• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Trì Đông Dương đưa Tiêu Tùng Hứa vào phòng, liền lập tức đóng cửa "Nghiêm hình khảo vấn". Trì Đông Dương liên tục truy vấn Tiêu Tùng Hứa cùng em trai mình trò chuyện cái gì. Tuy nhiên, do "Bảo mật hiệp nghị", Tiêu Tùng Hứa tuyệt đối sẽ không bán đứng đồng đội Trì Hạ Thụ của mình. Cho nên mặc kệ Trì Đông Dương dây dưa thế nào, Tiêu Tùng Hứa cũng chỉ mỉm cười lảng tránh, không trả lời. Truy vấn không thành, Trì Đông Dương liền bắt đầu vô lại. Bộ dáng vô lại của Trì Đông Dương quả thực là giống y đúc em trai mình.

"Hai người tránh xa tôi ra." Trì Đông Dương ủy khuất, trong mắt tràn đầy nỗi bất lực khi bị cô lập.

Nếu là trước kia, Tiêu Tùng Hứa khả năng sẽ lập tức trúng chiêu. Nhưng đồng đội Trì Hạ Thụ vừa rồi đã dạy rất nhiều binh pháp, cậu liếc mắt một cái là nhìn ra đây mới chỉ là chiêu thứ nhất mà thôi.

Trì Đông Dương diễn đã lâu, thấy Tiêu Tùng Hứa "dầu muối không ăn", vẫn là từ bỏ. Anh vô tình lãng phí quá nhiều tinh lực vào việc này. Rốt cuộc đêm nay, anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Trì Đông Dương và Tiêu Tùng Hứa đã hiểu tâm ý của nhau, nhưng giữa hai người xác thực còn thiếu một lời tỏ tình.

Trì Đông Dương kéo Tiêu Tùng Hứa ngồi vào mép giường, từ trong cặp sách lấy ra một hộp trang sức tinh xảo cùng một tờ giấy.

Mở hộp ra, bên trong là một cặp đồng hồ.

Thoạt nhìn thiết kế rất đơn giản, nhưng một số chi tiết rất sai biệt, chi tiết rất nhỏ bé nhưng lại xa xỉ, làm người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Đây là một cặp đồng hồ đôi. Hơn nữa là một cặp đồng hồ đôi rất đắt.

"Trì Đông Dương, cái này............"

Đối mặt với món quà quý báu này, Tiêu Tùng Hứa theo bản năng đưa tay về phía sau. Trì Đông Dương lại chủ động đi nắm tay cậu, đeo đồng hồ lên cho cậu, nhẹ giọng nói.

"Không phải cứ đeo đồng hồ đôi thì sẽ là người yêu, mà là người yêu thì mới đeo đồng hồ đôi. Chúng ta hiện tại còn chưa là người yêu, cho nên nó không có ý nghĩa này, cái này chỉ là quà sinh nhật thôi."

"Nếu chỉ là quà sinh nhật, thì tại sao lại có 2 cái đồng hồ chứ?" Tiêu Tùng Hứa hiển nhiên là hiểu ý đồ của "Quà sinh nhật" này, chỉ vào hộp truy hỏi.

Trì Đông Dương đem chiếc hộp đóng lại, nói: "Chờ một ngày hai chúng ta trở thành người yêu, tớ lại mang ra. Khi đó nó mới chính thức tượng trưng cho ý nghĩa này."

Trì Đông Dương không buộc Tiêu Tùng Hứa phải lập tức xác định quan hệ của hai người.

Trì Đông Dương chấp nhận nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi, cũng đã nghĩ đến phương án giải quyết.

Chờ tương lai, Tiêu Tùng Hứa cảm thấy có thể.

Bọn họ lại chính thức ở bên nhau.

"Bạn trai tương lai" săn sóc lại cẩn thận, hiểu được cách trấn an cảm xúc hay mỗi nỗi băn khoăn của chính mình....

Tiêu Tùng Hứa vuốt đồng hồ trên tay, có chút chưa thích ứng, lại cảm thấy có chút nặng, nhưng hơn cả lại là cảm giác an toàn nó mang lại.

Nội tâm Tiêu Tùng Hứa xúc động nặng nề, nhất thời không biết nói gì.

Cậu cúi đầu nhìn vào tờ giấy, thình lình phát hiện rằng nó đã được sửa đổi - đơn đăng ký kết hôn?

Tiêu đề "Đơn xin đăng ký kết hôn", hai chữ "kết hôn" đã bị gạch đi, trực tiếp dùng bút đen viết đè lên thành "người yêu".

Nhìn bút tích kia, vừa nhìn là biết xuất phát từ tay Trì Đông Dương.

"Đây là cái gì?" Tiêu Tùng Hứa trợn tròn mắt.

TTD cầm tờ giấy kia lên, gương mặt ửng đỏ, thanh âm trầm thấp, biểu tình nghiêm túc lại thấp thỏm, "Này không phải tớ tự mình đóng dấu, là tớ đi Cục Dân Chính xin. Nghe có phải thấy buồn cười không..."

"A?"

"Tớ muốn xin, muốn cùng cậu yêu đương." Trì Đông Dương CHỈ vào ngày đã điền trên tờ giấy, "Thời gian bắt đầu chính là ngày chúng ta tốt nghiệp cấp 3."

Tiêu Tùng Hứa khẽ nhếch miệng, không biết phải đáp lại như thế nào.

"Cậu tốt như vậy, mọi người đều thích cậu. Tớ đương nhiên phải chuẩn bị sớm mới yên tâm a!" Trì Đông Dương cảm thấy thẹn thùng, cố ý đề cao âm lượng che giấu sự xấu hổ, "Cho nên, cậu nhanh kí tên đi! Miễn cho trước lúc tốt nghiệp cậu lại chạy theo cái tên Hàn gì đó hay người khác!"

"Tớ sẽ không chạy..." Tiêu Tùng Hứa nói nhẹ nhàng, trấn an.

"Không được!" Trì Đông Dương nhét tờ giấy vào tay Tiêu Tùng Hứa, quay mặt qua chỗ khác.

Tai Tiêu Tùng Hứa đỏ bừng, như là thiêu đỏ bàn ủi.

"Tớ chắc chắn sẽ lo được lo mất..." Trì Đông Dương thấp giọng lẩm bẩm, giọng nói nhẹ nhàng vừa đủ cho Tiêu Tùng Hứa nghe thấy.

"Ai bảo tớ thích cậu chứ."

Tớ thích cậu.

Trái tim Tiêu Tùng Hứa vì bốn từ* này mà như bị nắm lại. Như chút được gánh nặng ngọt ngào.

*Tớ thích cậu bên Trung là 我喜欢你 nên có 4 chữ.

Bốn từ này khiến trái tim Tiêu Tùng Hứa như bị đặt xuống một gánh nặng ngọt ngào.

Hai thiếu niên thử nhau, lôi lôi kéo kéo, rốt cuộc vẫn thẳng thắn bốn chữ này. Lời tỏ tình đến muộn, rốt cuộc cũng ở thời cơ thích hợp mà tới.

"Bút ở đâu?"

"Ừm?" Trì Đông Dương nhìn quanh.

Tiêu Tùng Hứa cầm tờ giấy, ngón tay run nhẹ, cố gắng làm bộ nhẹ nhàng, "Không có bút tớ kí tên kiểu gì?"

Đây là cam chịu "chuẩn bị trước" của Trì Đông Dương. Cam chịu người yêu thầm khởi xướng "dự định làm người yêu".

Tiêu Tùng Hứa còn đang chờ lấy bút để ký tên.

Trì Đông Dương trực tiếp duỗi tay cướp tờ giấy đi, sau đó đẩy Tiêu Tùng Hứa xuống giường, ấn ở trên giường.

Thế giới xung quanh bắt đầu quay cuồng không gian điên đảo...

Tiêu Tùng Hứa tầm mắt rõ ràng một lần nữa. Trì Đông Dương lại một lần nữa đè cậu xuống giường.

Khoảng cách giữa họ chỉ còn khoảng cách gang tấc.

"Trì Đông Dương... Cậu, cậu định làm gì?"

Tiêu Tùng Hứa mặt đỏ tai hồng, thanh âm đứt quãng. Khoảng cách giữa họ thực sự rất gần. Gần đến nỗi mà hô hấp đều giao hòa, kiều diễm ái muội đến kỳ cục.

Ánh mắt của Trì Đông Dương khóa trên môi Tiêu Tùng Hứa. Giống như một con sói hoang dã phát hiện một chú sóc lạc đàn.

"Tớ muốn hôn cậu."

Giọng nói Trì Đông Dương khàn khàn, mang theo một chút chua xót.

Trái tim của Tiêu Tùng Hứa bắt đầu đập nhanh.

Cậu cảm thấy như mình đang bay lên thiên đường, và Trì Đông Dương chính là quả táo mê người kia.

Cậu muốn ăn vụng một miếng.

Nhưng cậu không được phép.

Trong cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ, Tiêu Tùng Hứa kìm nén, cố gắng giãy giụa, "Không được, cậu đã đồng ý với bố mẹ tớ... Sẽ không làm gì xằng bậy..."

"Họ không ở đây, cậu không nói, không ai sẽ biết." Trì Đông Dương cố gắng dụ dỗ cậu.

Nội tâm Tiêu Tùng Hứa điên cuồng xé rách, cả người nóng bừng làm cậu khóc ra nước mắt. Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, "kỹ xảo" được Trì Hạ Thụ dạy bảo đột nhiên lóe lên trong đầu. Do đó, Tiêu Tùng Hứa quyết định áp dụng chiêu thứ nhất.

Hai mắt cậu đẫm nước mắt, dường như đang muốn lấy lòng Trì Đông Dương, xin tha nói: "Trì Đông Dương, cậu đừng dụ hoặc tớ..."

Nhưng Trì Đông Dương ngược lại tiến gần hơn, giọng nói nguy hiểm, "Cho nên cậu rõ ràng cũng muốn...?"

Chiêu thứ nhất không thành công!

Vì vậy, Tiêu Tùng Hứa buộc phải sử dụng chiêu thứ hai.

Cậu trì hoãn, chui vào trong lòng Trì Đông Dương, giả vờ đáng thương: "Trì Đông Dương, cậu buông tha cho tớ không?"

Ôm trong ngực chính là người mình tâm tâm niệm niệm, Trì Đông Dương không nổi điên mới lạ, đem người dùng sức ôm lấy, "Cậu bây giờ, sao tớ có thể buông ra được chứ?"

Ô ô ô chiêu hai cũng không được!

Vậy thì chỉ còn đại sát chiêu!

"Ultraman!" Tiêu Tùng Hứa nhắm mắt hạ quyết tâm, mở miệng hô.

Chiêu này tương đối hiệu quả, làm Trì Đông Dương ngẩn ra một chút, rốt cuộc buông lỏng cậu ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm người trong ngực.

Tiêu Tùng Hứa giương mắt, rõ ràng là uy hiếp nhưng ngữ khí lại mềm như bông, "Cậu, cậu lại bắt nạt tớ, tớ sẽ đăng tải hình ảnh Ultraman của cậu cho các bạn học khác..."

Trì Đông Dương: "..."

Hơi nhiệt của thiếu niên trở lại bình thường, Trì Đông Dương thở dài, rồi quay lại nằm cạnh Tiêu Tùng Hứa, không hề áp bách cậu.

Nhìn vào trần nhà suốt nửa ngày, Trì Đông Dương cười rộ, "Tớ xem như đã biết vừa rồi Trì Hạ Thụ cùng cậu nói cái gì? Sợ là dạy cậu làm thế nào để chống lại tớ đi"

Tiêu Tùng Hứa có chút áy náy, "Cậu tức giận à?"

"Tớ không tức giận," Trì Đông Dương nhìn thẳng vào mắt cậu, "Là tớ khi dễ cậu trước."

"Đó không tính là khi dễ..." Tiêu Tùng Hứa đỏ mặt, cố gắng sửa lại, "Chỉ là còn chưa được."

"Tớ biết," Trì Đông Dương nắm lấy tay cậu, "Tớ biết rõ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK