***
9:00 tối.
Mưa phùn bắt đầu rơi vãi lần nữa.
Những giọt nước lạnh lẽo chầm chậm chảy qua cửa sổ thủy tinh cũ kỹ.
“Cộc cộc...”
Có ai đó gõ cửa phòng của Giang Thành.
Căn phòng vẫn tối tăm; hắn luôn thích suy nghĩ trong bóng tối.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Giang Thành đứng dậy bật đèn.
Cửa phòng trong cả căn homestay này đều được làm bằng gỗ với lớp nước sơn cũ kỹ, không hề có mắt mèo được lắp đặt trên thân cửa.
“Ai thế?”
“Cốc cốc cốc...”
Chẳng ai trả lời cả.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Giang Thành chậm rãi đi tới cửa; hắn thả chân rất nhẹ, sau đó bèn dán sát cả người vào vách cửa.
Giang Thành cầm dao bên tay trái, giấu ở sau lưng; tay phải của hắn chậm rãi chạm vào nắm đấm cửa, cuối cùng mới mạnh mẽ vặn một cái.
“Cạch!”
Khóa cửa được mở ra.
Cảnh tượng có người đột ngột phóng vào bên trong như trong tưởng tượng cũng không hề xảy ra.
“Xin chào?”
Một giọng nữ rụt rè vang lên ở ngay ngưỡng cửa ra vào.
Nghe thế, Giang Thành mới nhíu mày bước ra từ đằng sau cánh cửa.
Hành lang vẫn tối tăm.
Nhờ ánh đèn trong phòng, hắn có thể thấy rõ một thiếu nữ đeo ba lô đang đứng ngay trước mặt. Ống quần và giày của cô ta đều ướt sũng. Cô gái này thấp hơn Giang Thành cả một cái đầu, ước chừng 20 tuổi.
“Hít...”
Dường như cô gái trẻ này hơi khẩn trương. Sau khi nhìn thấy Giang Thành, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cụ già kia không lừa tôi, quả thật là có người khác cũng thuê trọ tại nơi này... Căn homestay này đáng sợ quá. Lúc vừa mới lên lầu, tôi vẫn luôn cảm giác có người đi theo sau lưng mình.”
“Nhiệm vụ thứ 2?” Giang Thành lập tức đoán ra thân phận của thiếu nữ này; cô ta chính là người thứ 6 đến muộn.
“Anh cũng thế à?” Ánh mắt của thiếu nữ sáng hẳn lên. Cô nàng lập tức nhích tới gần một chút, hạ thấp giọng hỏi: “Là nhiệm vụ tìm thi thể kia, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Vừa nghe có đồng nghiệp nên không cần phải một mình tìm thi thể, cô gái trẻ này dần bình tĩnh hơn.
Sau đó, cô tự giới thiệu bản thân mình.
Cô nàng có tên là Khương Tiểu Linh, năm nay mới học năm cuối Đại học. Trong lúc đang đi xin thực tập, cô được một người trung gian giới thiệu cho tổ chức này.
“Bọn họ nói đây là một trò chơi kiểm tra tính cách. Nếu qua được 5 vòng trò chơi, vậy sẽ có thể giúp tôi chen chân vào một công ty lớn.”
“Cô cũng tin luôn à?” Giang Thành nhíu mày hỏi.
“Làm gì có chuyện đó. Nhưng nhiệm vụ mà bọn họ đưa ra rất đơn giản. Nhiệm vụ 1 chỉ yêu cầu tôi làm mấy bài kiểm tra tâm lý mà thôi, trong khi nhiệm vụ 2 tuy có vẻ đáng sợ một chút, nhưng tôi cũng đã nghiên cứu kỹ lưỡng hết rồi. Dù sao đi nữa, đây đang là lúc tôi có khá nhiều thời gian rãnh rỗi mà...”
Giang Thành đã đoán đúng; không phải ai cũng nhận được nhiệm vụ giết người ở vòng 1.
Khương Tiểu Linh bảo rằng, cô cũng biết căn homestay này từng xảy ra án mạng, nên trước khi đến đây thì đã chuẩn bị kỹ lưỡng hết rồi, nào là mang theo bình xịt và dùi cui điện trong ba lô sau lưng, mà trong đó còn có cả dao bấm nữa.
Nếu không phải vì kinh tế eo hẹp, cô ta còn muốn mua thêm một ít khí tài phòng thân có sức sát thương cao hơn.
Trị an của thành phố Wally rất hỗn loạn; nếu có tiền, sẽ có thể mua rất nhiều thứ.
“Bà cụ ở tầng trệt kia hơi đáng sợ, lúc nào cũng mang một biểu cảm lạnh nhạt vô hồn. Hình ảnh ấy cứ làm tôi nhớ đến một bộ phim kinh dị khi còn bé đấy.” Khương Tiểu Linh giải thích lý do vì sao mà bản thân đang lo lắng.
Sau khi đến căn homestay này, một số hình ảnh bóng tối thời thơ ấu của cô ta đã bị kích hoạt lên. Chúng vẫn luôn nán lại trong tâm trí của cô, chẳng thể nào xóa đi được.
“Rất nhiều người cao tuổi đều như vậy.” Giang Thành nói.
“Đúng rồi! Nhiệm vụ lần này có tổng cộng bao nhiêu người vậy?” Khương Tiểu Linh lại nhích đến gần hơn, vừa ngẩng đầu nhìn Giang Thành, vừa chớp chớp mắt mà nghiêm túc hỏi thăm.
“Tính cả cô, có tổng cộng 6 người. Nhưng mà, cô là kẻ đến trễ.” Giang Thành bình tĩnh lui về sau nửa bước; tay trái của hắn vẫn luôn giấu ở sau lưng.
“Haizzz... Đến trễ hả? Nhắc đến chuyện này là tôi lại bực mình!”
Khương Tiểu Linh bèn kể lại lý do mà mình đến trễ.
“Vốn dĩ, đoạn đường kia đâu có kẹt xe vào ngày thường, chẳng hiểu sao hôm nay lại bị dựng chướng ngại vật ngay trên con đường ấy. Mấy ông cảnh sát kia ăn no rồi rững mỡ à? Họ cứ kiểm tra từng chiếc xe một lúc đi ngang qua, bảo là có án mạng gì đó. Bình thường trong thành chết nhiều người đến vậy, bọn họ đâu có quan tâm gì đâu...”
“Tổ chức kia có gửi cho cô các thông tin liên quan nếu nhiệm vụ thất bại hay không?” Giang Thành hỏi.
“Không có.” Khương Tiểu Linh bất đắc dĩ bĩu môi, “Dù sao đi nữa thì người liên hệ bên kia cũng không nói rõ là khi thất bại sẽ bị gì, nên tôi cứ ôm tâm lý tham gia thử một lần là xong. Ai ngờ đâu, địa phương quỷ quái này thoạt nhìn còn đáng sợ hơn cả ảnh chụp trên mạng nữa. Trách sao được, cũng đã lỡ tới đây rồi...”
Trên mạng quả thật có ảnh chụp về căn homestay này.
Nhưng đó là 3 năm trước.
Hiện tại, căn homestay quả thật rất âm u; mấy kẻ nhát gan chắc chắn sẽ không dám đến gần.
“Chúng ta quyết định sẽ bắt đầu làm nhiệm vụ vào ngày mai.” Giang Thành nhắc nhở: “Có lẽ cô nhận được chìa khóa của phòng 206. Bây giờ là 9:00 tối, cô... Có lẽ cô nên quay về phòng mình để nghỉ ngơi đi.”
Đây không phải là một câu nói khéo léo, nhưng Giang Thành nghĩ là mình cần phải nói ra.
Mỗi khi Khương Tiểu Linh nói xong một câu, cô ta đều nhích nhẹ về phía trước, cũng sắp sửa bước hẳn vào bên trong căn phòng của hắn rồi.
Hai người bọn họ lại chẳng quen biết gì nhau.
Trong suốt buổi nói chuyện, Giang Thành chưa bao giờ mất cảnh giác.
Khương Tiểu Linh nhận ra ý tứ đuổi khách trong lời nói của hắn. Cô nghiêng đầu nhìn về dãy hành lang đen kịt ngoài kia, sau đó nuốt nước bọt, do dự nói: “Tôi... Phòng 206 đó... Mở cửa không ra... Hay là...”
Cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, Giang Thành nghiêm túc nói: “Tôi xuống lầu tìm bà lão kia, nhờ bà ấy lên kiểm tra ổ khóa.”
Nói xong, hắn cất bước đi ra khỏi cửa.
“Này... Không cần, không cần đâu. Bà cụ ấy còn phải chăm sóc cho cụ ông mà. Giờ đã trễ như thế, nếu mình đi làm phiền vợ chồng già người ta thì kỳ cục lắm.” Khương Tiểu Linh vội vàng chắn ngang trước người Giang Thành.
“Trên thực tế, có thể mở cửa phòng 206 như bình thường mà, phải không?” Giang Thành dửng dưng hỏi.
“À thì...” Khương Tiểu Linh ngẩn người, “Anh nói chuyện cục súc quá, chẳng biết nói khéo gì cả.”
Giang Thành đã nói đến như vậy, cô ta cũng đành phải thừa nhận thôi.
Phòng 206 vẫn có thể mở ra như bình thường.
Nhưng trong căn homestay này còn đang ẩn chứa 3 xác chết, buổi tối mà ngủ một mình tại đây thì...
“Kỳ thật, tôi đã đến đây được 10 phút rồi, nhưng lại không dám ngủ một mình.” Khương Tiểu Linh cúi đầu, giở giọng đáng thương, “Anh có biết không... Cứ mỗi khi nhắm mắt lại, tôi lại sợ là có một thứ gì đó rất khủng khiếp bò ra từ dưới gầm giường, tủ quần áo hoặc trần nhà.”
“Triệu chứng này kéo dài bao lâu rồi?” Giang Thành nghiêm túc hỏi.
“Hả?” Khương Tiểu Linh ngạc nhiên, cảm thấy giọng điệu của Giang Thành khi hỏi câu này có chút kỳ quái.
“Chị cả của tôi là bác sĩ tâm lý. Trước kia, chị ấy đã từng điều trị bệnh nhân mắc phải triệu chứng này, thế nên tôi cũng am hiểu ít nhiều.” Giang Thành giải thích.
“Không, không phải...” Khương Tiểu Linh vội vàng lắc đầu, “Tôi không bị thần kinh, tôi rất khỏe mạnh.”
“Cho tôi xem xét đồ vật nằm trong ba lô của cô. Sau khi xác nhận không thành vấn đề, tối nay cô có thể ngủ trong phòng của tôi.” Giang Thành nói tiếp.
“Hả?... Sao tự nhiên... đổi đề tài nhanh vậy?”
Đầu óc của Khương Tiểu Linh không thể nào bắt kịp nhịp nhảy số của Giang Thành.
Cô cảm thấy rằng, tư duy của nam sinh đẹp trai trước mắt này biến đổi quá nhanh, nhanh đến mức cô đu theo không kịp.
Dường như suy nghĩ của người này không giống với người bình thường thì phải?
Rõ ràng, câu nói trước đã lệch sang một đề tài khác, nhưng câu tiếp theo lại quay về với chủ đề trước đó...
Khương Tiểu Linh cũng không chần chờ gì, mà lập tức cởi ba lô của mình xuống, đưa cho Giang Thành.
“Xem đi! Bên trong toàn là công cụ phòng thân. Một cô gái chân yếu tay mềm như tôi cũng không đủ sức hại anh mà.”
“Vậy cô không lo lắng việc tôi sẽ gây hại cho cô à?” Giang Thành trả lại ba lô.
“Làm sao có thể chứ? Chị hai của tôi đã từng nói qua, đa phần đàn ông đẹp trai đều rất tốt bụng.” Khương Tiểu Linh nói rất chân thành.
“Bà chị của cô...”
Trong khoảnh khắc, Giang Thành cũng không biết phải nói cái gì.