***
Thiết bị điện trong căn homestay này cũng sắp đến thời điểm hết hạn sử dụng rồi.
Ánh đèn trên nóc hành lang rất mờ, có hai bóng đèn còn thỉnh thoảng lại chớp tắt vài cái.
Trong không khí có một mùi nấm mốc nhàn nhạt; sơn tường bong tróc, mà góc tường có một mảng lớn mạng nhện giăng đầy. Có lẽ nơi này đã thiếu vắng khách đến thuê trọ trong suốt một thời gian dài rồi.
Bà cụ kia sống trong căn phòng số 101 tại tầng trệt.
Cửa phòng khép hờ; bên trong không bật đèn, rất tối tăm.
Giang Thành tùy ý quan sát không gian bên trong. Phòng rất nhỏ, trên giường còn có một người nằm. Kẻ đó đang đắp chăn, vì ánh sáng quá tối nên hắn không thể nhìn rõ bộ dáng.
“Khụ khụ...”
Thỉnh thoảng, lại có tiếng ho vang lên từ chiếc giường bên trong căn phòng số 101. Thoạt nghe qua, đó là âm thanh của một người khá cao tuổi.
Lá phổi của người ấy cứ như một cái ống thổi rách nát; tiếng ho kia càng nghe càng cảm thấy khó chịu dần.
“Bà nhà nó ơi, nước... Khụ khụ...” Một giọng nói khàn khàn vang lên từ căn phòng.
“Đừng có kêu lung tung. Có người đến thuê trọ này.”
Bà cụ tỏ vẻ bực mình ra mặt.
Tiếp theo, bà ta lấy sổ đăng ký ra, yêu cầu 5 người viết tất cả các thông tin định danh vào.
“45 đồng/ngày, chỉ có mỗi điểm tâm mà thôi. Về những yêu cầu khác thì tôi không cung cấp đâu. Ngay cửa có máy bán hàng tự động, đồ ăn thức uống bên trong hẳn là còn thời hạn sử dụng đấy. Các người có thể mua từ đó để ăn.”
Bà lão vẫn không có biểu cảm gì bất thường, giữ nguyên thái độ không mặn không nhạt, tựa như đã quá quen thuộc với cuộc sống thiếu vắng hơi người này.
Trong lúc khai báo lưu trú, nhóm 5 người cũng tranh thủ thời gian mà quan sát các căn phòng ở hai bên hành lang.
Căn cứ theo lời nhắc nhở của nhiệm vụ, căn homestay hai tầng nho nhỏ này có đến 3 cái xác chết.
“Mọi người xem kìa! Phòng 103 và phòng 104 đều bị dán giấy niêm phong của Sở Trị an. Chắc chắn đã từng có biến cố gì xảy ra tại đó.”
Lý Mãnh vươn cánh tay robot ra, chỉ về phía hai căn phòng nằm giữa tầng trệt kia.
Nghe thế, ai nấy đều nhìn về hướng đó.
Giang Thành cũng đã sớm chú ý đến vị trí kia. Tuy nhiên, hắn vẫn không lên tiếng, thay vào đó là vẫn cẩn thận rà soát lại các thông tin tương quan của căn homestay Lục Thủy này bên trong cung điện ký ức của bản thân.
Không bao lâu sau, hắn cau mày, chậm rãi mở miệng: “Nếu tôi nhớ không lầm, đó chính là vụ án cô dâu cách đây 3 năm về trước.”
“Cậu Giang nói đúng rồi đấy.”
Nghiêm Minh gật đầu phụ họa, tỏ vẻ hết sức nghiêm túc.
Là một luật sư, gã cũng đã từng nghe về vụ án.
“Ba năm trước, một cặp vợ chồng mới cưới đến đây thuê trọ. Phòng 103 và 104 là nơi mà đôi vợ chồng ấy ở và đặt hành lý. Đó là một đêm giông bão; cô dâu đã giết chú rể ở cửa phòng 104; máu của chú rể bắn tung tóe vào cửa phòng số 103...”
Hỷ sự biến thành tang sự.
Ngày hôm sau, người nhà chú rể mang đến vài vòng hoa, đặt trước cửa căn homestay. Dường như sau đó, căn homestay Lục Thủy này cứ thế mà vắng vẻ dần.
Tỷ lệ phá án sát nhân ở thành phố Wally rất thấp, thấp đến đáng thương.
“Cô dâu đã chạy trốn rồi, đến nay vẫn chưa bắt được.” Nói xong, Nghiêm Minh ngẩng đầu nhìn Lý Mãnh, “Trước khi tới đây, hẳn là ai nấy cũng đã nghiên cứu thông tin này trước rồi. Chuyện này đã được đưa tin rộng khắp vào thời điểm đó. Anh cứ lên mạng tìm thông tin là có thôi.”
“À ư! Tôi cứ nghĩ là... Khi nào gặp phải tình huống bất thường thì mới lên mạng tìm kiếm...” Lý Mãnh gãi đầu, cười đáp lại.
Nghiêm Minh lắc đầu, không nói gì nữa.
“Cảnh tượng lúc ấy quả thực rất đáng sợ; trên hành lang dính đầy các dấu chân đẫm máu.” Hoàng Sơn tỏ vẻ đang nhớ lại, sau đó bổ sung thêm một vài chi tiết khi đó.
“Anh Hoàng từng tới nơi này vào 3 năm về trước à?”
Hứa Mặc hiền hòa nhìn về phía Hoàng Sơn, mỉm cười hỏi.
Hoàng Sơn gật đầu đáp: “Đúng vậy! Lúc đó, tôi và bạn gái đi câu cá ở vùng ngoại ô; vì lúc trở về khá muộn nên quyết định đến đây ngủ qua đêm. Khi ấy, chủ của căn homestay này còn là một ông lão khác.”
Theo Hoàng Sơn, việc kinh doanh của căn homestay ở thời điểm đó khá tốt.
Ba năm trước, xung quanh nơi này cũng không có nhiều bụi cây và cỏ dại như hiện nay, mà bảng hiệu cũng sáng đèn; du khách có thể trông thấy rõ địa điểm này từ xa xa.
Bà cụ cất tờ danh sách đăng ký vào, sau đó mò mẫm tìm ra một chùm chìa khóa. Nhìn về phía Hoàng Sơn bằng đôi mắt đục ngầu, sau đó tựa như nhớ đến một chuyện gì đó, bà cụ bèn mở lời bằng một chất giọng khàn khàn: “Cậu là... Cậu là người thanh niên nồng nặc mùi rượu kia ư?”
Hoàng Sơn hơi ngạc nhiên, không ngờ bà cụ này lại có trí nhớ tốt đến vậy.
“Là cháu đây.” Gã cười nhẹ, “Ba năm trước, cụ cũng ở đây à?”
“Sau vụ án cô dâu kia, ông nhà tôi không thể nào lo xuể, thế là tôi đích thân đến đây một chuyến. Tôi còn nhớ rõ lúc ấy mà, cậu và bạn gái lảo đảo dìu nhau mà đến, còn cả người lại nồng nặc mùi rượu nha. Trông bộ dáng hiện tại, cậu đã thay đổi rất nhiều đấy, suýt nữa là tôi không nhận ra rồi...”
Có lẽ là do gặp phải người quen, bà cụ không còn tỏ vẻ lạnh nhạt như trước nữa, thế là tán gẫu đôi ba câu với tất cả mọi người ở đây.
Ba năm trước, vụ án đó quá nghiêm trọng, thế nên bà cụ nhớ rõ như in tất cả những ai có mặt vào ngày hôm đó.
Bà kể rằng, chuyện làm ăn của homestay càng ngày càng sa sút dần trong những năm gần đây, mà bệnh tình của ông nhà cũng lúc càng nghiêm trọng. Hai người bọn họ không có con cái, thế nên cứ sống mòn mỏi như vậy cho đến cuối cuộc đời.
“Tầng trệt có người chết, mà cũng không đủ phòng. Các người lấy phòng ở tầng 2 nhé. Sáng mai 7:00 giờ, nhớ xuống đây ăn điểm tâm.”
Mỗi tầng chỉ có 6 phòng, tầng trệt mất đi 2 phòng do bị niêm phong.
Bà cụ phân phát chìa khóa cho 5 người.
Giang Thành nhận chìa của phòng 201.
Hứa Mặc ở đối diện hắn, phòng 202; Hoàng Sơn ở phòng 203, sát vách căn phòng của Giang Thành; Nghiêm Minh ở phòng 204; Lý Mãnh lấy phòng 205.
Đây là một nhiệm vụ tập thể; càng nhiều người, càng dễ tìm ra 3 thi thể hơn.
Trời tối dần, đã không còn sớm nữa.
Dù người thứ 6 tham gia nhiệm vụ này vẫn chưa đến, nhưng cả bọn cũng không định chờ đợi thêm.
Hoàng Sơn đề nghị: “Ngủ trước một đêm thôi, ngày mai bắt đầu làm nhiệm vụ. Dù sao đi nữa thì căn homestay này cũng không quá rộng, chỉ có vài nơi loanh quanh đây thôi.”
“Ừ, chỉ là một căn nhà hai tầng. Nói không chừng, chỉ cần tìm trong vòng ngày mai là đủ cả.” Lý Mãnh biểu thị đồng ý.
Mọi người cũng không nói rõ mục đích đến đây cho bà cụ kia nghe.
Thân thể của người già không được khỏe mạnh cho lắm. Nếu biết nơi mình sinh sống mỗi ngày đang giấu lấy 3 cái xác, có khi bị đột tử ngay lập tức cũng không chừng. Không những thế, ngộ nhỡ bà ta gọi điện báo cảnh sát, vậy thì nhiệm vụ của bọn họ lại gặp phải chướng ngại.
Cả nhóm bèn đi lên lầu; đèn trên cầu thang rất mờ, mọi người phải dùng điện thoại di động để chiếu sáng đường đi.
Một phần sàn cầu thang đã rệu rã, mỗi khi giẫm xuống là vang lên từng tiếng cót két. Đồng thời, mùi nấm mốc nhàn nhạt vẫn luôn phảng phất xung quanh chóp mũi.
“Nội bộ căn homestay này tệ lậu quá, sơn tường đều bong tróc hơn phân nửa rồi.” Hứa Mặc sờ vào tay vịn giữa cầu thang, nhíu mày chặt lại, “Bụi bám rất dày; có lẽ bà cụ kia cũng hiếm khi lên tầng 2.”
“Cậu Giang! Nếu gặp phải tình huống bất ngờ, nhớ lập tức liên hệ với chúng tôi.”
Giang Thành nhỏ tuổi nhất, mới vừa đến ngưỡng thanh niên.
Trong mắt mọi người, hắn vẫn còn đang đi học, chưa từng trải đời, kể như là kẻ yếu nhất trong 5 người ở đây.
Qua đêm trong một căn homestay ẩn giấu ba cái xác chết thế này, vừa nghĩ đến thôi đã thấy tê dại cả da đầu. Cũng không biết tên thanh niên này có thể chịu đựng được hay không.
“Ừm, tôi sẽ chú ý.”
Giang Thành nghiêm túc gật đầu.
Hắn vẫn luôn quan sát thần sắc của tất cả mọi người ở đây, để rồi phát hiện ra một vấn đề nho nhỏ.
Có vẻ như...
Nhiệm vụ đầu tiên của 4 người này không phải là nhiệm vụ giết người à?
Kết hợp với nội dung mà người đàn ông mặc áo choàng đen kia và Lưu Dịch từng nói, Giang Thành đoán rằng, nhiệm vụ của mỗi một người đều là ngẫu nhiên. Vì vậy, xác suất được giao cho một nhiệm vụ giết người hẳn là rất thấp.
“Kỳ quái! Đèn ở hành lang tầng 2 bị hỏng rồi à?”
Hứa Mặc ấn công tắc đèn liên tục trước mặt mọi người.
Hành lang vẫn tối đen như mực; lúc này, cả đám chỉ có thể dùng ánh đèn từ điện thoại di động để xua đuổi bóng tối xung quanh.
“Không phải đèn hỏng, mà căn bản là không có đèn.”
Hoàng Sơn chiếu điện thoại lên trên.
Lúc này, mọi người mới nhận ra là chiếc đèn sợi đốt trên trần hành lang đã bị gỡ xuống từ lúc nào rồi.
Chuôi đèn đã bị cháy đen, dường như gặp sự cố điện. Dù có thay bóng đèn mới vào thì cũng chẳng thể bật sáng lên được.
“Thôi kệ đi! Cố gắng trụ qua một đêm vậy.”
“Mọi người lưu số điện thoại lẫn nhau đi. Nếu gặp chuyện bất thường thì hô hoán nhau ngay, nhất là cậu Giang đấy.”
“Ừm.”
Sau đó, mỗi người đều tự bật sáng điện thoại di động của mình, tìm đến căn phòng tương ứng với chiếc chìa khóa phòng đang có.
Sát vách với phòng của Giang Thành chính là phòng số 203, phòng của gã Hoàng Sơn.
Lúc mở cửa, hắn quay đầu nhìn Hoàng Sơn đang loay hoay tìm lỗ khóa, sau đó hạ giọng hỏi: “Anh Hoàng đã từng phẫu thuật thẩm mỹ à?”
Hoàng Sơn sững sờ, ngẩng đầu nhìn Giang Thành: “Cậu có thể nhận ra được à?”
“Khi anh cụp mắt nhìn xuống bên dưới, tôi có thể trông thấy một vết sẹo lõm nhẹ trên mí mắt của anh. Đó chính là dấu vết của việc phẫu thuật, khác hẳn với mí mắt bình thường.”
“Thì ra là thế, cậu Giang quan sát thật tỉ mỉ đấy.” Hoàng Sơn thản nhiên cười, “Ai cũng yêu cái đẹp mà, không riêng gì đàn ông hay phụ nữ.”
Hành lang rất tối tăm.
Hai người cũng không tán gẫu quá lâu, kế tiếp là ai về phòng nấy.
Đèn điện trong phòng vẫn còn khá ổn, chỉ bị lờ mờ ố vàng một chút mà thôi. Bên trong chuôi đèn có vô số thi thể của những con côn trùng nhỏ. Mùi nấm mốc trong phòng rất nồng, xen lẫn trong đó là mùi bụi bặm thoang thoảng.
Giang Thành tùy ý ngồi xuống giường, nghiêm túc suy nghĩ về 4 người kia.
“Nhiệm vụ tập thể này khá đơn giản nhỉ, nhưng điều kiện tiên quyết là mấy gã đồng đội kia không có âm mưu gì khác.”
Mọi người đều cho mang đến cho hắn một cảm giác khác nhau.
Giáo viên Hứa Mặc chắc chắn là biết thêm một thông tin nào đó, hẳn là có liên quan đến Giáo hội hoặc nhiệm vụ. Trông bộ dáng của gã cũng không có ý định giấu diếm, có lẽ là sẽ nói rõ cho mọi người biết trong nay mai.
Nghiêm Minh có vẻ ngoài kiểu thâm tàng bất lộ, nhưng Giang Thành cảm thấy người này hẳn là kẻ đơn giản nhất trong cả nhóm này.
Thoạt nhìn, Lý Mãnh là kẻ không quá gian xảo, cực kỳ xứng đôi với cái tên của gã. Đương nhiên, đó chỉ là thoạt nhìn mà thôi, còn cụ thể thế nào thì không biết. Các bộ phim điện ảnh và truyền hình luôn thích khắc họa tính cách ngốc nghếch cho những kẻ đô con như Lý Mãnh cơ mà.
Về phần Hoàng Sơn sát vách thì...
“Người này không những phẫu thuật mí mắt thành hai mí, mà còn mở rộng khóe mắt ra. Có lẽ, gã ta cũng đã cắt gọt mí mắt và sống mũi luôn rồi. Xương gò má của gã cũng nhô ra khá nhiều, có lẽ là từng cấy thứ gì đó vào bên trong. Chưa hết, người này cũng có thể là từng gọt qua xương hàm, từ đó mới khiến tỷ lệ khuôn mặt trông không được bình thường cho lắm. Bà cụ kia cũng khẳng định rằng, Hoàng Sơn thoạt nhìn khác hẳn với hình dạng của gã cách đây 3 năm.”
Làm như vậy cũng đâu có biến bản thân trở nên đẹp hơn.
Hoặc chính là, phẫu thuật thẩm mỹ thất bại.
Nhưng vẫn còn một lý do khác có thể xảy ra...
“Trốn tránh quá khứ ư? Để lừa dối các phương pháp nhận diện khuôn mặt à?”