỏ đi!"



Các chàng trai cười và ôm nhau cúi đầu xin lỗi Tiêu Tùng Hứa.

Tiêu Tùng Hứa sợ hãi còn chưa kịp bình tĩnh lại, sắc mặt tái nhợt, muốn vung tay lên...

Nhưng cậu nhận ra rằng tay mình vẫn đang bê chồng sách.

Cậu không còn là bạn học nhỏ nữa..

Cậu đã là học sinh lớp 12, là đàn anh lớp nhất ở trường rồi.

Tiêu Tùng Hứa trong lòng nghĩ như vậy.

"Sóc nhỏ?"

Thấy cậu không trả lời, Trì Đông Dương nhẹ nhàng gọi cậu.

Sau đó, một bàn tay to lớn chạm vào đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng xoa tóc cậu.

Trì Đông Dương hơi cúi đầu, dựa gần và nhìn thẳng vào mặt cậu. Đôi mắt trong veo của chàng trai phản chiếu khuôn mặt hơi đỏ của Tiêu Tùng Hứa.

Tiêu Tùng Hứa chớp mắt.

Chàng thanh niên cười nhẹ.

"Cậu ấy vẫn có thể chớp mắt, chắc vẫn chưa bị bóng đập vào đầu đến ngốc đâu." Trì Đông Dương nói.

Giọng điệu của cậu ấy giống như đang quan tâm đến con mèo nhỏ ở nhà bị đánh vào đầu.

Thình thịch, thình thịch.

Tiêu Tùng Hứa nghe thấy nhịp tim của mình ngày càng rõ ràng.

"Trì Đông Dương! Cánh tay của cậu..."

Triệu Tĩnh Nhã đuổi kịp đến và đột nhiên hét lên.

Trì Đông Dương dừng động tác ở tay lại, chú ý đến vết bầm lớn ở tay mình. Có vẻ như cậu ấy đã bị thương khi chặn bóng vừa rồi.

Tiêu Tùng Hứa sợ đến mức hơi hé môi, cuối cùng nói: "Muốn đi phòng y tế không?"

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần đâu." Trì Đông Dương đưa hai tay ra sau lưng để cậu không nhìn thấy.

Chàng trai mỉm cười lùi lại: "Cứ coi như lời xin lỗi vì đã bắt nạt cậu hai lần hôm nay đi."

Tiêu Tùng Hứa mấp máy miệng, không biết phải nói gì. Cậu nhìn Trì Đông Dương chạy trở lại khán đài với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Lập tức, chàng trai nghĩ cậu điều gì đó, quay lại nhìn cậu, mỉm cười vẫy tay:

"Sóc nhỏ, chúng ta đã huề nhau rồi, sau này nhớ phải đối xử tốt với nhau nhé!"

Nắng hôm nay rất trong và ấm áp.

Có chút chói lóa nhưng không chói lóa bằng nụ cười của Trì Đông Dương.

Tiêu Tùng Hứa bối rối nghĩ:

Chẳng trách có rất nhiều người thích Trì Đông Dương.

Bởi vì cậu ấy thực sự rất đẹp trai!

Bên kia, Trì Đông Dương cầm bóng rổ, lơ đãng nhìn vào lòng bàn tay——Cảm giác xoa đầu Sóc nhỏ vẫn còn



Trì Đông Dương khẽ mỉm cười và nghĩ:

Chẳng trách các bạn trong lớp lại yêu mến cậu đến vậy.

Bởi vì cậu ấy thực sự rất dễ thương!

*

Cuối cùng, vị trí của Trì Đông Dương đã được quyết định ở bàn sau của cán bộ thể thao.

Cách bàn của Tiêu Tùng Hứa 1 bàn.

Tuần sau, vị trí của Trì Đông Dương sẽ được đổi sang phía bên kia lớp học.

Tiêu Tùng Hứa nhìn qua khoảng cách của cả lớp. Khoảng cách hơi xa nên cậu không thể nhìn rõ. Cậu sẽ không thể nhìn rõ cánh tay của Trì Đông Dương. Cậu rất lo lắng về vết bầm tím trên cánh tay của Trì Đông Dương. Cậu sợ tuần sau sau khi đổi chỗ, vì khoảng cách quá xa mà quên mất vết thương của cậu ấy. Vì vậy, Tiêu Tùng Hứa muốn tranh thủ trong tuần này, chữa lành vết bầm tím trên tay của Trì Đông Dương!

Sau khi tan học buổi tối, cậu đến hiệu thuốc và mua rất nhiều thuốc trị vết bầm tím.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tùng Hứa lén nhét lọ thuốc vào ngăn bàn của Trì Đông Dương.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, cậu vui vẻ trở lại chỗ ngồi của mình...

Sau đó cậu lấy từ ngăn bàn mình ra một túi hạt nóng và sữa óc chó!

Tiêu Tùng Hứa:???

cậu cầm túi hạt và hộp sữa, ngẩng đầu nhìn xung quanh ngơ ngác.

Mọi người trong lớp đều biết rằng chú sóc nhỏ phải ăn túi hạt và sữa óc chó ở căng tin vào bữa sáng. Không biết ai đã để trong ngăn bàn cậu?

Tiêu Tùng Hứa nhìn quanh...

Rồi cậu nhìn thấy Trì Đông Dương, người vừa mới chơi bóng rổ về.

Trì Đông Dương nhìn thấy bữa sáng trên tay và vẻ mặt ngơ ngác của cậu.

Chàng trai chỉ cười và không nói gì khiến Tiêu Tùng Hứa bối rối.

Không biết bữa sáng là ai mua, Tiêu Tùng Hứa không dám ăn nên lại cất vào ngăn bàn. Lát sau, cậu chú ý đến trên cổ tay của Trì Đông Dương đeo 1 chiếc vòng rộng, che đi vết bầm tím. Nhưng vì vết bầm quá lớn nên vòng tay không thể che được, ngoài mép vẫn còn vết bầm.

Tiêu Tùng Hứa đã bí mật quan sát Trì Đông Dương suốt cả ngày.

cậu phát hiện ra chiếc vòng tay chưa từng được tháo ra khỏi cổ tay đối phương, vết thương lộ ra cũng không có dấu vết của thuốc.

Trì Đông Dương không bôi thuốc mà cậu đưa cho.

Tiêu Tùng Hứa nghĩ rằng những người trẻ tuổi thích vẻ ngoài ngầu và cảm thấy rằng họ trông không ngầu sau khi bôi thuốc.

Buổi tối hôm đó, Tiêu Tùng Hứa đến hiệu thuốc và mua mấy miếng cao dán.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tùng Hứa lại lén lút nhét mấy miếng cao dán vào ngăn bàn của Trì Đông Dương. Ngay sau đó, cậu thấy lại có người để túi hạt và sữa óc chó trong ngăn bàn của cậu.

Tiêu Tùng Hứa:???

Tiêu Tùng Hứa lại quan sát Trì Đông Dương trong một ngày. Cậu phát hiện Trì Đông Dương vẫn chưa sử dụng miếng cao dán của mình.

Tiêu Tùng Hứa cảm thấy hơi thất vọng.

Cậu nhìn bữa sáng đã hai ngày liên tục không được cậu động trong ngăn bàn, càng cảm thấy thất vọng vô cớ.

Tiết học cuối cùng trong ngày là tiết tự học, Tiêu Tùng Hứa tập trung làm bài tập về nhà.



Mãi đến khi chuông tan học reo, các bạn trực nhật cũng đã quét sàn xong, cậu mới nghĩ đến việc rời khỏi lớp.

Tiêu Tùng Hứa thu dọn cặp sách đứng dậy chuẩn bị rời đi...

Quay đầu lại, cậu thấy một thanh niên đeo vòng tay đang nằm ở hàng ghế sau cách cậu 1 bàn.

Đó là Trì Đông Dương.

Trì Đông Dương đang ngủ.

Cậu ấy lẻn đi chơi bóng rổ trong giờ tự học, mãi đến mười phút cuối mới lẻn trở lại lớp học.

Cậu ấy chắc hẳn đã kiệt sức đến nỗi chuông tan học cũng không đánh thức được cậu dậy.

Tiêu Tùng Hứa bước một bước về phía cửa lớp học.

Tiến thêm một bước nữa.

Cuối cùng, cậu không kìm được mà quay lại chỗ Trì Đông Dương.

Tiêu Tùng Hứa duỗi ngón tay ra, vỗ nhẹ vào vai Trì Đông Dương, nhẹ nhàng chọc cậu tỉnh dậy.

Trì Đông Dương kêu nhỏ rồi tỉnh dậy.

Chàng trai này vẫn còn buồn ngủ, khi nhìn thấy Tiêu Tùng Hứa ở bên cạnh, cậu cười khúc khích.

Tiếng cười có chút khàn khàn, dường như cậu đã tỉnh táo hơn.

Tiêu Tùng Hứa mím môi một lát rồi hỏi: "Sao cậu không bôi thuốc?"

Trì Đông Dương giật mình, sau đó cậu nhận ra: "thuốc đó là do cậu để vào à?"

Tiêu Tùng Hứa gật đầu thừa nhận.

Trì Đông Dương ôm cằm hỏi: "Vậy sao cậu không ăn sáng?"

Tiêu Tùng Hứa giật mình và chợt nhận ra: "Cậu mua bữa sáng cho tớ sao?"

Trì Đông Dương gật đầu, nhìn cậu và mỉm cười nhẹ nhàng.

* Mọi người vào wattpad đọc để ủng hộ mình với ạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK