Edit by Cố Mộng Nhan.
Quý Ly thay xong quần áo liền từ phòng tắm đi ra, trong tay cầm khăn lông lau tóc ướt sũng, phát hiện nữ nhân kia lấy một tư thái cực kì thoải mái, biếng nhác ngồi ở sofa, say sưa xem phim Hàn trên tivi.
Chớp mắt nhìn lại, trên bàn bầy một đống đồ ăn vặt, người ngồi ở sofa tay cầm gói ăn vặt to nhất đút liên tục vào miệng.
Miệng còn không ngừng lảm nhảm.
“Mẹ, nam chính này xứng đáng ăn đòn, cặn bã đáng chết, còn dám lợi dụng tình cảm người khác! Nữ chính lừa rất tốt, đổi lại là ta liền cho một cước giữa hai chân hắn!”
Thính lực Quý Ly rất tốt, hơn nữa hai người cách nhau cũng không xa, câu Mộ Từ nói đương nhiên là nghe được, khóe miệng hắn không ngừng giật giật, hạ bộ phảng phất cảm giác đau.
Sắc mặt có chút tối, nâng tay giả vờ kho khan vài tiếng.
Thanh âm không tận lực áp chế, cố ý khiến cho đối phương chú ý đến.
Tiếng ho nhẹ của Quý Ly như sấm đánh bên tai, trong đầu Mộ Từ nháy mắt nổ tung.
Nguy rồi!
Tật xấu này của cô quả thực tự đem mình hại chết mà!
Mộ Từ có một tật xấu, chính là khi chuyên tâm làm một chuyện thì dù có bất cứ việc gì xảy ra xung quanh đều sẽ quăng ra sau đầu.
Tật xấu này có chỗ lợi có chỗ hại, ưu việt là tinh thần lực có độ tập trung cao, mỗi lần có nhiệm vụ tập huấn, cần lấy tốc độ nhanh nhất, kỹ năng, năng lực để làm cơ sở, nhưng mà chỗ hỏng… Nhiều lắm.
Cũng vì thế nên cô trở thành nhiệm vụ giả lâu như vậy rồi, nhưng vẫn chỉ ở giai đoạn sơ cấp.
Mộ Từ thầm mắng, trên mặt lại không có nửa điểm hoảng loạn.
Cô nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, tùy tay ném túi đồ ăn vặt sang một bên, rút một tờ giấy ướt trên bàn lau lau tay, mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, còn dùng tay hất tóc, bộ dáng nhàn tản tao nhã.
Quý Ly ở phía sau thấy một màn này, khóe miệng lại giật giật phát nữa.
( Nhan: Anh nhà cẩn thận không méo mồm=))))
Nếu không phải vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy cùng với thanh âm châm chọc truyền đến trong đầu, hắn có khả năng muốn hoài nghi nhân sinh.
Mộ Từ giống như vô tình quay đầu lại, biểu cảm giả vờ giống hệt mọi khi, loại cảm giác không coi ai ra gì, nhất là thời điểm đối mặt với Quý Ly.
“Thu thập xong?”
Đối phương chưa trả lời, tầm mắt dừng ở trên mặt nàng, tỉ mỉ đánh giá hồi lâu.
Quý Ly đổi thành một thân áo sơ mi trắng cùng quần tây Mộ Từ đưa cho, dù có hơi chật, bộ quần áo này lúc trước nhìn trông rất bình thường nhưng hắn mặc vào lại có cảm giác rất cao cấp.
Cùng hơi thở thiếu niên bình thường bất đồng, có loại cấm dục thanh lãnh, đẹp mắt cực kỳ.
Quý Ly đi đến bên cạnh Mộ Từ ngồi xuống, có hơi gần cô, một đôi chân dài không biết để đâu tùy ý đặt trên bàn trà.
Trên đỉnh đầu Quý Ly có một chỏm tóc nhô ra, khăn lông ướt hơn nửa, có thể là vì nguyên do vừa tắm xong nên khóe mắt hắn phiếm hồng, có chút tuấn mỹ yêu dị. Khuôn mặt trắng nõn hơi hơi đỏ, con ngươi sâu thẳm giờ phút này ướt át nhìn qua.
Môi hắn khẽ mở, thanh âm lành lạnh giống như dòng suối chảy ở bên tai.
“Tỷ tỷ, ngươi vừa ăn vụng đồ ăn vặt sao?”
Rõ ràng là ảnh hậu cao ngạo lãnh diễm, lại đi ăn vụng đồ ăn vặt?
Mộ Từ bị bộ dáng này của Quý Ly làm cho ngây ngẩn cả người, vẻ mặt cô kinh ngạc nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt phảng phất như đang mê hoặc nhân tâm.
Quý Ly khó có khi nhìn thấy được bộ dáng ngơ ngác của cô, ánh mắt kia giờ phút này đều là bóng dáng của hắn, đột xẹt qua một chút khác thường làm cho hắn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Ngay một giây sau, Quý Ly khẽ cười một tiếng, vẻ mặt vừa rồi lanh lợi vô tội giờ đã lập tức thay đổi thành lãnh đạm cùng xa cách.
“Tống tiểu thư, cô cho là tôi sẽ nói như vậy à?”
Từ lúc bắt đầu có thể nghe được tiếng lòng Mộ Từ, thái độ của Quý Ly đối với cô tựa hồ đã xảy ra chuyển biến, đâu đó là một loại ngây thơ mang theo một chút trả thù ác ý.
Chỉ là trong đó mang theo hứng thú ái muội, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.
Mộ Từ phục hồi lại tinh thần, nhìn bộ dáng hắn lật mặt còn nhanh hơn quyển sách.
Nụ cười lạnh kia như đang nói với cô 'Tống tổng, cô đừng có mà tưởng bở!'.
Đồ thần kinh ——!!!
Cẩu nam nhân này thế mà dám đùa giỡn cô!
Mộ Từ suy sụp hạ mặt, nháy mắt nổi giận, nếu không phải e ngại thiết lập bị sụp đổ*, cô đã cho khuôn mặt tuấn tú này một cái tát thật vang, sau đó lại hung tợn cong chân lên đạp hai phát vào hạ bộ, còn một bụng lời nói 'thơm tho' dội xối xả vào mặt hắn.
*Ý chị Mộ Từ ở đây là thiết lập nhân vật á mn.
Thấy bộ dáng cô cúi đầu tức giận, trên mặt Quý Ly mang theo ý cười trào phúng.
Như là nhìn thấu ngụy trang của cô.
Loại bộ dáng hết thảy đều rõ như lòng bàn tay này làm cho Mộ Từ tức giận đến nghiến răng,, một tiếng cười khẽ của Quý Ly áp bách cô phải nhẫn nại đến cực hạn.
Mộ Từ đến thế giới này, triệt để nhớ kỹ.
Nhẫn nhịn đều vô nghĩa, còn nhịn được nữa thì cô không phải là người!
Mộ Từ nhảy lên, một tay ấn Quý Ly trên sofa, ngồi cả người lên người hắn, tay còn lại gắt gao bóp cổ hắn, biểu cảm trên mặt cực kỳ hung ác.
“Cẩu nam nhân, cũng dám đùa giỡn ta!”
Cô nổi giận đùng đùng, thanh âm có chút phát run.
Có thể là Mộ Từ quá tức giận, lực đạo tay bóp cổ hắn tuyệt đối không nhỏ, Quý Ly phản ứng cực nhanh giơ tay lên thủ, nếu không phải thân hình hắn cao lớn thì có lẽ đã bị bóp chết.
Thật… Hung hãn!
Nữ nhân này là chó nổi điên đấy à!
Quý Ly âm thầm phát lực, thuận lợi đem Mộ Từ từ trên người mình kéo ra, lại chú ý không đụng vào chỗ nào không nên đụng.
“Ngừng! Cô thắng.”
Quý Ly đứng dậy đi đến nơi cách xa chỗ Mộ Từ, xoa yết hầu ho khan vài tiếng, thở phì phò, muốn khôi phục hô hấp bình thường.
Mộ Từ quay đầu nhìn cổ của cẩu nam nhân, trên cổ có một mảng màu đỏ rõ ràng, thậm chí còn ẩn ẩn in hình bàn tay cô. Đến lúc này, ác khí trong lòng cô mới chậm rãi tan biến.
Hoàn toàn không có chút tâm lý gánh nặng nào, Mộ Từ đơn giản thu thập lại quần áo, nhanh chóng khôi phục bộ dáng trước kia, xỏ dép, một mặt cao quý lãnh diễm đi đến bên cạnh Quý Ly, ngửa đầu nói: “Đi thôi, mời tôi ăn cơm, chuyện vừa rồi tôi có thể suy xét bỏ qua.”
Mới vừa rồi là toàn bộ thiết lập bị sụp đổ sao?
No No No! Không hề tồn tại, loại thiết lập sụp đổ này nọ là hư vô mờ mịt sờ không thấy nói không rõ, chỉ cần không phải toàn bộ. Dù sao bản thân ai mà chẳng có sự điên cuồng?
Hơn nữa, một đoạn vừa rồi là năng lực và kỹ thuật diễn của ảnh hậu, trước khi cô đến thế giới này đã qua cường độ đặc huấn rất cao, trước mắt thì kỹ thuật diễn của cô không có chuyện diễn không tốt, chỉ có cô lười diễn thôi.
Khí thế của cô rất hung hăng vênh váo, lúc nói chuyện lại quá mức tự nhiên.
Quý Ly nhìn bộ dạng này của cô, đột nhiên có chút khó tiêu, trầm mặc một lát.
Hắn nâng tay kéo lại áo, cởi bỏ hai khuy áo trên cùng rồi mới nói.
“Đại danh đỉnh đỉnh ảnh hậu Tống Mộ Từ mà cần đến chỗ tôi quỵt cơm?”
Mộ Từ cảm thấy hắn chắc hết việc để làm nên cố tìm chuyện, mục đích là chọc tức nàng.
“Nhìn đi, nhìn đi, đây là lời mà một con người sẽ nói sao? Ta nếu có thể một bước lên trời thì còn cần ngươi mời ta ăn cơm à? Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, có phải ngươi trả không nổi?!”
Mộ Từ là ảnh hậu không sai, nhưng chuyện ăn uống này đều sẽ do người đại diện Lý Vi quản lý. Bình thường vì khống chế ăn uống của nguyên chủ, sẽ không cho cô ăn tùy ý. Thậm chí để phòng ngừa Mộ Từ ăn vụng, các khoản chi tiêu của cô đều phải ghi lại, nguyên chủ đối với chuyện ăn uống đều không có hứng thú, nhưng cô thì khác.
Từ khi cô sinh ra thì đã nhất kiến chung tình với đồ ăn.
Quý Ly nghe lời nói trong lòng cô, khóe miệng lại không nhịn được mà giật giật, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mộ Từ hồi lâu, cuối cùng mới như lão đại cực kì không tình nguyện nói.
“Vậy đi.”
“Đi… Đi? A, đi ăn cùng anh.”
Quý Ly: “…”
– ————————————
Hai người lại ngồi như lúc về tiểu khu, Mộ Từ lái xe, Quý Ly ngồi chỗ phó lái.
Món ăn của nhà hàng này cô đã luôn mơ từ lâu, nhân vật công chúng thông thường đều tới đây ăn cơm, tính riêng tư vô cùng tốt, không sợ bị paparazzi săn tin.
Mộ Từ trong lòng cực kì khoan khoái đi ở phía trước, Quý Ly đi theo cô ở phía sau.
Ngay cả bóng lưng nữ nhân này đều như đang nhảy nhót, tuy rằng bộ dáng cực lực giả vờ như đang bình tĩnh, nhưng bước chân nhẹ nhàng như đi trên mây kia đã bán đứng cô.
Cũng không biết rốt cuộc ai mới là người phải trả tiền.
Bất quá, Quý Ly cũng chỉ nghĩ vậy thôi, thân thể lại rất thành thật theo sau lưng Mộ Từ, tựa hồ như vô tình che chở cô.
Mộ Từ đi theo phục vụ dẫn đường, thời điểm tìm được chỗ ngồi đang chuẩn bị ngồi xuống, đột nhiên dừng lại, tầm mắt nhìn qua chỗ bàn chéo bàn cô.
Ngồi bên kia là một đôi nam nữ, nữ thanh tú nhẹ nhàng, nam soái khí bức người, đối đãi với nữ nhân kia săn sóc tỉ mỉ, nhìn qua cực kì xứng đôi, quả thực… Chói mắt.
Đây chẳng phải là Lâm Thanh Thanh cùng Biên Vũ Thần à?
Thật sự là đen như chó, cô chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi mà cũng gặp phải kịch bản tình yêu.
Đợi lát nữa hẵn diễn kịch đi!
Cô đói gần chết, có thể ăn cơm trước rồi làm làm việc được không?
Thời điểm Mộ Từ dừng lại, Quý Ly cũng dừng, hắn theo ánh mắt Mộ Từ nhìn qua, thấy được nam nhân cùng hắn giống nhau đến mấy phần.
Là Biên Vũ Thần.
Tuy rằng trước đây bởi vì một số chuyện nên hắn có hiểu biết về người này, nhưng hình như đây là lần đầu tiên hắn chính thức nhìn thấy Biên Vũ Thần.
Đây là bạch nguyệt quang của Tống Mộ Từ?
Quý Ly xì khẽ một tiếng, đáy mắt tràn đầy trào phúng cùng khinh thường.
Bộ dáng cũng chẳng ra sao cả, so với hắn còn kém xa. Bộ dáng này của hắn còn không biết có thể đẹp trai hết mấy con phố đâu. Thật không thể hiểu được ánh mắt của nữ nhân này.
(Nhan: À! Thì ra là GATO.)
Tầm mắt Quý Ly tùy ý nhìn lướt qua Lâm Thanh Thanh bên kia, đối phương ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn, thậm chí còn muốn cùng hắn chào hỏi, hắn bị ánh mắt này dọa, lập tức đem tầm mắt dừng ở nơi khác.
Đây là cái gì mà quan hệ tứ giác phức tạp.
Sau đó lại đem ánh mắt phóng tới trên người Mộ Từ đứng ở phía trước, nữ nhân vẫn không nhúc nhíc nhìn chằm chằm bên kia, trong mắt cơ hồ lộ ra ái mộ muốn tràn ra.
Bỗng nhiên dưới đáy lòng có một cỗ cảm xúc phức tạp không hiểu được đang lan ra.
Sờ không thấy, nói không rõ.
Quý Ly có chút phiền chán đứng lên.
Lúc trước hắn nên cự tuyệt cô mới đúng, sao lại bị cô tùy ý dắt mũi đi vậy.
Hắn đem chuyện này quy kết cho hai nguyên nhân, nguyên nhất thứ nhất Tống Mộ Từ là bà chủ hắn, đem hắn ra đi ngoài, trên đường lại muốn cùng dã nam nhân khác chạy quả thực có chút không chú ý đến cảm thụ của máy rút tiền là hắn, về nguyên nhân khác là Biên Vũ Thần là người Biên gia, dù sao hắn đều luôn chán ghét người Biên gia.
– ———————————-
Tác giả có chuyện muốn nói: Chương này có chút ngắn, ngày mai đảm bảo dài.
Nhan: Mỗi ngày lại chăm chỉ hơn rồi=)))))