Edit by Cố Mộng Nhan.
06/05/2023
– ——————————————
“Lại đây bôi thuốc cho tôi.” Lời nói cực kỳ tự nhiên, lại làm như đúng tình hợp lý.
Mộ Từ hơi ngửa cổ lên, sau đó giống như một con khổng tước kiêu ngạo chậm rì rì đi đến bên sofa, đặt mông xuống, bắt chéo chân, nhìn Quý Ly xong vỗ nhẹ vào chân nói: “Lại đây.”
Bộ dáng trông rất ngứa đòn.
Nữ nhân, cô đang khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi đấy!
Trong lòng Quý Ly điên cuồng áp chế những lời muốn ra này, rất sa điêu*!
*Sa điêu: Nghĩa đen là điêu khắc tượng cát, nhưng theo ngôn ngữ mạng Trung thì sa điêu là từ đồng âm với từ ngu ngốc, dân mạng dùng từ này để tránh bị ‘hài hòa’ (Theo MomoMiruku07)
Hắn nhàn nhạt liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Thật ra Quý Ly không hề muốn để ý đến cô, nhưng tự dưng nghĩ đến bộ dáng thảm hại của cô hôm nay, trong lòng có một mảnh địa phương bỗng mềm nhũn xuống.
Hắn cũng không hé răng, yên lặng lấy hòm thuốc tới, đi đến trước mặt Mộ Từ.
“Cởi.” Một chữ duy nhất.
Quý Ly đang đứng, Mộ Từ thì ngồi, rất có cảm giác đối phương đứng từ trên cao nhìn xuống, vừa vặn che đi ánh đèn, bóng người cứ như vậy tiến đến.
Mộ Từ vội vàng ôm chặt lấy thân thể, trông vô lực dễ đẩy ngã lại ra vẻ trấn định nói: “Anh… Anh định làm gì?”
Bộ dáng của cô vừa nhỏ yếu vừa sợ hãi, vô cùng chân thật, nếu không nói tay đang run run cùng ánh sáng trong mắt cô thì hắn đã tin là thật.
Quý Ly đột nhiên khom người, chân di chuyển, từng bước từng bước tới gần Mộ Từ, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng kéo gần.
Gần đến nỗi hô hấp đều dây dưa ở cùng một chỗ, đến lúc này, Mộ Từ triệt để sợ hãi.
Nếu nói sự nhỏ yếu bất lực vừa nãy đều là giả còn bây giờ sự sợ hãi này là thật.
Mộ Từ nhìn chằm chằm bản thân trong mắt Quý Ly, đang định quyết tâm nhắm chặt mắt lại, người trước mặt đột nhiên gõ vào đầu cô một cái, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, nói: “Được rồi, đừng giả vờ nữa, mau nhanh đem vết bỏng của cô lộ ra để tôi còn bôi thuốc.”
Quý Ly thúc giục, lời nói có thể đem người lạnh chết nhưng nét mặt lại mơ hồ mang theo nhu hòa, chẳng qua hai con người trì độn kia không có chú ý đến.
Mộ Từ kéo váy lên, lộ ra đôi chân vừa thon vừa dài, mà phần đùi cùng đầu gối bị đỏ một mảng lớn ở giữa đôi chân trắng nõn nhìn có chút ghê người.
Quý Ly thấy vậy, mày nhíu chặt, đáy mắt càng thêm âm trầm.
Hôm nay thời điểm hắn đi qua tìm Tống Mộ Từ, mọi chuyện hắn đều thấy một cách rõ ràng.
Nữ nhân trước mắt này tuy ngày thường có chút không biết điều, tính tình sáng nắng chiều mưa, còn ngẫu nhiên nổi giận mắng chửi người, ăn nói khó nghe nhưng ít nhất bản tính cô không xấu, sẽ không cố ý đi làm cái loại chuyện hãm hại người.
Đến mức cái người kêu Lâm Thanh Thanh kia…
Vốn cũng chỉ là sơ giao nhưng lần này hắn chưa bao giờ cảm thấy chán ghét một người đến như vậy.
Ấn tượng của Quý Ly đối với Lâm Thanh Thanh thật sự không tốt.
“Quý Ly?” Mộ Từ đột nhiên thấy hắn ngây người, liền kêu một tiếng.
Quý Ly thuận miệng ừ một tiếng.
“Có đau hay không?” Thanh âm Quý Ly tuy rằng vẫn như trước không dao động, nhưng cũng coi như mềm mỏng.
“Không đau, không có chảy máu, sao mà đau được? Tôi cũng không phải mấy em gái mảnh mai.” Mộ Từ hất cằm, cao ngạo không chịu được.
“Đau chết ta, nước nóng như vậy hất vào chân không đau mới là lạ, ta đau nguyên một ngày, rất cmn muốn khóc.”
Tuy rằng Mộ Từ ở trong lòng nói lời thô bạo nhưng lần này Quý Ly lại không nói gì.
Hắn nhìn khuôn mặt Mộ Từ vẫn như trước lãnh đạm, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt cô.
Ánh mắt này có thể nói, cũng chỉ có ở trong này, hắn mới có khả năng nhìn thấy thế giới nội tâm chân thật của cô.
Trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, đầu óc phảng phất như không chịu khống chế, hắn nâng tay lên đặt ở trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Ừm, Tống tổng rất lợi hại.”
Thời điểm quay cảnh hôn, Mộ Từ không đỏ mặt, Quý Ly mới vừa rồi lại gần, cô cũng không đỏ mặt. Thế sao đột nhiên lúc này nghe thấy một câu như đang dỗ dành trẻ em kia, đầu cô nổ tung, mặt đỏ như quả cà chua ngay tại chỗ.
“Lời… Vô nghĩa! Bôi… Bôi thuốc nhanh lên!” Mộ Từ cố gắng ra vẻ bình tĩnh để cho người ta không thấy vẻ mặt ngốc nghếch của bản thân.
Quý Lý nhìn bộ dạng này của cô, cười khẽ ra tiếng, sau đó nhẹ nhàng thu tay lại, bình tĩnh cầm lấy chân cô bắt đầu bôi thuốc, động tác rất thành thạo.
Hắn hơi cúi đầu, chuyên tâm cầm lọ thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi từ đùi đến đầu gối chỗ cô bị bỏng, động tác cẩn thận mềm nhẹ.
Từ góc độ của Mộ Từ nhìn không rõ biểu cảm trên mặt hắn, chỉ cần đánh giá từ trên xuống dưới, đều là ấm áp cùng nhu hòa, nếu người ngoài nhìn vào còn tưởng quan hệ của bọn họ cực kì thân mật.
“Quý Ly, vì sao trước đây anh lại ký hợp đồng với phòng làm việc của tôi, anh không cần nói dối tôi, trong khoảng thời gian này tôi đều xem ở trong mắt, anh mặc dù không phải là xuất thân chính quy nhưng ở phương diện diễn xuất lại rất có thiên phú, bộ dáng còn không tệ, cho dù ký với công ty nào cũng thừa sức mà.” Mộ Từ đột nhiên hỏi.
Động tác trên tay Quý Ly rõ ràng dừng một chút, hắn hơi cụp mắt, tâm tư xoay chuyển một hồi rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Từ, thản nhiên nở nụ cười.
“Tôi đã từng nói qua, là bởi vì Tống tổng đối với tôi có ơn tri ngộ.”
Mộ Từ nhìn nụ cười của hắn, cảm thấy không giống giả vờ lắm, tóm lại cảm giác rất phức tạp, như là bi thương cùng cô đơn nồng đậm thậm chí còn có thù hận ẩn sâu, xen kẽ một chút áy náy.
Đáy lòng cô run rẩy, trong nháy mắt vừa rồi lại có loại buồn đau ê ẩm.
Ngay lúc này, trong đầu Mộ Từ đột nhiên có một thanh âm điện tử cảnh cáo.
“Tôi mặc kệ mục đích của anh là gì, anh chỉ cần nhớ kỹ, ở chỗ của tôi, anh chỉ có thể là thế thân của Biên Vũ Thần, trước đây hay hiện tại hay tương lai cũng đều như thế.” Lời nói Mộ Từ xa cách cùng lạnh bạc.
Biểu cảm trên mặt Quý Ly cứng đờ, hắn nhìn chằm chằm ánh mắt xa lạ kia phảng phất như thay đổi trong giây lát.
“Đấy là điều đương nhiên.” Quý Ly mỉm cười, lạnh lùng nói.
Hắn lại cúi đầu tiếp tục bôi thuốc, chẳng qua lần này cảm giác lực đạo mạnh hơn trước rất nhiều, càng thêm hờ hững.
Tay cầm bông gòn hung hăng nhấn vào vết bỏng như đang trả thù.
Mộ Từ hét lớn một tiếng.
“Làm sao vậy, tôi làm đau Tống tổng à?” Quý Ly nói.
Tiếng Tống tổng này cùng tiếng Tống tổng vừa rồi hoàn toàn khác nhau, mang theo một loại lạnh lẽo cùng ngoan ý.
Mộ Từ cắn răng: “Không hề, không hề đau!”
Nhân tiện xì khẽ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
“Ừ, Tống tổng đương nhiên là cực kỳ lợi hại rồi.” Điểm lạnh lẽo vô tình này ai cũng lợi hại, không ai hơn ai.
Mộ Từ bị hắn âm dương quái khí* nói đến nỗi nghẹn, cô cảm thấy cho dù bản thân có nói thêm gì đi chăng nữa thì bản thân cũng không nói lại được hắn, vì thế cô quyết định không tự tìm khổ nữa.
Định cầm điện thoại lên xoát weibo một lát thì chuông điện thoại kêu lên.
Mộ Từ xem tên người gọi hiện lên.
Chị họ?
Thời điểm này sao lại tìm cô? Hơn nữa bây giờ không phải đang trông đứa bé à?
“Uy, chị họ.”
“Mộ Từ, em lại làm gì, em có biết em bị paparazzi chụp được không, giờ còn lên cả top một hot search kia kìa!!!” Lý Vi gấp gáp không chịu được, dường như hận không thể phi như bay đến chỗ cô.
Mộ Từ vừa nghe, ẩn ẩn đoán được chuyện gì.
“Chị họ, chị đừng nóng vội, để em nhìn xem.” Mộ Từ mở weibo ra, ấn vào top một hot search, đầu đề chính là #Ảnh hậu Tống Mộ Từ đùa giỡn khi dễ người mới#
Mở ra đập vào mắt là một bài viết của tài khoản marketing, nội dung có trật tự rõ ràng cực kỳ hấp dẫn người xem, còn up cả video chứng cứ rõ ràng, độ tương tác bùng nổ, tất cả bình luận dưới bài viết đều mắng Mộ Từ.
Nhấn vào video, giây đầu tiên chính là khuôn mặt lạnh lẽo của Mộ Từ, có lẽ là quay lại đoạn này để bôi đen nên dụng tâm rất kín đáo, màn ảnh kéo cực xa, bóng người hơi mờ.
Mộ Từ đứng thẳng tắp, cao cao tại thượng, rất có khí thế. Mà trước mặt cô là một nữ nhân khác, luôn cúi thấp đầu xuống, bộ dạng cẩn thận từng li từng tí, nhìn qua như đang bị người khác bắt nạt.
Đợi đến đoạn trợ lý Tiểu Lâm của Mộ Từ tiến lên chặn Lâm Thanh Thanh, màn ảnh thậm chí lợi dụng góc độ cố ý đem tất cả ánh mắt tập trung ở trên người Mộ Từ.
Video kết thúc.
Bình luận phía dưới mắng chửi một cái so với cái trước còn khó nghe hơn.
– —————
Phu nhân ngũ FUCK: Tôi nhổ! Ảnh hậu thật kiêu căng!
Tiểu gạo nếp nắm bóp chết ngươi: Tôi đã nói rồi, minh tinh nào mà chẳng có một chút chỗ bẩn, này không chấp nhận được, lật xe thôi!
Tiểu qua đại qua ta đều ăn: Oa! Cái nữ minh tinh bị khi dễ kia là ai, trông thật đẹp nha! Nhìn qua giá trị nhan sắc rất cao, xông lên đi ta bảo hộ nàng! Yêu Yêu!
Đi của ngươi gkd: Tống Mộ Từ này rốt cuộc là muốn bị rơi đài!
Cỏ xanh nguyên thanh: Tống Mộ Từ xấu như vậy lại còn muốn bắt nạt Thanh Thanh nhà chúng ta, khinh người quá đáng! Chúc ngài sớm rơi đài!
– —————
Hàng bình luận trước có thủy quân, ở giữa thì có fans Lâm Thanh Thanh nhảy nhót, mặt khác còn quần chúng ăn dưa sau khi xem được video này lòng đầy căm phẫn, cùng với với nhóm fans “Mộ Ti” của Tống Mộ Từ xông lên phản hắc.
Ta nhổ, lăn đến lăn đi lại đến trên đầu bản thân.
Mộ Từ nhìn đến nơi này, đáy mắt toàn ý lạnh.
Đây có còn là kịch bản tình yêu không vậy?
Có phải là qua mấy ngày nữa, chờ phong ba trên mạng càng lúc càng lớn thì cô phải chuẩn bị tự sát cho tốt không?!
Nhiệm vụ chủ yếu của cô là trợ giúp nam chính, để cho cô ngoan ngoãn đi chịu chết là hoàn toàn không có khả năng.
Biết ức hiếp người khác là có hậu quả gì sao?
Ngươi đã biến đen thì cũng đừng trách ta biến tím nha!
Lâm Thanh Thanh, à không, cẩu nữ chính, chờ đó cho lão nương.
Quý Ly nhìn sắc mặt cô đột nhiên trở nên âm trầm, trông như đang ủ mưu cái gì đó, khóe mắt giật giật.
“Như nào rồi?”
“Không như nào cả.” Mộ Từ không tính nói chuyện này cho Quý Ly, bất quá sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết.
Cô không rõ quan hệ của Quý Ly với Lâm Thanh Thanh là gì, cho nên sẽ không can thiệp vào quá nhiều.
Kết quả cuối cùng như thế nào là do chính bản thân hắn lựa chọn.
Quý Ly nhìn cô, ánh mắt khó lường.
– ————————————
Quý Ly thu thập đơn giản một chút đồ của bản thân, chủ yếu là không có bao nhiêu đồ nên tốc độ rất nhanh. Lúc hắn từ trong phòng mình đi ra, phát hiện Mộ Từ đứng ở phòng đối diện, đưa lưng về phía hắn.
Phòng kia là phòng của cha mẹ hắn ở, chỉ là sau khi bọn họ rời đi, hắn rất ít khi đi vào, đôi lúc còn không về nhà.
Mộ Từ biểu đạt thành ý đối với cha mẹ Quý ở trong lòng, cuối cùng cung kính cúi đầu bái hạ.
Thật ra từ khoảnh khắc đi vào tiểu khu này, cô liền cảm giác hiểu biết Quý Ly được một chút.
Hoàn cảnh ấm áp, ngôi nhà nhỏ hạnh phúc cùng với cửa phòng trước mắt chưa từng mở qua này.
Cô không biết lúc trước thiếu niên trong một đêm mất cả cha lẫn mẹ kia, liệu hắn đã đứng trước căn phòng nhỏ này không dám mở cửa yên lặng khóc bao lâu.
Cô chỉ là có chút khó chịu, rầu rĩ không vui. Sự chua xót tràn ngập trong lòng.
– ——————————————
Nhan: Mải xem Việt Nam mình quýnh lộn trên weibo của Chipu nên hơi chậm trễ =)))))