Trên người Môn Vương đã xuất hiện không ít vết thương.
Không phải gã chưa từng thử tấn công đám rối người này, nhưng chúng căn bản không có hình thể, cho dù dùng không gian thu nhỏ chúng lại, chúng cũng có thể khôi phục nguyên dạng ngay sau đó, cùng với vừa rồi giống y như đúc, chỉ phí công tổn sức của gã mà thôi.
Nếu Môn Vương có thể quan sát rõ ràng, có lẽ sẽ phát hiện sắc mặt Lâm Ẩm Vô lúc này không còn tốt như trước kia.
Giống như năng lực không gian của Môn Vương có phạm vi nhất định, năng lực của Lâm Ẩm Vô cũng đồng dạng có hạn chế. Sở dĩ hắn cách xa như vậy, một là để Môn Vương không thể lại gần mình, hai là không để Môn Vương nhận ra sự khác thường.
Mỗi lần rối người khôi phục nguyên trạng, sắc mặt Lâm Ẩm Vô lại kém thêm một phần.
Những đòn tấn công tưởng chừng không gây tổn hại đến ai, thật ra đều rơi lên người hắn. Cũng may sau khi đi theo Yến Thừa Cựu tập võ, tố chất thân thể đã mạnh hơn trước kia rất nhiều. Tuy rằng chỉ luyện một chút nội công, nhưng số nội lực bảo vệ nơi ngực trái lại khiến hắn cảm thấy an toàn hơn không ít.
Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chính mình sẽ chết ở chỗ này!
Môn Vương trăm triệu lần không ngờ tới, Lâm Ẩm Vô thường ngày không tìm gã gây chuyện, nhưng một lần gây chuyện lại vào thời điểm mấu chốt!
Tầm mắt của gã không khỏi dừng trên người những tâm phúc ở xa xa, phát hiện bọn chúng lại bị một người bình thường xoay vòng vòng, hoàn toàn không phát huy ưu thế của bản thân. Không, thằng nhóc kia có lẽ cũng không thể xem là người bình thường!
Ánh mắt Môn Vương lướt qua lướt lại trên người Yến Thừa Cựu vài lần, gã đã biết Yến Thừa Cựu lợi hại từ trước, nhưng cũng chỉ xem sự lợi hại của cậu như những bộ đội đặc chủng trong căn cứ Quốc gia mà thôi, lại chưa từng nghĩ rằng một người bình thường thật sự có thể có được năng lực này, tốc độ này? Còn có, vì sao tay trái cậu toát lên lửa hồng, tay phải lại nổi hàn băng?
Tuy Môn Vương tự nhận kiến thức rộng rãi, nhưng đối mặt với tình huống của Yến Thừa Cựu vẫn có chút không động não nổi.
Hay là, đây mới là nguyên nhân Lâm Ẩm Vô vẫn luôn dẫn Yến Thừa Cựu theo bên mình?
"A Phàm, đánh với tôi, còn phân tâm được sao?" Lâm Ẩm Vô còn chưa dứt lời, lá poker trong tay hắn đã xượt qua tai Môn Vương, tước mất một sợi tóc mai của gã.
Môn Vương thu ánh mắt đặt trên người Yến Thừa Cựu lại, mang theo một chút ghen ghét mà chính mình cũng không biết đối diện với Lâm Ẩm Vô.
Đúng vậy, đối với Lâm Ẩm Vô, sâu trong nội tâm Môn Vương vẫn mang theo một ít ghen ghét.
Đồng dạng là phú nhị đại, nhưng khởi điểm của Lâm Ẩm Vô chẳng những cao chót vót, vận khí còn tốt hơn gã. Đồng dạng là Dương Tuyển giả, năng lực của đối phương cũng mạnh hơn năng lực của gã. Ngay cả hiện tại được người khác trợ giúp, cũng lợi hại hơn đám tâm phúc mà gã dốc lòng bồi dưỡng.
Một kẻ không thể khiến người ta ưa nổi như Lâm Ẩm Vô, sao lại có vận khí tốt đến thế?
Nếu Lâm Ẩm Vô đã không muốn gã sống, vậy hắn cũng không thể tiếp tục sống sót!
Sát khí trong lòng Môn Vương dâng cao, đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo. Thông thường người phẫn nộ tới mức cực điểm, đầu óc lại đột ngột thông minh lên.
Lâm Ẩm Vô vẫn luôn kéo dài khoảng cách chiến đấu với gã, chẳng lẽ là vì hắn không am hiểu cận chiến sao? Nếu gã ngay cả cái mạng này cũng không cần, chỉ sợ Lâm Ẩm Vô có bất tử cũng phải trọng thương.
Ý niệm muốn đồng quy vu tận, rốt cuộc cũng áp chế không nổi nữa.
Nếu có thể sống, Môn Vương tự nhiên sẽ không muốn chết. Nhưng tình hình trước mắt rất rõ ràng, Lâm Ẩm Vô muốn gã chết, căn cứ Quốc gia cũng muốn gã chết. Gã đã từng chết một lần, tự nhiên sẽ không sợ lần thứ hai. Chẳng qua gã chết rồi, cũng phải cho chúng trả một cái giá thật lớn!
"Lâm Ẩm Vô, chúng ta còn có thể hóa giải ân oán không?" Môn Vương áp chế phẫn nộ trong lòng xuống, đối diện với Lâm Ẩm Vô hỏi.
"Anh tự sờ vết thương của mình đi, có thể sao?" Lâm Ẩm Vô hỏi ngược lại.
"Nếu ta có thể thì sao?"
"Xin lỗi, tôi không tin." Lâm Ẩm Vô lắc đầu, "Nếu là anh, anh sẽ bỏ qua cho tôi sao? Lại nói, dù sao chúng ta cũng không còn sống được bao lâu nữa."
Môn Vương nghe được lời này, ngược lại thấp giọng nở nụ cười. Đúng vậy, đổi lại là gã, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua được. Thả hổ về rừng thì dễ, nhưng bắt lại lần nữa thì khó lắm.
"Một khi đã như vậy, ngươi cũng đừng có trách ta." Môn Vương nói xong, khí thế toàn thân đại biến.
Không khí xung quanh dao động cực kỳ kịch liệt, ngay cả Ôn Duệ và Yến Thừa Cựu xa xa cũng nhận ra không đúng.
"Môn Vương đại nhân đang muốn làm gì?" Ôn Duệ kinh ngạc nhìn Môn Vương bên kia, dường như không có biện pháp lý giải sự tình trước mắt.
Nếu nói tướng mạo trước kia của Môn Vương trung hậu thành thật, thì giờ phút này gã đã có thể trở thành gương mặt đại diện của phe phản diện mà mọi người đều muốn đánh. Nguyên nhân gì đã khiến cho cả người gã phát sinh biến hóa lớn như vậy, cho dù thật sự có, uy lực một chiêu này sẽ lớn tới nhường nào?
Môn Vương đại nhân đây là muốn đồng quy vu tận sao?
Ôn Duệ đột nhiên nảy ra suy nghĩ này trong đầu, phản ứng đầu tiên chính là lui lại.
Môn Vương từ trước tới nay không thích hành sự lỗ mãng, thời điểm ra tay đều sẽ nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào đầu tiên. Nhưng dường như Môn Vương hiện tại không hề suy xét đến hậu quả tiếp theo. Miệng vết thương trên người gã rõ ràng còn đang chảy máu, nhưng gã chưa từng nhăn mày, ngược lại chuyên tâm tua nhỏ không gian xung quanh.
Nếu gã thật sự ra tay, bọn họ còn có đường sống sao?
"Tình hình không ổn, chúng ta đi trước đi." Môn Vương dẫn đầu nói.
"Ha, ngươi muốn lâm trận bỏ chạy?" Một Dương Tuyển giả khác chửi ầm lên, "Ta đã sớm không nhìn nổi ngươi, không ngờ tới nước này ngươi còn muốn bỏ chạy? Lúc trước Môn Vương ban thưởng cho ngươi đều nhiều hơn người khác, hiện tại xuất công không ra lực, ngươi muốn đi, ta sẽ giết ngươi trước!"
"Đều là thân thể con người do cha mẹ dưỡng thành, ai lại cao quý hơn so với người khác? Đều là Dương Tuyển giả, không cần hắn ta cũng có thể sống." Ôn Duệ cười lạnh một tiếng, nguyên bản hắn còn muốn cùng bọn họ rời đi, nên mới hảo tâm khuyên một chút, đúng là không thể ngờ được.
Chúng muốn chết thì để chúng đi tìm chết, hắn không rảnh đi phụng bồi!
Thấy Ôn Duệ muốn rời đi, mấy Dương Tuyển giả khác lập tức tiến lên ngăn cản. Yến Thừa Cựu khoanh tay, lạnh lùng nhìn bọn chúng chó cắn chó loạn thành một đoàn.
Muốn đồng quy vu tận với Lâm Ẩm Vô, sao có thể dễ dàng như vậy?
Yến Thừa Cựu ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, chỉ cảm thấy tạo vật thật sự rất thần kỳ.
Rõ ràng là mặt trời màu đen, nhưng bầu trời vẫn sáng sủa đến thế, rốt cuộc là nguyên lý gì? Hiện tại gần 14 giờ trưa. Mà hôm nào cũng vậy, thời điểm nóng bức nhất luôn là 14 giờ.
Bác sĩ nói thế giới sẽ đại biến từ hôm nay, nhưng trừ bỏ nhiệt độ cao hơn thường ngày một chút, mặt khác cũng không có gì đặc biệt.
Hay là, thời cơ vẫn chưa tới?
"Lâm Ẩm Vô, cùng chết đi!"
Môn Vương giờ phút này đã bị phẫn nộ chiếm hết đầu óc, càng nhìn bộ dáng vân đạm phong kinh của Lâm Ẩm Vô, càng cảm thấy người này quá đáng giận, luôn xuất hiện vào lúc gã thỏa thuê đắc ý nhất, đánh nát mộng đẹp của gã. Liên tục bị khiêu khích, sao còn nhịn cho được?
Nếu vận khí tốt, đưa Lâm Ẩm Vô quy thiên thì gã còn có thể sống, không thì đồng quy vu tận cũng không sao.
"Anh chết trước đi." Lâm Ẩm Vô vung tay lên, ba con rối cầm đao kiếm kia đã hướng tới bả vai, bụng và đùi Môn Vương cùng lúc chém tới.
Đúng lúc đao kiếm sắp tới, nơi Môn Vương đang đứng đột nhiên xuất hiện một lỗ đen, rối người trực tiếp bị phản pháo, còn bị lỗ đen hút vào.
Lá poker trên người Lâm Ẩm Vô lặng yên không tiếng động hóa thành tro tàn.
"Xé rách không gian của mình sao?" Lâm Ẩm Vô nhìn lỗ đen nọ nhíu mày nói, sau lưng truyền đến áp lực khổng lồ, cảm giác nguy cơ dần dần tràn lan trong lòng hắn.
"Nhận lấy cái chết!"
Năm ngón tay của Môn Vương đã mọc ra móng vuốt, hướng tới bụng Lâm Ẩm Vô muốn vung lên.
Năm ngón tay cào xuống, trong không khí truyền đến từng đợt xé gió, đầu ngón tay thậm chí còn tạo ra một chút hồng quang.
Môn Vương ngập tràn lòng tin.
Hầu hết năng lực của gã đã hội tụ lên năm ngón tay này, cho dù không thể đụng tới Lâm Ẩm Vô, không gian gã xé rách cũng đủ để cuốn Lâm Ẩm Vô vào bên trong, chỉ có một nhược điểm duy nhất, gã cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng thế thì sao?
Chỉ cần có thể giết Lâm Ẩm Vô, hết thảy mạo hiểm đều đáng giá.
Lâm Ẩm Vô không am hiểu cận chiến, một vuốt này đối phương khẳng định ngăn không được, cho dù chặn cũng sẽ chết.
Biểu tình trên mặt Lâm Ẩm Vô đầu tiên là kinh hãi, sau đó lại biến thành ý trào phúng nhàn nhạt.
Không đợi Môn Vương hiểu được trào phúng trên mặt hắn, Lâm Ẩm Vô đã biểu hiện ra tốc độ tuyệt đối nhanh nhẹn hơn trước kia.
Hắn dường như chỉ mất một cái nháy mắt đã dẫm lên bả vai Môn Vương, tay Môn Vương còn chưa đụng được một sợi tóc của hắn, còn cách một khoảng cách lớn. Ngay sau đó, hai tay Lâm Ẩm Vô quấn lên cổ Môn Vương, mượn xung lực rơi xuống, trực tiếp kéo cổ gã, ném Môn Vương một cái thật mạnh xuống đất.
Sau đó, một lá poker đã cắm lên ngực gã, hoàn toàn đi sâu vào trái tim.
"Sao.... Sao có thể?" Môn Vương ngây ngốc nhìn Lâm Ẩm Vô phía trên, giống như không thể tin đối phương đã thay đổi nhiều như vậy?
Rõ ràng Lâm Ẩm Vô không am hiểu cận chiến.
"Đây là thiên phú, anh hâm mộ không tới." Cách nói chuyện của Lâm Ẩm Vô tức chết người không đền mạng. Hắn nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua sự tình vừa rồi, một lời giải thích đàng hoàng cũng khinh không muốn cho gã nghe.
"Ngươi.... Ngươi không sợ sao?" Môn Vương vừa hộc máu, vừa nhìn Lâm Ẩm Vô run rẩy hỏi, "Ngươi không sợ sao, hả!"
Ngón tay gã chỉ giữa không trung, nhắm vào mặt trời ở trên cao.
Năng lực càng cường đại, càng là nhóm Dương Tuyển giả thức tỉnh đầu tiên, trong lòng mỗi người đều sẽ có một loại sợ hãi.
Là mặt trời cho bọn họ hết thảy, cũng là mặt trời thay đổi tất cả.
Như Lâm Ẩm Vô, như Môn Vương, như bác sĩ, như Lưu Cương Địa, bọn họ đều có thể cảm nhận được, bắt đầu từ hôm này, đại biến sẽ buông xuống lần thứ hai. Chỉ là bọn hắn không biết rốt cuộc sẽ biến thành cái dạng gì. Vì đền bù loại cảm giác bất an này, Lâm Ẩm Vô lựa chọn một cuộc sống tự do tự tại , muốn làm cái gì thì làm cái đó, Môn Vương lựa chọn thành lập một thế lực cường đại để tự bảo vệ mình. Mà bác sĩ lại muốn dựng nên một thôn xóm, sống trong tận thế, muốn tận hưởng cảm giác rời xa nhân thế. Đến nỗi Lưu Cương Địa, cũng hy vọng đi đền bù những cô gái từng bị hắn thương tổn.
Người thường cùng Dương Tuyển giả đều hâm mộ nhóm thức tỉnh đầu tiên bọn họ, cho rằng bọn họ năng lực cường đại lại cực kỳ lý trí, không thể so với những người thức tỉnh sau, ít nhiều gì cũng có một ít khuyết tật tinh thần. Nhưng cường đại như bọn họ, vẫn cực kỳ sợ hãi mặt trời.
"Sao lại sợ?" Lâm Ẩm Vô vuốt vuốt tóc mái trên trán, "Một mình cô đơn chịu chết đúng là có hơi đáng sợ, nhưng nếu mọi người cùng chết, lại sợ chi nữa. Tôi cái gì cũng thử rồi, muốn cái gì sẽ có cái đó, chết thì chết. Cho dù anh sống lâu hơn nữa, anh vẫn không thể chiếm được đồ của tôi, vậy sống lâu cũng có lợi ích gì đâu?"
"Ngươi, ngươi nói đúng." Môn Vương đại khái chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày mình lộ ra nụ cười với Lâm Ẩm Vô, "Thứ ngươi có ta đều không chiếm được, cho dù ta sống lâu hơn ngươi cũng có lợi ích gì đâu!"
Gã trước khi thức tỉnh, rốt cuộc vô tri bao nhiêu, tự đại cỡ nào, mới có thể cảm thấy cả thế giới này đều nợ gã? Hại người khác, hại bản thân, cũng hại cả nhà.
"Nó sắp tới rồi, tôi phải, khụ khụ, ta đi trước đây, chỉ sợ chúng ta đều phải xuống địa ngục." Môn Vương liên tục ho khan vài tiếng, máu không ngừng từ trên người gã chảy ra, cuối cùng thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Máu trên trán chảy xuống khóe mắt, dừng lại trên vết sẹo trong chốc lát, như thể chỉ mới bị thương lúc nãy.
"Môn Vương!"
"Môn Vương!"
Đám Dương Tuyển giả chiến đấu với Ôn Duệ đã nhận ra Môn Vương không đúng, vội vàng hô to, rốt cuộc cũng bất chấp Ôn Duệ muốn làm gì, lập tức nhào về phía Môn Vương.
"Lâm Ẩm Vô, anh!" Yến Thừa Cựu kịp thời im miệng, vội vàng tiến lên đỡ Lâm Ẩm Vô.
Lâm Ẩm Vô có chút kinh ngạc, dường như cực kỳ khó hiểu với bộ dáng tiến lại đây giúp mình của Yến Thừa Cựu, theo lý thuyết, hiện tại Yến Thừa Cựu phải nhân cơ hội này giết hắn mới đúng.
Mấy tiết học của Tạ Tư Hàm rốt cuộc vẫn quá ngắn, không dạy Yến Thừa Cựu cái gì gọi là tàn nhẫn độc ác ý chí sắt đá.
Thật đáng tiếc.
Lâm Ẩm Vô thở dài một cái khó phát hiện, nhìn bộ dáng ngu ngốc này của Yến Thừa Cựu đi, vẫn phải mở miệng chỉ cậu một câu.
"Chúng ta đi mau thôi, nhớ mang theo phun sương." Lâm Ẩm Vô hữu khí vô lực nói, "Tốt nhất tìm cái đầu Dương Tuyển thú tới đây, máu tụi nó tương đối nhiều."
"Được." Yến Thừa Cựu cũng không hỏi hắn nguyên nhân, đặt tay Lâm Ẩm Vô lên vai mình, vừa đỡ eo hắn, vừa vận khinh công bay ra ngoài.
Dương Tuyển thú à, cậu nhớ rõ ở phía bắc có một con rất lớn!
"Còn mười phút nữa là đến 2 giờ, tốc độ nhanh thật." Sắc mặt Lâm Ẩm Vô trắng bệch, trận chiến với Môn Vương thoạt nhìn cũng không nhẹ nhàng như vậy.
"Tôi biết, cụ thể chờ lúc sau lại nói." Yến Thừa Cựu lý giải gật đầu.
"Tắm máu Dương Tuyển thú đi." Lâm Ẩm Vô mặt mang tươi cười, khuôn mặt khó có được vẻ sinh động rạng rỡ, "Trước kia chỉ có người thường mới sợ mặt trời đen, nhưng qua hôm nay, Dương Tuyển giả cũng phải sợ."
Người thường muốn săn giết Dương Tuyển giả để tự bảo vệ mình, Dương Tuyển giả cũng muốn giết Dương Tuyển giả để tự bảo vệ mình, ái chà, đúng thật là hỏng bét.
Yến Thừa Cựu nghe Lâm Ẩm Vô nói, trong lòng không khỏi hơi phát lạnh. Nếu thật sự như vậy, tranh đấu giữa người thường và Dương Tuyển giả khẳng định sẽ tiến thêm một bước nhanh hơn, không bao lâu nữa, sẽ phải toàn diệt.
2 giờ chiều.
Viện Khoa Học căn cứ Quốc gia.
"Phương viện sĩ, Phương viện sĩ, hiện tượng thiên văn xảy ra vấn đề, cấp trên bảo tôi tới đây mời ngài qua...." Binh lính chạy tới vội vàng vọt vào phòng Phương Khắc sơ, nhanh chóng hữu lực tóm tắt mọi chuyện, lại thấy người kia - nghiên cứu viên có thiên phú nhất sau tận thế bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất, gần đó còn có một lọ chất lỏng màu lam vung vãi.
"Phương viện sĩ, Phương viện sĩ!"
Binh lính chạy tới trước mặt Phương Khắc Sơ, thử nghe hơi thở, tiếng tim đập và mạch đập của ông, đáng tiếc số liệu đều vượt xa người bình thường.
"Vui thật." Phương Khắc Sơ đột nhiên mở mắt ra, dường như vẫn còn dư vị của mộng đẹp, "Tôi không có bất luận biện pháp gì, cậu nói với cấp trên như thế đi."
"Phương viện sĩ, Phương viện sĩ, ông kiên trì ở lại, không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được." Binh lính vội vàng lấy một ít thuốc giải độc từ trên người xuống, muốn rót vào miệng Phương Khắc Sơ.
Thần thái Phương Khắc Sơ cực kỳ quái dị, ông thất tha thất thểu đứng lên, đem lọ thuốc màu lam còn dư lại uống không còn một giọt.
"Xin lỗi." Phương Khắc Sơ nhìn binh lính cười, "Tôi không có dũng khí đối mặt với tương lai tàn khốc như vậy, bạn tôi đã sớm nhìn thấu tôi. Nếu có thần linh, sau này tôi có thể nhìn thấy ngài, sẽ nỗ lực cầu nguyện."
Cầu nguyện cho tận thế có một chút cơ hội.
Binh lính ngây ngốc nhìn một loạt động tác của Phương Khắc Sơ, cuối cùng ông ngã một cái thật mạnh xuống đất, không bao giờ tỉnh lại.
Vài ngày sau, rốt cuộc hắn cũng có thể hiểu được vì sao Phương Khắc Sơ tình nguyện chết cũng không muốn đối mặt với tận thế.
Có lẽ, lòng người trong tận thế, mới là tận thế chân chính.
"Rống ——!"
Hét thảm một tiếng, Dương Tuyển thú kia rốt cuộc cũng không cam lòng ngã xuống, đầu và cổ nó đứt lìa, máu nóng trực tiếp phun ra, thẳng tắp đáp lên người Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu đang đứng một bên, biến hai người thành hai con quái vật đỏ chót.
2 giờ chiều.
Mặt trời đen giống như đột nhiên xốc lên lớp ngụy trang, lập tức trở nên dữ tợn.
Chẳng sợ dưới căn cứ ngầm, nhóm người thường cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ khác thường và sự sợ hãi lúc này, như là có thứ gì chặt chẽ đè trong lòng bọn họ.
Đại địa, hồ nước, động vật, thực vật dường như đều đang kêu rên.
Ước chừng 46 trăm triệu năm trước kia, mặt trời ra đời. Chờ đến khi địa cầu xuất hiện, mặt trời đã từng cho quả tinh cầu này vô số thổ địa triển lãm trong bảo tàng. Từng một thế hệ được sinh ra, mỗi một giống loài ra đời đều được định sẵn sống sót hay bị hủy diệt. Không có không khí không có nước, có lẽ con người còn có thể dựa vào khoa học kỹ thuật để sống sót, nhưng một khi mặt trời xảy ra biến hóa, hết thảy mọi thứ đều vô dụng.
Nhóm nghiên cứu viên càng hiểu rõ quan hệ này hơn so với ai khác, bọn họ làm không được cũng không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết nguy cơ trước mắt. Không thể khống chế ngày mình ra đời, vậy khống chế ngày chết đi.
Nhóm Dương Tuyển giả vẫn lui tới xung quanh như bình thường.
Hôm nay đối với bọn họ, chỉ có hơi nóng bức mà thôi, cũng không phải không thể chịu đựng. Tố chất thân thể bọn họ mạnh hơn người thường rất nhiều, mặt trời cho bọn họ năng lực, họ còn mừng rỡ muốn phơi nắng nhiều thêm nữa kìa.
Thời điểm bác sĩ tuyên bố mệnh lệnh vào buổi sáng, Dương Tuyển giả đều phải sống trong nhà người thường, không nghe lời trực tiếp giết không tha. Thôn Y Sơn nghi hoặc khó hiểu, lại không dám công khai cãi lời bác sĩ. Nhưng tổng thể cũng có vài người nổi dị tâm, nhân cơ hội gây sự.
"Bác sĩ ngày càng hồ đồ." Một Dương Tuyển giả mỏ chuột tai khỉ châm chọc nói, "Sống cùng người thường cũng thôi đi, còn muốn ở chung một chỗ với bọn họ, bước tiếp theo, không lẽ bác sĩ muốn chúng ta kết hôn sinh con với người thường đó chứ. Tôi nói cho các cậu, tôi chính là không vui."
"Nói như kiểu sẽ có người xem trọng cậu vậy." Một Dương Tuyển giả khác châm chọc trả lời.
"Tôi nói, không phải tôi khinh thường bác sĩ. Nhưng thời thế đã sớm thay đổi rồi." Gã đàn ông mỏ nhọn giang hai tay ra, "Chúng ta là Dương Tuyển giả, là con cưng của trời, trước kia chúng ta bất đắc dĩ mới phải đến đây tị nạn, nhưng hiện tại, Dương Tuyển giả đã không còn sợ người thường uy hiếp, chúng ta có thể dựng nên thành tựu lớn, sao phải ở thôn Y Sơn ăn no chờ chết chứ? Đi thôi, không bằng cùng tôi đến Dương Minh xem sao."
"Ra là cậu đã sớm muốn đến Dương Minh." Vài Dương Tuyển giả sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm hắn.
"Muốn thì sao? Không phải bác sĩ nói muốn đi thì đi sao?" Mỏ nhọn rụt vai, lại nhặt lòng tin lên lần nữa "Chẳng lẽ bác sĩ nói chuyện còn không giữ lời? Tôi xem như kính trọng y, nhưng cũng không muốn cùng y chờ chết."
"Anh muốn đi thì đi đi, tôi tới nhà người thường ở đây." Một cô gái lạnh lùng trừng hắn, thu dọn vài bộ đồ rồi đi qua nhà hàng xóm. Cái thứ ăn cháo đá bát chứ má nó, lúc trước hỗn đản này mặt dày mày dạn đòi đi vào thôn Y Sơn, giờ thấy tình thế bên ngoài tốt rồi liền muốn chạy? À, Dương Minh thì làm sao, Dương Minh cũng yêu cầu pháo hôi chịu chết. Bọn họ ở thôn Y Sơn không cần lo lắng chuyện gì, không cần nhọc lòng cơm ăn áo mặc, phương tiện đi lại, nhưng tới Dương Minh, lục đục với nhau, ai có thể đảm bảo mình sẽ được nhìn thấy mặt trời của ngày mai?
Nếu bác sĩ muốn bọn họ đến nhà người thường ở, nhất đinh là có lý do của y.
"Từ từ, tôi cũng đi."
"Tôi cũng đi."
Vài Dương Tuyển giả cũng vội vàng thu dọn đồ đạc rồi theo cô gái rời đi. Nhưng vẫn còn một vài Dương Tuyển giả lưu lại.
"Hầu Tử, chúng ta đến Dương Minh thật sự sẽ có đãi ngộ tốt sao?" Một người chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Đó là đương nhiên." Hầu Tử vỗ ngực nói, "Môn Vương cầu hiền như khát, thời gian thức tỉnh của chúng ta tuy không thuộc nhóm đầu tiên, nhưng cũng là đợt hai đợt ba, chẳng phải mạnh hơn nhiều so với những người mới còn chưa biết được năng lực của mình sao?"
"Cậu nói có lý, vậy chúng ta đi thôi."
"Nhưng bác sĩ nói, hai giờ không thể ra cửa, hay chờ hôm sau đi?" Một người khác do dự nói.
Mỏ nhọn nghe vậy, vội vàng đánh gãy lời hắn, "Chúng ta sợ cái gì, mặt trời sao? Trước kia chưa từng xảy ra việc gì, tôi thấy tám phần là bác sĩ dọa chúng ta để tăng uy vọng cho y. Hiện tại y không cho chúng ta đi cũng đúng lúc, chúng ta lén đi y cũng không biết. Nhanh lên, thời gian không đợi ai, chờ đến lúc qua hai giờ, bác sĩ biết được, chúng ta muốn chạy sẽ không đơn giản như vậy."
"Nghe cậu!"
"Đi..... đi thôi."
Vài Dương Tuyển giả có mặt rốt cuộc vẫn bị Hầu Tử nói động, nguyện ý cùng hắn khởi hành đến Dương Minh.
Trong lòng Hầu Tử thỏa thuê đắc ý, nghĩ bản thân rủ được nhiều Dương Tuyển giả đến thế, khen thưởng nhất định không ít.
"Ngu dốt!" Cô gái thấy bọn họ nghênh ngang đi trên đường, nhịn không được mắng một câu.
Vừa mới dứt lời, đám Hầu
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK