"Dừng. Dừng lại ngay đi, Dylan!!" - Tôi ra lệnh cho anh ta.
"Dylan Louise Winches, ngưng ngay cái thái độ khó coi của anh đi. Chính "ngài Công tước" của anh đã chọn tôi cho thân thể này, thì tôi có quyền sống theo cách của mình. Tôi có thể nghe lời anh tiếp tục luyện kiếm thuật, ra chiến trường và xây dựng các dự án chính trị còn dang dở của nguyên chủ. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể can thiệp vào tính cách và nhân phẩm của tôi. Tôi cũng là con người, Dylan!!" - Tôi phản bác với thái độ gay gắt.
"..." - Dylan im lặng rồi thở dài.
Anh ấy lẩm bẩm điều gì đó rất nhỏ, loáng thoáng tôi nghe được rằng: "...Sinh ra trong Hoàng tộc thì mấy ai là con người chứ...". Sau đó, cả hai chúng tôi đều im lặng cho tới khi bình tĩnh. Dylan xin lỗi vì đã thô lỗ với tôi, anh ta nói sẽ không bao giờ can thiệp vào tư tưởng cá nhân của tôi nữa. Thay vào đó, anh ấy sẽ để tôi tự nhìn thấy, tự nhận ra và tự thay đổi. Tôi chỉ im lặng. Và không có cuộc cãi vã nào xả ra nữa. Vì trong thâm tâm tôi cũng biết, khi tôi không thị uy với kẻ dưới quyền và nhân từ với họ, thay vì yêu mến và biết ơn tôi như những người lương thiện, thì một số người lại nhân cơ hội để trục lợi, ví dụ như: bán thông tin từ biệt cung của tôi để lấy tiền chẳng hạn... Đó là nguyên nhân chủ chốt về những tin đồn xung quanh tôi được cập nhật một cách chính xác vào mỗi ngày. Nhưng tôi nghĩ đó không phải là một vấn đề quá nghiêm trọng. Cứ thế, tôi làm ngơ mà bỏ qua cho những kẻ tồi tệ ấy.
Tôi và Dylan đã có một buổi thưởng trà cùng nhau không mấy vui vẻ. Dylan đã lên lịch tập luyện để tôi trở lại thao trường. Đồng thời cũng gửi cho tôi những tập tài liệu về các dự án chính trị... Ôi... Nhìn váng cả đầu. Tôi muốn trở về kiếp trước ngay lập tức. Tôi nghĩ mình cần những phím đàn, ngay bây giờ. Tôi sẽ vừa đàn vừa suy nghĩ về các vấn đề ấy. Cái áp lực kinh khủng này đúng là không thể quen chỉ trong một sớm một chiều được mà... - Tôi than thở trong sự bất lực.
Như đã hẹn, hôm nay là ngày tôi đến thao trường để luyện kiếm thuật cùng Dylan. Bộ quần áo đơn giản này thật dễ chịu, không cần phải nịt bụng hay mặc thêm tùng váy nặng nề, ước gì ngày nào tôi cũng được ăn mặc thế này nhỉ. Haha, một điều ước ngớ ngẩn mà kiếp trước tôi chưa từng nhắc đến bao giờ, còn kiếp này lại phải khao khát thế này đây... Trời đúng hay trêu người mà.
Tôi nhấc thử thanh kiếm mà Minerva vẫn hay dùng. Tôi nghĩ nó sẽ nặng lắm cơ, so với sắc vóc không khác gì thiếu nữ 16 dù tuổi thật đã ngoài 25 của tôi, và thể lực mà tôi có ở kiếp trước gần như chỉ có thể đánh đàn mà không thể làm gì khác, thì tôi nghĩ việc luyện kiếm thuật đối với mình như là một thử thách khó nhằn. Nhưng không như vậy. Chẳng những tôi có thể nhấc bổng thanh gươm to đùng này, mà tôi còn có thể sử dụng nó một cách điêu luyện. Thật đáng kinh ngạc, có lẽ đây là khả năng có sẵn từ thân thể của Miny. Dù không còn linh hồn của Miny chế ngự, nhưng bản năng của cơ thể này vẫn thừa sức đánh thắng các bậc thầy kiếm thuật một cách dễ dàng. Tuyệt vời thật đấy... Rốt cuộc Minerva Lord đã khổ luyện như thế nào để có thể mạnh mẽ như vậy chứ. Chẳng trách người ta lại gọi cô là "Huyền thoại của đất Lord" này.