Mục lục
Nữ Phụ Văn NP Làm Sao Để Sống - Cố Hiểu Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói tới lần matxa trước, Du Nhiên không khỏi cảm thấy vui vẻ. Đó là lần đầu tiên hắn thấy được nhiều phương diện cảm xúc nhất của Hiểu Linh.

Hôm đó, hắn vẫn lần lượt matxa từ gang bàn chân đi dần lên phía trên. Gang bàn chân có rất nhiều huyê.t vị quan trọng với cơ thể. Theo quan niệm Đông Y, khi khí huyết bế tắc tại huyê.t vị nào thì khi nhấn huyệt đó sẽ rất đau đớn. Huyê.t vị càng thông suốt thì độ đau càng giảm đi và người được bấm huyệt sẽ càng cảm thấy thoải mái.

Nhiều lần phía trước, mỗi khi bấm huyệt chân, Hiểu Linh đều đau như chết đi sống lại. Mồ hôi vã ra như tắm. Khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn. Nhưng sự chịu đựng kiên cường không chịu bỏ dở cũng đạt được kết quả hết sức khả quan. Lần gần đây nhất cô ấy đã cảm thấy không quá đau đớn, sau khi matxa còn có thể co duỗi bàn chân và cổ chân khá tốt.


Du Nhiên nhấn mấy huyệt sau bắp chân rồi kéo tay lên đến đầu gối rồi tới bắp đùi. Đột nhiên, hắn cảm thấy bắp đùi cô cứng đờ. Lo lắng Hiểu Linh quá đau, hắn ngước nhìn hỏi:

- Làm sao vậy? Anh nhấn quá đau sao?

Và ngay sau đó, lần đầu tiên Du Nhiên hắn nhìn thấy gương mặt ngơ ngác, bối rối rồi dần dần ửng đỏ của Hiểu Linh. Hắn có chút ngây người rồi.

- Xin.. xin lỗi. Không có gì... chỉ là có chút nhột.

Hiểu Linh lắp bắp nói. Du Nhiên hoa tâm nộ phóng.... Oa oa... Tiểu Linh của hắn ngượng ngùng đâu... đáng yêu đáng yêu đáng yêu chết mất... Ánh mắt lóe sáng ý cười chăm chú nhìn cô... nhưng giọng điệu lại quan tâm hết sức nghiêm túc:

- Em cảm thấy nhột sao?... là chỗ này.... hay là chỗ này.... Rất tốt.. Huyê.t vị bắp đùi đã có chút thông thoáng. Matxa thêm vài lần nữa là em có thể tập đi rồi.

Hiểu Linh quẫn bách muốn rút chân ra khỏi bàn tay chạy loạn kia nhưng lại bị túm chặt. Cô không thể nói cô rùng mình khi bị bác sĩ chạm vào chân đi. Người ta rõ ràng lúc đó đang matxa cho cô rất nghiêm túc đâu. Cô hít một hơi thật sâu, chỉ vào vị trí phía trên đầu gối, đáp:

- Là chỗ này. Có chút nhột nhột, ngứa ngứa...

Du Nhiên cười cười... Hắn không định trêu Hiểu Linh thêm. Sợ rằng ngay lập tức cô sẽ trở mặt không nhận người. Mấy ngày này, thái độ của cô đã dịu xuống khá nhiều. Không còn lạnh băng băng cự người ngàn dặm nữa. Nhưng cô vẫn không gọi tên hắn. Lúc tốt nhất cũng chỉ là anh Du. Haizzz mơ ước được nghe: Nhiên ca ca hay Nhiên... còn xa vời lắm đâu. Trước khi rời đi, Hiểu Linh có nói lần sau muốn một nữ hộ lý bấm huyệt. Du Nhiên làm sao có thể đồng ý. Cơ hội để hắn được gần cô, được chạm vào cô sao có thể chắp tay nhường cho người khác. Đương nhiên, lý do nữ hộ lý tay không đủ lực cũng là một phần. Còn phần kia, hắn không thừa nhận, dứt khoát không.

Hiểu Linh bất đắc dĩ kéo chăn ra để chuẩn bị bấm huyệt.

Thừa Minh đứng bên cạnh quan sát quá trình bấm huyệt trị liệu. Thỉnh thoảng bác sĩ Du lại hỏi Hiểu Linh xem cảm nhận thế nào. Hắn nhìn theo tay bác sĩ, bất giác chú ý tới bàn chân cô. Bàn chân ấy nhỏ xíu, mượt mà. Lòng bàn chân có lẽ do lâu ngày không phải bước đi nên làn da nhìn có chút mỏng manh, hồng hồng, mềm mại. Những ngón chân do tác động của bấm huyệt lúc căng thẳng, lúc lại cuộn lại.... có chút... đáng yêu. Khụ.1

Cảm thấy bản thân thất thố khi chằm chằm nhìn bàn chân em gái mình. Thừa Minh đánh sự chú ý lên nét mặt cô. Bất tri bất giác, đôi lông mày hắn có chút vặn lại. Người nam nhân ôn nhu matxa chân cho cô gái. Thỉnh thoảng hỏi: em thấy thế nào, có đau chỗ nào không... để điều chỉnh lực đạo. Còn cô gái thì chậm rãi nói ra cảm nhận của bản thân: chỗ đó có chút ngứa... vẫn đau lắm.... Cái khung cảnh đó hắn chen không lọt. Cố Thừa Minh hắn dần dần cảm thấy khó chịu... thấy chướng mắt.... Áp chế tâm trạng không tốt kia cho tới khi buổi trị liệu kết thúc, lấy cớ muốn trao đổi riêng với bác sĩ và để Hiểu Linh nghỉ ngơi. Hắn kéo bác sĩ Du ra khỏi phòng.

Hai nam nhân ngồi đối diện nhau trong phòng làm việc riêng của Du Nhiên. Bên ngoài cửa kính trong suốt thỉnh thoảng có vài nhóm y tá nhỏ đi ngang qua nhìn lén vào. Trời ạ.. bác sĩ Du là soái ca số 1 bệnh viện nhưng cũng không thể chèn ép nổi người ngồi đối diện ngay lúc này. Thật là cảnh ngàn năm khó gặp: hai mỹ nam ngồi nói chuyện đâu.


Cố Thừa Minh đánh giá bác sĩ Du một hồi rồi nhàn nhạt hỏi:


- Tình trạng của Hiểu Linh hiện tại thế nào. Em ấy thậm chí không nhớ nổi ba mình. Chấn thương não bộ của em ấy nặng đến như vậy sao?


Du Nhiên cong môi cười. Ha... chưa gì đã dò hỏi tổn thương não của Hiểu Linh. Là muốn chắc chắn cô ấy không đủ tư cách thừa kế hay sao đây??


- Tổn thương não của Hiểu Linh chúng tôi đã thận trọng kiểm tra. Không còn bất kỳ tổn thương vật lý nào nữa. Mất trí nhớ của cô ấy, chúng tôi thiên về tình huống bị sốc tâm lý quá nặng kèm theo chấn thương hôn mê khiến tiềm thức tự động ngăn chặn những ký ức liên quan đến người, sự vật, sự kiện khiến bệnh nhân bị sock hơn. Và Cố Tổng lại là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến khiến cô ấy "chủ động" quên đi ông ấy. Anh còn muốn hỏi gì không, Cố thiếu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK