• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì, cậu muốn mua phòng ở, lại còn là phòng cách vách với Dương Tuyển giả kia?" Tạ Tư Hàm thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm, ánh mắt nhìn Yến Thừa Cựu có vài phần không đúng, "Không phải cậu vừa mới nói mình đánh không lại hắn sao?"
"Bởi vì đánh không lại nên mới phải ở bên cạnh quan sát." Yến Thừa Cựu kiên định trả lời, "Anh Tạ, tôi đã suy xét kĩ rồi, mong anh nói cho tôi biết cần những điều kiện gì để mua phòng ở?"
Ánh mắt Tạ Tư Hàm nhìn Yến Thừa Cựu quái lạ như đang nhìn một tên người ngoài hành tinh. Tuy anh biết tư duy của mình không giống với tư duy của Yến Thừa Cựu, nhưng đánh không lại còn muốn vội vàng đi tìm chết, đây rốt cuộc là suy nghĩ gì?
Cũng không phải cậu không biết sự đáng sợ của Dương Tuyển giả.
"Tôi nghe nói vì sự việc lần này của Dương Tuyển giả mà cấp trên đã họp rất nhiều lần." Yến Thừa Cựu trả lời, "Trước mắt, những căn phòng xung quanh phòng ở của Dương Tuyển giả kia sẽ bị ngăn cách. Phòng bên cạnh đều đã làm xong rồi, muốn dỡ xuống cũng có hơi phiền toái. Theo lý thuyết, giá cả của những căn phòng đó hẳn sẽ không cao, nhưng mà... Gần đây cơ hội nhìn thấy Dương Tuyển giả thật sự rất ít, nghe nói cấp trên đã truyền tin tức cho những khu vực phụ cận đại căn cứ, chỉ sợ họ sẽ phái người tới theo dõi. E là giá cả sẽ ngày càng đi lên, còn không biết có mua được hay không."
"Hiện tại còn chưa có quyết định chính thức, vẫn còn cơ hội." Yến Thừa Cựu nghiêm túc nói, "Chỉ cần mua phòng ở trước, đến lúc đó thì tỏ thái độ cường ngạnh, họ cũng không quản nổi tôi."
"Cậu!" Tạ Tư Hàm nhìn gương mặt kiên định không chút thay đổi của Yến Thừa Cựu, trong lòng có chút oán than, trải qua nhiều ngày ở chung, anh cũng có hơi thích Yến Thừa Cựu. So với những con người đã chết lặng ngoài kia, tuy Yến Thừa Cựu cũng không nhiều lời, nhưng trên người cậu tỏa ra một loại sức sống mãnh liệt của tuổi thanh xuân. Nhìn Yến Thừa Cựu, Tạ Tư Hàm cảm thấy mình cũng trẻ đi không ít, không hề giống như trước kia cả ngày toàn như chết rồi.
Mỗi ngày anh đều dậy sớm, vào lúc mà sắc trời mênh mông, Tạ Tư Hàm sẽ mở cửa sổ ra, lợi dụng kính lúp để ánh mặt trời chiếu khắp căn phòng, để những chậu cây nhỏ trong phòng có thể được tắm nắng sớm, sau đó còn tưới nước theo một tỉ lệ nhất định. Hiện giờ nước cũng trở nên khan hiếm, không thể lãng phí được. Mỗi ngày Tạ Tư Hàm đều đo lường tỉ mỉ, nghiêm túc tưới nước. Tiếp theo anh còn lợi dụng khoảng thời gian nho nhỏ này để rèn luyện. Trải qua sự chỉ dạy của Yến Thừa Cựu, Tạ Tư Hàm đã biết được kết cấu của việc rèn luyện, tuy còn mệt hơn trước kia, nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng. Mà mỗi lúc Tạ Tư Hàm thức dậy, đều phát hiện Yến Thừa Cựu đang ngồi thiền.
Thật ra đối với Yến Thừa Cựu, ngồi thiền hay ngủ cũng không khác nhau cho lắm.
"Muốn mua căn phòng cách vách đó, trước mắt cậu ít nhất phải chuẩn bị hai phần vật tư mới được." Tạ Tư Hàm không thể khuyên Yến Thừa Cựu, đành phải chỉ cho cậu, "Giá một căn phòng ước chừng năm trăm cân gạo, rau dưa trái cây cũng có thể quy ra tiền, nhưng mức độ có hạn, cũng không chấp nhận trả góp." Nói tới đây, Tạ Tư Hàm có hơi khổ sở, bọn họ có thể sống sót hay không đã là một vấn đề, những chuyện vừa nói cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Công việc mà nhà an toàn phân phối cho họ cũng chỉ đủ cho một người no bụng, muốn mua phòng thì phải tìm biện pháp khác. Bởi vì mặt trời đen, khoảng cách có thể rời đi hữu hạn nên các khu phụ cận ở địa phương đều phải đến một lần.
"Tôi có tích góp chút ít nhưng cũng không đủ." Tạ Tư Hàm nhìn Yến Thừa Cựu nói, "Chẳng qua cũng không phải là không có cách nào. Viện Khoa Học bên kia cho thu mua động vật biến dị. Có một trại chăn nuôi cách nơi chúng ta ở chừng 30 km, nơi đó có hai con gà biến dị thành công. Trước kia có một tiểu đội trộm được một quả trứng trở về, viện Khoa Học bọn họ trả hai trăm cân gạo. Nếu quả trứng kia mà có trống nữa thì giá cả sẽ càng ngày càng cao."
Năng lực của Dương Tuyển giả quá mức khủng bố, viện Khoa Học ở thành phố Z tự biết bản lĩnh của mình, cho dù có người tình nguyện thì họ cũng không có bản lĩnh nghiên cứu. Nhưng động vật biến dị thì khác, máu thịt của bọn nó là nguyên liệu tự nhiên để phòng chống ánh mặt trời, hiệu quả hơn hẳn đồ nhân tạo, pha loãng cùng một chút nguyên liệu khác là đủ để xây dựng một vài căn phòng ở. Đáng tiếc, phần lớn động vật biến dị đều nằm trong tầm quan sát của Dương Tuyển giả, bọn họ muốn bắt được cũng vô cùng khó khăn.
Những người khác chỉ có thể từ bỏ động vật biến dị, chẳng qua với bản lĩnh của Yến Thừa Cựu cũng không phải là không có cách nào.
"Hai con gà kia rất lợi hại, cậu tốt nhất đừng có trực tiếp đánh với nó, chỉ cần canh chừng lúc nó không chú ý rồi trộm một quả trứng là được rồi." Tạ Tư Hàm nhìn Yến Thừa Cựu cười nói, "Tôi có thể dùng vật tư tích góp đổi túi ngủ ba ngày cho cậu, tới lúc đó cậu trộm được trứng của nó rồi trả lại tôi cũng không muộn."
Tuy ở hoàn cảnh này mà đi xa thì rất khó khăn, nhưng cũng không phải là không thể. Những vật liệu xây dựng phòng an toàn ở bên ngoài thường dư ra chút ít, những thứ đó được dùng để làm lều trại và túi ngủ phòng ngự tạm thời. Người sưu tầm vật tư có thể dựa vào những thứ đó để bên ngoài một đoạn thời gian, chỉ là giá cả xa xỉ, ít người có thể gánh được. Đa số các tiểu đội lớn sẽ cùng thuê một cái lều trại để ngủ một hai ngày.
"Không." Yến Thừa Cựu trầm tư một lát, nhìn Tạ Tư Hàm mỉm cười rồi lắc đầu, "Tôi không thể chiếm tiện nghi của anh được. Nếu tôi bắt được thì nhất định sẽ trả hết vật tư cho anh, còn cho anh thêm mười lăm phần trăm."
Tạ Tư Hàm muốn nói thêm gì đó, Yến Thừa Cựu lại đứng lên, lời lẽ chính đáng, "Tôi đã ở nhà anh rồi, không thể tiếp tục mặt dày lấy đồ của anh nữa."
Yến Thừa Cựu vẫn còn trẻ, trên mặt còn mang theo ít nét trẻ con, đến mức mà mỗi lần Tạ Tư Hàm nhìn cậu đều phải lâng lâng một chốc lát phản ứng thật ra thiếu niên này là một người tập võ vô cùng lợi hại, đánh với năm cọng bún như hắn cũng có thể chiến thắng dễ dàng.
Kỳ quái, Tạ Tư Hàm nhìn biểu tình nghiêm túc của Yến Thừa Cựu, nói thầm trong lòng một câu, rõ ràng là mình chiếm lợi, loại cảm giác áy náy này rốt cuộc là sao nhỉ?
Tạ Tư Hàm vội vàng xóa suy nghĩ miên man trong đầu mình, xua tay nói, "Cậu đã cứu tôi một mạng, như vậy đi, nếu tới đó cậu lấy được đồ vật thì cho tôi tám phần trăm là được rồi, bằng không tôi cũng không yên lòng nổi. Nếu cậu không đáp ứng thì đồng nghĩa với việc cậu không xem tôi là bạn bè."
Yến Thừa Cựu nghĩ nghĩ, rồi nghĩ đến phòng ở của mình, vẫn gật đầu, chỉ là cảm kích đối với Tạ Tư Hàm lại nhiều thêm một ít.
"Đi thôi, chúng ta đến viện Khoa Học thuê túi ngủ." Tạ Tư Hàm câu bả vai Yến Thừa Cựu, cười nói.
--------------
Yến Thừa Cựu chậm rãi đi bên cạnh đường cái, không ngừng cúi đầu nhìn bản đồ tronh tay.
Từ trường hỗn loạn, tín hiệu hỗn loạn, bản đồ điện tử đều không thể dùng, tấm bản đồ trong tay này cũng phí không ít tâm tư mới có được, trừ bỏ ba lô túi ngủ thì đây là vật đáng giá nhất trên người cậu.
"Đi dọc theo đường cái, tới giao lộ thì quẹo vào." Yến Thừa Cựu nhìn chữ viết trên bản đồ, chậm rì rì nói.
Trên bản đồ chỉ toàn là ký hiệu, mấy chữ viết là Tạ Tư Hàm đặc biệt chú thích vào.
Đúng vậy, là một con người sinh ra ở thời đại mới, Yến Thừa Cựu không biết xem bản đồ.
Hậu quả của tập võ quá lâu là thấy các loại tuyến trình liền cho rằng nó là mạch lạc đồ, muốn thử vận khí. Cũng may Yến Thừa Cựu còn có thể đọc chữ, vẫn chưa thành một kẻ thất học.
Cậu đi là lúc 6 giờ sáng, thời gian mặt trời mọc còn khoảng 5 tiếng đồng hồ, với bản lĩnh của cậu thì chạy tới trại chăn nuôi cũng không khó gì. Nhưng Tạ Tư Hàm đã dặn dò Yến Thừa Cựu không nên vội vàng thể hiện võ công của bản thân, tốc độ đành phải chậm lại. Thật ra Yến Thừa Cựu cũng có thể gia nhập vào một tiểu đội nào đó rồi xuất phát cùng với người ta, nhưng cậu mới đến, tướng mạo lại quá mức non nớt, giống người có năng lực chỗ nào? So với trói buộc mình ở một chỗ với người khác thì chi bằng tự mình hành động.
Trừ bỏ ba lô túi ngủ ở ngoài thì còn có hai bánh lương khô. Phòng an toàn còn phát cho cậu một tấm card chứng minh thân phận và một thiết bị thông tin đặc thù loại nhỏ. Ban đầu Tạ Tư Hàm còn đề nghị Yến Thừa Cựu mang theo vũ khí nhưng đã bị cậu cự tuyệt. Cậu nhớ tới lá poker kia, đối với những Dương Tuyển giả đó thì cầm vũ khí trong tay hay chỉ là một bàn tay trần cũng có khác gì nhau đâu.
Trích diệp phi hoa đều có thể giết người, bản lĩnh đó Yến Thừa Cựu không có, nhưng để chạy trốn thì chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Cứ đi như vậy khoảng hai giờ, ven đường bỗng truyền đến một trận còi xe inh ỏi.
"Lão đại, phía trước có người." Người đàn ông trẻ tuổi buông kính viễn vọng trên tay xuống, "Đầu năm nay còn dám đi một mình trên đường, dm, không lẽ là Dương Tuyển giả?"
Vừa mới dứt lời, người lái xe lập tức phanh lại, "Tôi nói này Cường Tử, cậu có thể nói lời dễ nghe chút không? Nếu thật sự gặp Dương Tuyển giả ở chỗ này thì cậu nghĩ chúng ta sẽ thoát được hay sao?"
"Được được được, ể, cậu ta quay đầu rồi, là một em trai xinh đẹp!" Thanh âm Cường Tử không khỏi có chút nhảy nhót, "Oa, em trai này lợi hại nha, đẹp như vậy còn dám đi ngoài đường một mình, nếu không có bản lĩnh thì chỉ có thể là tên ngốc thôi."
Các đội viên khác nghe Cường Tử nói thế, có người dứt khoát không để ý tới hắn muốn đoạt đi kính viễn vọng tự xem.
"Đừng, đừng đụng." Một tay Cường Tử cầm kính viễn vọng, tay còn lại đẩy đẩy những người khác, thanh âm tức khắc chua ngoa hơn không ít, "Không xong rồi, chạy mau, con gà điên ở trại chăn nuôi kia ra rồi!"
Cường Tử nhìn thấy một con gà trống màu đỏ đang chạy tới qua kính viễn vọng, tốc độ dọa người, nửa chạy nửa bay, khoan đã, gà bay kiểu gì?
Nó chạy một đoạn ngắn ngủn tới chỗ thiếu niên, gần như có thể cảm nhận được mặt đất đều đang chuyển động.
"Cục tác cục tác cục tác——!"
Thân hình của con gà trống còn lớn hơn phòng báo cáo ở nhà an toàn không ít, như hai cái đầu trâu khổng lồ, đến gần một chút còn có thể cảm nhận được gió mạnh thổi ra từ hai cánh nó!
Chiếc xe tải lớn đột ngột quay đầu, toàn lực chạy về phía sau, hoàn toàn không có hứng thú quan tâm rối loạn trước mắt, mà em trai xinh đẹp kia, Cường Tử cũng chỉ có thể bi ai trong lòng vì cậu.
Gà trống nhảy dựng lên, móng vuốt khổng lồ đáp xuống hướng Yến Thừa Cựu.
Lỗ tai Yến Thừa Cựu khẽ nhúc nhích, cả người tựa như một chú chim én linh hoạt nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng tránh móng vuốt của gà trống, xoay một vòng trên không trung, mũi chân thậm chí còn chưa chỉa xuống đất, mà thân thể đã hướng lên trên, dừng trên nóc nhà ven đường.
"Ha."
Yến Thừa Cựu nhẹ nhàng thở ra, lập tức vò vò bản đồ trong tay rồi nhét vào ba lô, cảnh giác nhìn con gà trống khổng lồ.
Lúc mắt đối mắt với con gà trống, Yến Thừa Cựu cảm giác được đầu óc mình có hơi sụp đổ, chẳng qua đã khôi phục trong nháy mắt, trong lòng đầy kinh ngạc.
Suy cho cùng cũng chỉ là một con gà mà thôi, lấy đâu ra khí thế thế này?
Một vuốt của gà trống hạ không trúng, nó nhìn nhìn Yến Thừa Cựu bên cạnh, mãnh liệt vỗ cánh rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Bộ dạng này không giống như cố ý muốn công kích cậu, mà giống như cậu chặn đường đi của nó nên mới bị nó hung hăng quét qua như thế.
Bộ dáng này, không lẽ là đang chạy trốn?
Không đợi Yến Thừa Cựu nghĩ xong, con gà đã đi xa một trăm mét.
Hưu ——!
Không ổn!
Yến Thừa Cựu chỉ cảm thấy lưng mình lạnh toát, liên tục lộn ngược về mấy cái nóc nhà phía sau.
Trên không trung xuất hiện vài bóng dáng, cùng với tiếng kêu la thảm thiết của con gà trống, Yến Thừa Cựu mới thấy rõ gương mặt của những người kia.
Bịch bịch.
Bóng dáng khổng lồ đổ sầm trên mặt đất, thế mà đó chỉ là mấy viên đá tầm thường, hai viên rơi xuống đất, mấy viên còn lại thì khảm vào thân thể của con gà khổng lồ.
Lợi hại!
"Gà thì làm gà đi, còn học mấy con chim vỗ cánh bay lượn!"
Một bóng người chậm rãi đi tới, ăn vận tây trang màu xám chỉn chu, trên mũi còn đeo một cái mắt kính, trắng nõn văn nhã, nhìn qua giống như là làm từ chất liệu cao cấp.
Yến Thừa Cựu xoa xoa hai mắt, cảm thấy mình hoa mắt rồi.
Kỳ quái, rõ ràng lúc nãy cậu nhìn thấy hai người mà?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK