*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơ thể họ dính chặt vào nhau chen chúc trên chiếc giường đơn chật hẹp. May mà chiếc giường này chắc chắn nên không phát ra những loại âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt tía tai. Sắc trời ngoài cửa sổ tối đi một chút, Đường Hành ngây người nhìn tấm kính nhỏ kia, bên tai là hơi thở của Lý Nguyệt Trì, anh đang vùi mặt vào tóc Đường Hành, hơi thở vỗ về trên má Đường Hành, thật ấm.
Họ ôm nhau một lúc, Đường Hành nhẹ giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Lý Nguyệt Trì không nhúc nhích, nói bên tai Đường Hành: "Hơn bốn giờ."
"Trời tối rồi."
"Ừ, sắp mưa."
Không lâu sau đó, ngoài cửa sổ bất đầu lất phất vài giọt mưa rơi. Trời càng lúc càng tối hơn, vùng trời bên khung cửa sổ tựa như một nghiên mực đầy, Đường Hành nhìn một lúc rồi nhắm mắt lại.
Cậu thấp giọng nói: "Bác sĩ chẩn đoán em mắc BPD."
Hơi thở Lý Nguyệt Trì khẽ dừng lại, hỏi: "Là bệnh gì?"
"Rối loạn nhân cách ranh giới, kiểu như là... có vấn đề về tâm lý."
"Chẩn đoán từ lúc nào?"
"Không nhớ."
"Đường Hành."
"Hửm?"
"Nói hết cho anh biết."
"Thật ra cũng không có gì," những hình ảnh ấy chợt lóe qua trong đầu cậu, Đường Hành nhíu mày, "Chỉ là đi khám bệnh, uống thuốc, rồi tái khám...... kiểu vậy. Sau đó thì từ từ hồi phục tốt hơn, rồi ngừng thuốc."
Lý Nguyệt Trì im lặng một lúc rồi nói như đang trần thuật: "Là vì anh."
"Một phần," Đường Hành vòng tay ôm chặt eo Lý Nguyệt Trì, "Lúc ấy rất rối, nghĩ nhiều thứ lung tung lắm."
"Có tự làm mình bị thương không?"
"Không có."
"Thật?"
"Thật, làm vậy đau lắm làm sao em chịu được," Đường Hành cười nhẹ, "Ngày nào cũng nằm một chỗ, nhưng cứ đến hoàng hôn thì lại khó chịu đựng hơn."
"Lúc hoàng hôn."
"Ừm, hồi ấy em thuê phòng gần một nhà thờ kiểu Gothic có mấy cái tháp nhọn nhọn ấy, những lúc chiều tối nhà thờ sẽ bật đèn, đứng ở cửa sổ nhìn ra sẽ thấy cả một vùng trời sáng trưng."
"Sau đó?"
"Sau đó thì em nằm trên giường, nhìn trời bên ngoài cứ tối dần tối dần, đèn thì càng sáng hơn cho đến khi trời tối hẳn."
Lý Nguyệt Trì im lặng, tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Đường Hành. Mồ hôi trên người họ đã khô, có lẽ nhờ trời mưa mà trong phòng có hơi lạnh. Lý Nguyệt Trì kéo chăn đắp lên cơ thể hai người, bàn tay ở dưới chăn vuốt ve da thịt Đường Hành, tay anh có vết chai làm cậu thấy hơi ngứa. Đường Hành ngáp, cảm thấy có chút buồn ngủ.
Lý Nguyệt Trì nhẹ giọng nói: "Ngủ một lúc đi."
Đường Hành "Ừ" một tiếng: "Anh nằm với em được không?"
Lý Nguyệt Trì nói: "Được."
"Em cảm thấy có anh bên cạnh thì hoàng hôn có đến em sẽ không sao hết." Đường Hành nói xong cười cười, cứ như vậy nằm ôm Lý Nguyệt Trì, nhắm mắt lại.
Có lẽ vì tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ gây buồn ngủ, hoạ chăng sau cơn thỏa mãn thân xác trở nên mỏi mệt, cậu ngủ một giấc thật sâu và yên, thậm chí còn không nằm mơ. Lúc tỉnh lại, Đường Hành cảm thấy tứ chi mềm nhũn —— tất nhiên là cũng vì nguyên nhân khác.
Lý Nguyệt Trì nằm bên cạnh cậu, nhẹ nhàng ôm eo cậu, chân cậu thì quấn lên trên chân Lý Nguyệt Trì.
Đường Hành sửng sờ một chút, nói: "Anh thật sự ở lại à."
Lý Nguyệt Trì nói: "Ừ."
"Ừm......" Đường Hành chớp chớp mắt, "Mấy giờ rồi?"
"6 giờ rưỡi."
"Hôm nay là ngày mấy?"
"Ngày 11 tháng 4."
"À."
"Anh đi lấy nước cho em lau mình," Lý Nguyệt Trì nói, "Sau đó ăn cơm."
Anh nói xong liền đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài. Đường Hành kéo chăn về phía trước cho đến khi nó che kín đến cằm mình. Chỗ phía sau vừa đau vừa rát, chắc là đang sưng phù lên. Đường Hành cúi đầu ngửi ngửi, ngửi được một mùi kem dưỡng nhạt nhạt —— là tuýp kem Lý Nguyệt Trì dùng trên người cậu.
Mặc dù Lý Nguyệt Trì đã đóng cửa lại nhưng kiểu nhà gỗ như này hầu như không có cách âm. Đường Hành nằm rúc người trong chăn nghe thấy Lý Nguyệt Trì nói: "Mẹ, mẹ khoan nấu cơm đã, con muốn nấu nước."
"Nấu nước làm gì?"
"Cho thầy Đường tắm."
"Ủa, không phải cậu ấy đang sốt à, không cần phải tắm đâu......"
"Không tắm không được," Lý Nguyệt Trì dừng một chút, "Cậu ấy công tử lắm."
Đường Hành:......
Không lâu sau đó Lý Nguyệt Trì bưng nước nóng vào phòng, buông chậu xuống rồi lại ra ngoài, lúc quay về một tay cầm khăn lông, một tay cầm quần lót.
Anh ném khăn lông vào chậu nước, còn quần lót thì ném cho Đường Hành. Quần boxer màu xanh đậm có viền thô, Đường Hành nhỏ giọng hỏi: "Của anh à?"
Lý Nguyệt Trì gật đầu: "Trong nhà không có đồ mới."
"Ừ......"
Lý Nguyệt Trì nhìn nhìn cậu: "Em không mặc cũng được."
Mặt Đường Hành nóng lên, vội vàng nói: "Ý em không phải vậy."
"Ừ," Lý Nguyệt Trì im lặng như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó hỏi, "Hay thầy đây không thích màu này?"
"......"
Tự nhiên cậu lại nhớ về chuyện của 6 năm trước —— thật lạ, cậu không nhớ nổi hôm nay là ngày mấy tháng mấy nhưng lại có thể nhớ chính xác chuyện của 6 năm trước. 6 năm trước, họ hay ngủ qua đêm trong căn phòng trọ kia, quần áo vứt lung tung lẫn lộn vào nhau —— nhưng vẫn có thể phân biệt rõ là đồ của ai vì quần áo của Đường Hành đều có logo nhãn hiệu còn đồ của Lý Nguyệt Trì là hàng chợ bán lề đường 10 tệ hoặc 20 tệ một cái. Quần áo thì dễ phân biệt chứ đồ lót thì lại khác, vóc dáng hai người tương đương nhau, đã vậy lúc nào cũng rơi vào tình trạng nóng vội gấp gáp hay vứt quần lót lung tung, đến khi tỉnh táo thì không nhận ra cái nào của mình.
Sau đó Đường Hành mua hai hộp quần lót mới để trong phòng, một hộp màu xanh đậm cho Lý Nguyệt Trì, còn màu trắng thì cho mình.
Cậu ngạc nhiên với bản thân vì có thể nhớ lại chi tiết này —— giống như những ký ức đó đều được cậu để lại trong căn phòng trọ năm xưa, khi đêm xuống, cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngỡ rằng chúng sẽ biến mất vĩnh viễn cùng đêm đen.
Lúc này, cậu đẩy cửa ra, chỉ cần một ngọn sáng nhỏ và cậu nhận ra chúng vẫn nguyên vẹn ở đó.
Lý Nguyệt Trì vắt khô khăn, xốc chăn trên người Đường Hành lên, thấp giọng nói: "Em nằm sấp lại đi."
Đèn trong phòng sáng trưng, Đường Hành xấu hổ: "Thôi để tự em làm."
"Em không nhìn thấy."
"Không sao mà, chỉ cần......"
"Nằm sấp lại đi," Lý Nguyệt Trì nhàn nhạt nói, "Không phải trước kia đều làm như vậy sao."
Đường Hành nằm úp trên giường, mặt vùi vào gối đầu, nằm im như không có ý muốn từ chối nữa. Cậu căng cứng cả người lên như thể toàn bộ cơ thể đều như đang chết lặng, chỉ có nơi được chiếc khăn kia lau qua thì lại nhạy cảm như mặt hồ, sóng gợn lăn tăn không ngừng.
Đúng là trước đây đều như thế này, phòng trọ vừa nhỏ vừa ngột ngạt, thậm chí lắp máy lạnh rồi nhưng sau khi làm xong họ đều đổ mồ hôi nhễ nhại. Có đôi khi họ làm xong đã là nửa đêm, Đường Hành gối đầu lên tay Lý Nguyệt Trì, lười biếng nói: "Học trưởng, em muốn tắm."
Giọng Lý Nguyệt Trì cũng không lưu loát như ngày thường mà có chút thỏa mãn và mệt mỏi "Vậy em đi tắm đi."
"Không dậy nổi."
"Ừ."
"Học trưởng."
Anh thở dài một hơi, giống như nhận lệnh xuống giường đi nấu nước.
"Đường Hành."
"Hả?" Đường Hành đột nhiên hồi thần, "Sao vậy?"
Lý Nguyệt Trì đưa điện thoại đến trước mặt cậu "Điện thoại của trưởng khoa Từ."
-------- HẾT --------
Cơ thể họ dính chặt vào nhau chen chúc trên chiếc giường đơn chật hẹp. May mà chiếc giường này chắc chắn nên không phát ra những loại âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt tía tai. Sắc trời ngoài cửa sổ tối đi một chút, Đường Hành ngây người nhìn tấm kính nhỏ kia, bên tai là hơi thở của Lý Nguyệt Trì, anh đang vùi mặt vào tóc Đường Hành, hơi thở vỗ về trên má Đường Hành, thật ấm.
Họ ôm nhau một lúc, Đường Hành nhẹ giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Lý Nguyệt Trì không nhúc nhích, nói bên tai Đường Hành: "Hơn bốn giờ."
"Trời tối rồi."
"Ừ, sắp mưa."
Không lâu sau đó, ngoài cửa sổ bất đầu lất phất vài giọt mưa rơi. Trời càng lúc càng tối hơn, vùng trời bên khung cửa sổ tựa như một nghiên mực đầy, Đường Hành nhìn một lúc rồi nhắm mắt lại.
Cậu thấp giọng nói: "Bác sĩ chẩn đoán em mắc BPD."
Hơi thở Lý Nguyệt Trì khẽ dừng lại, hỏi: "Là bệnh gì?"
"Rối loạn nhân cách ranh giới, kiểu như là... có vấn đề về tâm lý."
"Chẩn đoán từ lúc nào?"
"Không nhớ."
"Đường Hành."
"Hửm?"
"Nói hết cho anh biết."
"Thật ra cũng không có gì," những hình ảnh ấy chợt lóe qua trong đầu cậu, Đường Hành nhíu mày, "Chỉ là đi khám bệnh, uống thuốc, rồi tái khám...... kiểu vậy. Sau đó thì từ từ hồi phục tốt hơn, rồi ngừng thuốc."
Lý Nguyệt Trì im lặng một lúc rồi nói như đang trần thuật: "Là vì anh."
"Một phần," Đường Hành vòng tay ôm chặt eo Lý Nguyệt Trì, "Lúc ấy rất rối, nghĩ nhiều thứ lung tung lắm."
"Có tự làm mình bị thương không?"
"Không có."
"Thật?"
"Thật, làm vậy đau lắm làm sao em chịu được," Đường Hành cười nhẹ, "Ngày nào cũng nằm một chỗ, nhưng cứ đến hoàng hôn thì lại khó chịu đựng hơn."
"Lúc hoàng hôn."
"Ừm, hồi ấy em thuê phòng gần một nhà thờ kiểu Gothic có mấy cái tháp nhọn nhọn ấy, những lúc chiều tối nhà thờ sẽ bật đèn, đứng ở cửa sổ nhìn ra sẽ thấy cả một vùng trời sáng trưng."
"Sau đó?"
"Sau đó thì em nằm trên giường, nhìn trời bên ngoài cứ tối dần tối dần, đèn thì càng sáng hơn cho đến khi trời tối hẳn."
Lý Nguyệt Trì im lặng, tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Đường Hành. Mồ hôi trên người họ đã khô, có lẽ nhờ trời mưa mà trong phòng có hơi lạnh. Lý Nguyệt Trì kéo chăn đắp lên cơ thể hai người, bàn tay ở dưới chăn vuốt ve da thịt Đường Hành, tay anh có vết chai làm cậu thấy hơi ngứa. Đường Hành ngáp, cảm thấy có chút buồn ngủ.
Lý Nguyệt Trì nhẹ giọng nói: "Ngủ một lúc đi."
Đường Hành "Ừ" một tiếng: "Anh nằm với em được không?"
Lý Nguyệt Trì nói: "Được."
"Em cảm thấy có anh bên cạnh thì hoàng hôn có đến em sẽ không sao hết." Đường Hành nói xong cười cười, cứ như vậy nằm ôm Lý Nguyệt Trì, nhắm mắt lại.
Có lẽ vì tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ gây buồn ngủ, hoạ chăng sau cơn thỏa mãn thân xác trở nên mỏi mệt, cậu ngủ một giấc thật sâu và yên, thậm chí còn không nằm mơ. Lúc tỉnh lại, Đường Hành cảm thấy tứ chi mềm nhũn —— tất nhiên là cũng vì nguyên nhân khác.
Lý Nguyệt Trì nằm bên cạnh cậu, nhẹ nhàng ôm eo cậu, chân cậu thì quấn lên trên chân Lý Nguyệt Trì.
Đường Hành sửng sờ một chút, nói: "Anh thật sự ở lại à."
Lý Nguyệt Trì nói: "Ừ."
"Ừm......" Đường Hành chớp chớp mắt, "Mấy giờ rồi?"
"6 giờ rưỡi."
"Hôm nay là ngày mấy?"
"Ngày 11 tháng 4."
"À."
"Anh đi lấy nước cho em lau mình," Lý Nguyệt Trì nói, "Sau đó ăn cơm."
Anh nói xong liền đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài. Đường Hành kéo chăn về phía trước cho đến khi nó che kín đến cằm mình. Chỗ phía sau vừa đau vừa rát, chắc là đang sưng phù lên. Đường Hành cúi đầu ngửi ngửi, ngửi được một mùi kem dưỡng nhạt nhạt —— là tuýp kem Lý Nguyệt Trì dùng trên người cậu.
Mặc dù Lý Nguyệt Trì đã đóng cửa lại nhưng kiểu nhà gỗ như này hầu như không có cách âm. Đường Hành nằm rúc người trong chăn nghe thấy Lý Nguyệt Trì nói: "Mẹ, mẹ khoan nấu cơm đã, con muốn nấu nước."
"Nấu nước làm gì?"
"Cho thầy Đường tắm."
"Ủa, không phải cậu ấy đang sốt à, không cần phải tắm đâu......"
"Không tắm không được," Lý Nguyệt Trì dừng một chút, "Cậu ấy công tử lắm."
Đường Hành:......
Không lâu sau đó Lý Nguyệt Trì bưng nước nóng vào phòng, buông chậu xuống rồi lại ra ngoài, lúc quay về một tay cầm khăn lông, một tay cầm quần lót.
Anh ném khăn lông vào chậu nước, còn quần lót thì ném cho Đường Hành. Quần boxer màu xanh đậm có viền thô, Đường Hành nhỏ giọng hỏi: "Của anh à?"
Lý Nguyệt Trì gật đầu: "Trong nhà không có đồ mới."
"Ừ......"
Lý Nguyệt Trì nhìn nhìn cậu: "Em không mặc cũng được."
Mặt Đường Hành nóng lên, vội vàng nói: "Ý em không phải vậy."
"Ừ," Lý Nguyệt Trì im lặng như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó hỏi, "Hay thầy đây không thích màu này?"
"......"
Tự nhiên cậu lại nhớ về chuyện của 6 năm trước —— thật lạ, cậu không nhớ nổi hôm nay là ngày mấy tháng mấy nhưng lại có thể nhớ chính xác chuyện của 6 năm trước. 6 năm trước, họ hay ngủ qua đêm trong căn phòng trọ kia, quần áo vứt lung tung lẫn lộn vào nhau —— nhưng vẫn có thể phân biệt rõ là đồ của ai vì quần áo của Đường Hành đều có logo nhãn hiệu còn đồ của Lý Nguyệt Trì là hàng chợ bán lề đường 10 tệ hoặc 20 tệ một cái. Quần áo thì dễ phân biệt chứ đồ lót thì lại khác, vóc dáng hai người tương đương nhau, đã vậy lúc nào cũng rơi vào tình trạng nóng vội gấp gáp hay vứt quần lót lung tung, đến khi tỉnh táo thì không nhận ra cái nào của mình.
Sau đó Đường Hành mua hai hộp quần lót mới để trong phòng, một hộp màu xanh đậm cho Lý Nguyệt Trì, còn màu trắng thì cho mình.
Cậu ngạc nhiên với bản thân vì có thể nhớ lại chi tiết này —— giống như những ký ức đó đều được cậu để lại trong căn phòng trọ năm xưa, khi đêm xuống, cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngỡ rằng chúng sẽ biến mất vĩnh viễn cùng đêm đen.
Lúc này, cậu đẩy cửa ra, chỉ cần một ngọn sáng nhỏ và cậu nhận ra chúng vẫn nguyên vẹn ở đó.
Lý Nguyệt Trì vắt khô khăn, xốc chăn trên người Đường Hành lên, thấp giọng nói: "Em nằm sấp lại đi."
Đèn trong phòng sáng trưng, Đường Hành xấu hổ: "Thôi để tự em làm."
"Em không nhìn thấy."
"Không sao mà, chỉ cần......"
"Nằm sấp lại đi," Lý Nguyệt Trì nhàn nhạt nói, "Không phải trước kia đều làm như vậy sao."
Đường Hành nằm úp trên giường, mặt vùi vào gối đầu, nằm im như không có ý muốn từ chối nữa. Cậu căng cứng cả người lên như thể toàn bộ cơ thể đều như đang chết lặng, chỉ có nơi được chiếc khăn kia lau qua thì lại nhạy cảm như mặt hồ, sóng gợn lăn tăn không ngừng.
Đúng là trước đây đều như thế này, phòng trọ vừa nhỏ vừa ngột ngạt, thậm chí lắp máy lạnh rồi nhưng sau khi làm xong họ đều đổ mồ hôi nhễ nhại. Có đôi khi họ làm xong đã là nửa đêm, Đường Hành gối đầu lên tay Lý Nguyệt Trì, lười biếng nói: "Học trưởng, em muốn tắm."
Giọng Lý Nguyệt Trì cũng không lưu loát như ngày thường mà có chút thỏa mãn và mệt mỏi "Vậy em đi tắm đi."
"Không dậy nổi."
"Ừ."
"Học trưởng."
Anh thở dài một hơi, giống như nhận lệnh xuống giường đi nấu nước.
"Đường Hành."
"Hả?" Đường Hành đột nhiên hồi thần, "Sao vậy?"
Lý Nguyệt Trì đưa điện thoại đến trước mặt cậu "Điện thoại của trưởng khoa Từ."
-------- HẾT --------