• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giám đốc Hoàng cười lớn nói: "Chà! Thật không ngờ thầy Đường và tiểu Lý của bọn tôi lại thân như vậy. Thầy nói xem có phải hai người rất có duyên với nhau không!"

Đường Hành gật đầu nhưng không cười: "Đúng vậy."

Nhân viên phục vụ mang món ăn lên rất nhanh. Không biết Tôn Kế Hào đã nói gì với bọn họ mà tất các đều là món bình dân, đồ uống cũng chỉ là loại bia Thanh Đảo phổ biến. Giám đốc Hoàng lại một lần cất cao giọng "Tiểu Lý, cậu tới kính bia thầy Đường đi, ha ha, đều là bạn học cũ mà!" Nói xong bản thân cũng đứng lên, cầm một lon bia đi tới ghếTôn Kế Hào, "Tôi cũng kính thầy Tôn một lon nhé....."

Đường Hành bất ngờ nói: "Không cần......" Nhưng Lý Nguyệt Trì đã cầm bia tới, anh nở một nụ cười khéo léo và đúng mực nhưng đôi mắt vẫn không có chút gợn sóng hay dao động nào, không phải lãnh đạm nhưng cũng chẳng nhiệt tình, chỉ có khách sáo và xa cách. Đường Hành chợt nghĩ, nơi này lại có được một sinh viên tài giỏi như Lý Nguyệt Trì, vùng núi rừng heo hút này lại sinh ra được một con chim phượng hoàng, danh tiếng anh ở đây cũng không nhỏ —— nhưng anh lại cầm dao đâm người và bị tống vào tù, vậy anh đã chịu đựng bao nhiêu sự giễu cợt và chê bai của người đời trong những năm qua?

Cậu sốt ruột chỉ lo giữ thể diện cho Lý Nguyệt Trì, nhưng có lẽ trong mắt anh, cậu như đang diễn một vở kịch nhàm chán mà thôi.

Tới khi Lý Nguyệt Trì đứng trước mặt mình, Đường Hành mới sực nhớ tay cậu trống không, cậu cầm một lon bia lên, lúc muốn khui nắp thì Lý Nguyệt Trì cất tiếng.

Lý Nguyệt Trì nhẹ giọng nói: "Thầy Đường đừng uống." Mới mấy phút trước vẫn kêu "Học đệ" mà?

Đường Hành nói: "Bia thì không sao."

Lý Nguyệt Trì không tiếp lời cậu, trực tiếp lấy lon bia trong tay mình cụng nhẹ vào lon bia chưa khui trên tay Đường Hành, hai lon bia chạm vào nhau, âm thanh phát ra lại có chút buồn.

Sau đó Lý Nguyệt Trì nói với âm lượng mà mọi người đều có thể nghe được "Tôi uống phần tôi, còn học đệ cứ tự nhiên." Dứt lời ngửa đầu uống mấy hớp bia rồi xoay người đi.

Cho đến khi bữa ăn kết thúc, Đường Hành không hề uống một giọt bia nào.

Trừ cậu ra, ai cũng hết lon này tới lon khác, uống đến hăng say náo nhiệt. Đoàn người rời nhà hàng, Tôn Kế Hào đã ngà ngà say, giám đốc Hoàng thì uống đến mức rà cả lưỡi. Đường Hành liếc về phía Lý Nguyệt Trì mấy lần, thấy thần sắc anh vẫn như bình thường. Một giây sau đó, Lý Nguyệt Trì bình tĩnh nhìn lại cậu, đôi mắt anh đen như một hồ nước không đáy. Đường Hành cảm thấy ánh nhìn của mình như một hòn đá ném vào hồ, chỉ có một vùng tịch mịch, không có tiếng vọng lại.

"Thầy Tôn, thầy Đường, xe đón hai thầy tới rồi......" Giám đốc Hoàng ợ một cái, "Đường nhỏ quá xe không chạy vào được, hai thầy đi theo tôi."

Vì thế vài người lại giả mù sa mưa chào tạm biệt nhau. Đường Hành bắt tay từ giám đốc Hoàng, đến ông chủ Trịnh, thư ký Chu, tiểu Mạc, cuối cùng đi tới trước mặt Lý Nguyệt Trì. Lý Nguyệt Trì đứng quay lưng với ánh đèn đường, hai tay rủ xuống bên người. Đường Hành nheo mắt lại, thấy dòng ánh sáng kia như những dòng nước mắt, từng dòng từng dòng chảy xuôi theo cánh tay anh, cuối cùng đọng lại thành một giọt lệ nơi đầu ngón tay anh —— "Lý Nguyệt Trì!" Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau.



Đường Hành xoay người, thấy một cô gái tóc dài chạy xe điện về phía bọn họ. Là chiếc xe mà tối qua Lý Nguyệt Trì chạy. Chạy đến gần, cô xuống xe, rồi dắt bộ tới.

"A, anh là......" Cô gái nở nụ cười với Đường Hành, có chút ngại ngùng.

"Học đệ anh ấy."

"Là lãnh đạo."

Đường Hành và Lý Nguyệt Trì đứng đối diện nhau. Lúc này, cậu thấy ánh mắt anh cuối cùng cũng hiện lên vài phần lúng túng. Gió đêm thổi tới, cao nguyên vào đầu tháng tư thật mát mẻ.

"À, vâng, lãnh đạo...... Chào anh." Cô gái vẫn nghe lời Lý Nguyệt Trì, trông có có vẻ hơi sợ sệt, vội vàng vén những sợi tóc bị gió thổi tung ra sau tai.

Đường Hành chỉ có thể mỉm cười nói: "Chào cô."

Cô nàng có khuôn mặt ưa nhìn, không thể nói là đẹp nhưng cũng khá xinh. Ăn mặc giản dị, áo khoác ca-rô màu hồng nhạt, quần jeans và giầy vải trắng.

Cô nàng làm Đường Hành nhớ tới những cô gái đứng ở cửa lớp chờ bạn trai tan học.

"Đi chưa đàn em?" Tôn Kế Hào nói, "Giám đốc Tề nhắn tin nói xe đang chờ ở đằng trước."

"À, được." Đường Hành trả lời rồi liền xoay người đi cùng Tôn Kế Hào. Lúc ngồi vào xe mới nhớ ra mình chưa tạm biệt Lý Nguyệt Trì.

Trở lại khách sạn, trưởng khoa Từ mở một cuộc họp ngắn trao đổi về công việc của ngày mai. Sáng mai nhóm họ sẽ đến thăm các hộ gia đình trong thôn. Trưởng khoa Từ nhấp một hớp trà, ngón trỏ gõ gõ trên mặt bàn "Sáng mai mọi người nhớ ăn sáng cho no đó! Ăn nhiều một chút! Nói là gần chứ lái xe cũng mất hai tiếng, mà việc cũng chẳng nhẹ nhàng như hôm nay đâu...... Với lại, cũng xin nhắc lại một lần nữa, mong các bạn, dù thấy gì hay nghe gì cũng tuyệt đối không được đăng lên mạng, cài chế độ bạn bè cũng không được mà đăng công khai lại càng không thể!"

Tôn Kế Hào nói nhỏ với Đường Hành: "Sinh viên làm gì biết được những hộ đó nghèo tới mức nào, sợ mấy cô cậu học trò gây nên chuyện gì lộn xộn nên đoàn chúng ta phải bảo mật thông tin...."

Đường Hành gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thật ra trong lòng cậu lại nghĩ, chính bản thân cậu cũng chưa đi tới những thôn nghèo đó bao giờ. Trước khi quen Lý Nguyệt Trì, cậu không có một khái niệm rõ ràng với hai chữ "Nghèo khổ", chỉ biết là một đất nước to lớn như này sẽ có người ăn không đủ no, mùa đông cũng không có khả năng mua áo ấm mà mặc. Quen Lý Nguyệt Trì rồi cậu mới hiểu rõ cái nghèo hơn. Nhưng thời gian vẫn cứ lững lờ mà trôi, ký ức cũng dần phôi phai, vì thế, "Nghèo" chỉ còn là một khái niệm của xã hội học mà thôi.

Trở về phòng đã hơn 10 giờ, nhận được một đống tin WeChat chưa đọc. Đường Hành đọc lướt qua cho nhanh cho tới khi thấy ảnh đại diện màu xanh nước biển kia. Lý Nguyệt Trì lặng lẽ nằm trong danh sách bạn bè của cậu, như một kẻ lạc lối mơ hồ.

Đường Hành nhấp vào vòng bạn bè của anh, anh không cài chế độ hiển thị trong ba ngày (*). Đường Hành chợt nhận ra bản thân thật yếu nghị lực khi lại thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy có chút may mắn. Cậu click vào từng bài đăng của anh và đọc kỹ từng chữ. Trung bình một tháng Lý Nguyệt Trì sẽ đăng khoảng bốn đến năm bài, nội dung cũng chỉ tương tự là 'Khô bò – đặc sản Thạch Giang (loại nguyên vị, loại cay), bán lẻ và sỉ, vừa ngon vừa rẻ. Giảm giá khi mua với số lượng lớn. Để biết thêm thông tin chi tiết xin liên hệ WeChat...... ' Lại tiếp tục lướt xuống dưới đọc bài cũ, tháng 10 năm ngoái cũng chỉ đăng về khô bò. Đường Hành trố mắt nhìn màn hình điện thoại một lúc sau đó mở khung trò chuyện lên.

(*) WeChat có chức năng cài chế độ bài post hay khoảnh khắc trong vòng bạn bè mà chỉ tồn tại được ba ngày. Ưu điểm của chức năng này là người dùng có thể cài đặt các bài đăng và tin nhắn chỉ hiển thị trong vòng ba ngày, sau đó chúng sẽ tự động bị chặn, ai muốn lướt lại cũng không thấy.

Cậu nhìn chằm chằm khung trò chuyện vẫn còn trống huơ mà nghĩ, nếu bây giờ cậu hỏi Lý Nguyệt Trì khô bò bán giá bao nhiêu thì có quá giả tạo không nhỉ? Lại nhớ tới cô gái kia, cô ấy có một đôi mắt cười lên thật đẹp, thật ngây thơ và trong sáng —— có lẽ cho đến ngày hôm nay, đối với Lý Nguyệt Trì mà nói, mọi thứ cậu làm chỉ như diễn xiếc khỉ mà thôi.

Nhưng vì sao Lý Nguyệt Trì lại chịu phối hợp với cậu? Có lẽ do nể tình từng là bạn học và tình nhân cũ, hoặc chỉ đơn giản là vì cậu tới đây khảo sát để hỗ trợ người nghèo tại quê anh. Đúng vậy, kết quả khảo sát và đánh giá của bọn họ ảnh hưởng trực tiếp tới mức ngân sách mà chính phủ Macao sẽ chi cho địa phương này. Giờ phút này, cậu đại diện cho quyền lực, còn Lý Nguyệt Trì chỉ có hai bàn tay trắng. Cậu tượng trưng cho quyền lực, nên Lý Nguyệt Trì bị gọi tới để tiếp đãi. Cậu nắm quyền lực, nên Lý Nguyệt Trì mới kính rượu cậu. Cậu chính là quyền lực nên khi cậu thật lòng thật dạ gọi anh là "Học trưởng", Lý Nguyệt Trì dù có ghê tởm tới mức buồn nôn vẫn phối hợp gọi cậu là "Học đệ".

Màn hình hơi sáng lên một chút, Đường Hành cho rằng chỉ là ảo giác, nhưng ngay lập tức cậu trợn tròn mắt lên, nhìn thấy sau ba chữ "Lý Nguyệt Trì" là dòng: đang soạn tin

Bàn tay lập tức run lên, Đường Hành suýt nữa làm rơi điện thoại.

Lý Nguyệt Trì: Tối qua tôi nói dối

Lý Nguyệt Trì: Tôi không có bạn gái. Cô ấy không phải là bạn gái tôi.

Đường Hành ngẩn ngơ hỏi lại: Thật chứ?



Lý Nguyệt Trì: Thật.

Đường Hành: Vì sao anh lại nói điều này?

Lý Nguyệt Trì: Chẳng vì sao cả.

Đường Hành không nói gì, sửng sốt cả nửa phút, cậu bỗng nhiên nhận ra cậu nên tìm một cái lý do gì đó để tiếp tục cuộc nói chuyện này.

Vì thế cậu chuyển cho Lý Nguyệt Trì 15 đồng 5 hào.

Lý Nguyệt Trì: ?

Đường Hành: Tiền thuốc say xe và chai nước suối.

Lý Nguyệt Trì: Không cần.

Đường Hành: Tại sao?

Lý Nguyệt Trì: Trung Hoa

Đường Hành: À.

Ngồi nghĩ một lúc lại nói: Vậy anh có còn nhớ anh vẫn nợ tiền em không?

Lý Nguyệt Trì: Sao cơ?

Đường Hành: Ngày 13 tháng 6 năm 2012. Lúc em ngủ, anh lấy 52 tệ 8 hào trong bóp em rồi cầm đi.

Lý Nguyệt Trì lặng thinh.

Đợi năm phút, vẫn không thấy tin nhắn trả lời.

Đường Hành lại rầu rĩ, tự hỏi sao lại nhắc đến chuyện này? Sau khi gặp lại Lý Nguyệt Trì, cậu hay mở miệng nói và hỏi mấy câu thật ngu xuẩn, không giống cậu thường ngày một chút nào.

Đường Hành buông điện thoại xuống, mở laptop lên để chấm bài thu hoạch của nhóm sinh viên làm sau chuyến đi sáng nay. 11 giờ 30, cậu tắt máy chuẩn bị đi ngủ. Màn hình di động vẫn tối đen, không hề có tin mới.

Đường Hành không có thói quen kiểm tra điện thoại trước khi ngủ. Cậu tắt đèn rồi nằm lên giường, mà điện thoại vẫn còn đặt trên bàn sách. Cậu thấy người mình như có men say —— nhưng cậu không hề uống một giọt rượu nào.

Đang thẫn thờ, điện thoại đặt trên mặt bàn gỗ phát ra tiếng "Rè rè", âm thanh trong đêm tối vô cùng rõ ràng. Đường Hành ngồi bật dậy, không biết vì sao nhưng cậu cảm thấy đó là tin nhắn của Lý Nguyệt Trì.

Là tin nhắn thoại, chỉ dài hai giây.

Giọng nói phát ra từ thiết bị điện tử có hơi trầm khàn, dường như mang theo một chút mệt mỏi sau khi uống rượu, Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói: "Ngủ đi."

Sáng sớm hôm sau, trời vẫn đầy nắng, Đường Hành vác một chiếc balo trên vai đi ra khỏi nhà hàng của khách sạn. Vẫn chưa đến giờ tập trung, xung quanh là tiếng nói chuyện rôm rả của sinh viên. Cậu muốn tìm một nơi yên tĩnh để ngồi đợi một mình.



Nhưng đi chưa được mấy bước thì thấy Tôn Kế Hào bị vài nam sinh đứng vây quanh, chỉ lộ ra đỉnh đầu đen nhánh. Thật ra, nếu không phải vì nghe được giọng phổ thông rõ ràng của Tôn Kế Hào, Đường Hành cũng không nhận ra hắn ta.

Một nam sinh hồ hởi nói:" Anh Hào! Lát nữa anh phân cho em và A Ninh cùng một tổ nhé! Làm ơn đi, làm ơn đi anh! "

Tôn Kế Hào: "Hả, hai đứa là sao đây? "

Một nam sinh khác ồn ào:" Anh Hào vẫn không nhìn ra à —— hồi nãy A Ninh đưa cho cậu ấy kem chống nắng đó! Lúc nào về Macao phải bắt hai người mời khách mới được! "

Nam sinh đó xấu hổ "Các cậu nhỏ miệng chút đi...... "

"Ừ, đúng đó, bé bé cái miệng lại đi", Đường Hành không nhìn rõ biểu cảm của Tôn Kế Hào, chỉ nghe hắn thở dài," mấy đứa à, để anh nói cho mấy đứa chuyện này, nghe xong ghi tạc trong lòng là được, đừng có nói cho ai nghe...... "

Đám nam sinh: "Chuyện gì? "

Giọng Tôn Kế Hào nghe thật xót xa "Thầy Đường của các em ấy, bạn gái cũ trước đây là người Quý Châu. Đáng tiếc là cô ấy đã qua đời. Thầy Đường về lại Quý Châu thì nhớ tới cô ấy, trong lòng rất khổ sở...... Các em phải cố gắng đừng có nói chuyện yêu đương trước mặt thầy Đường, được không?"

"Ôi trời!"

"Đệt. Không nhắc tới, không nhắc tới! Xin ghi nhớ!"

"Haizzz, thì ra là vậy. Hèn gì hai ngày nay cứ thấy thầy Đường ít nói sao đó......"

Đường Hành: "......"

Đường Hành định nhân lúc họ chưa phát hiện né càng xa càng tốt.

Nhưng vừa xoay người lại, mắt cậu chạm thẳng vào một đôi mắt khác.

Lý Nguyệt Trì đầy vẻ giễu cợt, khoanh tay, dùng khẩu hình nói với Đường Hành:

Ai chết?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK