Ngày 24/12/2025, một tiếng súng nổ vang trời, tôi gục xuống với chiếc đầu đau nhói, các giác quan trên người tôi như ngưng đọng, tôi không cảm nhận được gì khác ngoài sự đau đớn... "Không, tôi không muốn chết... KHÔNGGGGGG".
Tôi bật dậy, cơn choáng kéo dài một hồi lâu để tôi kịp nhận ra mình đang ở trên giường ngủ thay vì là một nền đất đầy máu. Tôi tự hỏi rằng tiếng súng và cảm giác đau nhói kia chỉ là mơ ư?... Không, chúng không phải là một giấc mơ. Tôi chắc chắn sự việc kia không phải là một giấc mơ, và tôi đã chết. Còn nơi đây chính là thiên đường? Chiếc giường này, khung cửa sổ này, những bức tường này và cả những con người này, đều không phải là những thứ từng quen thuộc với tôi. Mọi thứ đều xa lạ đến bỡ ngỡ. Một căn phòng được trang trí bởi vô vàn châu báu, gia nhân mặc trang phục như người hầu ở Châu Âu thời cổ đại, và một cặp vợ chồng trung niên đang khoác trên mình những bộ áo xa hoa lộng lẫy đến mức lố bịch. Người ở thiên đường đều ăn mặc như vậy ư? Nhưng mà tôi vừa nghe thấy cái gì vậy?
"Miny, con thật sự tỉnh lại rồi sao? Con ổn không? Cả ta và Phụ hoàng của con trong từng ấy năm đã luôn hy vọng con tỉnh dậy, cuối cùng...*Hức*".
Người đàn bà ấy nấc ngẹn trong nước mắt và ôm chầm lấy tôi. Người đàn ông bên cạnh cũng mỉm cười và nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. "Phụ hoàng" ư? Vậy có nghĩa họ là cha mẹ của tôi... Cái quái gì vậy?!
"Minerva, tên của tôi là Minerva". - tôi nói với họ
Người đàn bà bỡ ngỡ trả lời:
"Đúng vậy, Minerva Ashe Lord, con là Công chúa duy nhất và là Anh hùng của Đế quốc Lord này."
"Không không, tên ta là Minerva Washington mới đúng..." - Tôi lẩm bẩm trong sự hoang mang tột độ.
Tôi nhanh chóng tìm đến một tấm gương để xem vẻ ngoài hiện tại của mình. Và khi đứng trước chiếc gương lớn ấy, tôi thấy mình vẫn như vậy. Vẫn là một mái tóc vàng kim bồng bềnh, một đôi mắt xanh lơ như băng tuyết cùng làn da trắng muốt và đôi môi đỏ mọng. Nhưng khác ở chỗ tôi lại khoác một bộ đồ ngủ bèo nhún với những hoạ tiết cầu kì - một bộ đồ mà thường ngày tôi chắc chắn sẽ không bao giờ mặc. Tôi đơ người trong thoáng chốc, nhưng rồi não bộ của tôi đã nhanh chóng logic các sự việc, có vẻ như tôi đã xuyên không sau khi bị ám sát. Và đây là một thế giới song song, nơi ở của một bản thể khác có vẻ ngoài giống hệt tôi. Nhưng mà... Tôi không thích như vậy. Tôi không thể nào chấp nhận điều này được, người thân của tôi, người yêu của tôi, sự nghiệp của tôi, không thể vụt mất tất cả như vậy được... Tôi quay cuồng, trong lúc quẩn trí, tôi đã nghĩ rằng mình đến đây khi đã chết, vậy chỉ cần chết thì sẽ quay lại bên kia đúng không? Và tôi đập nát tấm gương, không chút do dự, tôi cầm lấy mảnh thủy tinh và cắt một đường sâu vào động mạch ở cổ. Cái chết thật sự không dễ chịu tí nào... Đau quá!! Mồ hôi không ngừng tuôn ra cùng máu, càng tuôn ra lại càng lạnh... Xung quanh chỉ còn một màu đen kịt.