- Bác sĩ Du, việc matxa bấm huyệt cho tôi không phải là chuyên môn, nhiệm vụ của anh.
Trong căn phòng bệnh rộng rãi lúc này chỉ có hai người. Hiểu Linh nằm dài trên giường bệnh, răng cắn chặt để cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Mồ hôi lấm tấm đầy khuôn mặt, bết dính cả mép tóc. Cô đang cố gắng thả lỏng các cơ bắp của mình để matxa bấm huyệt có tác dụng tốt nhất. Nhưng vẫn không ngăn được bản năng căng cứng cơ thể khi chịu những kích thích đau đớn.
Bên cạnh cô là vị bác sĩ đang mỉm cười một cách ôn nhu đến vô lại, chăm chú quan sát từng cảm xúc của cô. Bàn tay lại vô cùng thành thục ấn, vuốt, xoa, nắn các cơ bắp ở cẳng chân rồi kéo dần lên đến đầu gối.1
- Hiểu Linh, gọi anh Nhiên. Anh đã nói nhiều lần, chúng ta vốn rất quen thuộc. Anh là bác sĩ chủ trị của em. Anh đang làm công việc của mình. Nếu không tự tay matxa, anh sẽ không đánh giá được tốc độ hồi phục của em để an bài các bài tập tiếp theo.
Hiểu Linh đau đến mơ hồ, không còn sức mà tranh luận. Cả người cô ướt sũng mồ hôi. Ánh mắt trân trân nhìn trần nhà. Mũi miệng thi nhau thở. Lại năm ngày nữa trôi qua, Hiểu Linh đi hết từ chết lặng này tới chết lặng khác. Chết lặng vì mệt mỏi sau những bài tập phục hồi. Chết lặng với việc xua đuổi người đàn ông chết tiệt kia. Và chết lặng khi nhận ra: cô xuyên sách. Một cuốn sách np cẩu huyết với nữ chính bạch liên hoa không muốn ai bị tổn thương và đám nam chính mỗi người một vẻ nhưng có một điểm chung là yêu sủng nữ chính. Còn Cố Hiểu Linh là một nữ phụ độc ác điển hình, đá kê chân, gia vị cho tình yêu oanh oanh liệt liệt của bọn họ.1
Vốn rằng từ những ngày đầu tiên tỉnh lại không hề gặp được thân nhân, Hiểu Linh đã tự nhận thấy: có vẻ thân thể này không có được tình thân. Và bối cảnh trong cuốn sách mà cô đọc được còn tồi tệ hơn thế. Người cha trên danh nghĩa của cô Cố Bỉnh Phát chỉ sau 3 ngày đám tang vợ liền ném tới một quả bom hủy diệt: ông ta có một người con trai tư sinh tử lớn hơn nữ phụ 4 tuổi. Toàn bộ công ty và tài sản của Cố gia sau này sẽ do Cố Thừa Minh kế thừa. Còn nữ phụ sẽ chỉ nhận được một số cổ phần, bất động sản từ ông ta và đồ cưới của người vợ đã mất. Nữ phụ Cố Hiểu Linh chịu song trọng đả kích mà bị tai nạn hôn mê khi đang đi bộ băng qua đường. Khi tỉnh dậy, vừa rơi vào lưới tình ôn nhu của nam chính Du Nhiên, vừa điên cuồng tranh giành tài sản với Cố Thừa Minh. Vốn rằng hai nam nhân này cũng mặc kệ cho nữ phụ ngu ngốc nhảy nhót. Nhưng vì trả thù, Cố Hiểu Linh dự định bắt cóc, làm nhục nữ chính Hàn Như Tuyết đã chọc điên cả hai người này. Kết cục của nữ phụ cũng không được nói rõ mà chỉ kết bằng một câu: kẻ chướng mắt thì nên biến mất.1
Hiểu Linh vốn không có thiện cảm với Du Nhiên, sau khi biết mình là nữ phụ kê chân thì lại càng thêm chính đáng để không phản ứng con người này. Vốn cô không quen biết hắn, lại còn "mất trí nhớ" nên luôn luôn cư xử theo phép lịch sự thông thường của bệnh nhân và bác sĩ. Nhưng người này như bị chạm phải mạch dây nào đó, luôn tìm cách tiếp cận với mỹ danh bác sĩ chủ trị và giúp cô khôi phục ký ức. Nếu thật sự nữ phụ ở đây, cô ấy sẽ không thể thoát được lưới tình ôn nhu mà con hồ ly này dệt. Vận mệnh vẫn sẽ tiếp tục lăn.
Bàn tay xoa bóp phần bắp đùi không nhanh không chậm mà ấn nhu vuốt ve đầy ái muội. Ánh mắt như có như không liếc nhìn phản ứng của cô gái... Hắn có chút mất hứng. Một người như hắn hiện diện bên cạnh như vậy mà cô còn có thể thất thần, hồn du phiên ngoại. Là do hắn mị lực không đủ hay là do dây thần kinh ở đùi của cô chưa được kích thích đủ. Vừa nghĩ, Du Nhiên vừa ấn mạnh một huyệt ở bắp đùi. Bắp đùi theo phản xạ căng cứng lên. Nhưng nữ nhân kia lại không hề nhúc nhích... Nha.. quả nhiên là do chưa hồi phục tốt. Tâm trạng hắn lại phục hồi chút xíu.
Mấy ngày này Du Nhiên hắn tìm mọi cơ hội để tiếp xúc, nói chuyện với Hiểu Linh. Hắn không tin cô mất trí nhớ. Các báo cáo đều cho thấy não bộ của người này đã hoàn toàn ổn. Nữ nhân này tính dùng lạt mềm buộc chặt sao. Hắn sẵn sàng chơi với cô rồi. Đó chính là những suy nghĩ cách đây 3 ngày, Còn bây giờ, thú vui mới của bác sĩ Du là khiến Cố Hiểu Linh phản ứng mình, cho dù đó là mở miệng xua đuổi. Cô gái này thay đổi thành một con người hoàn toàn khác. Từ một đại tiểu thư phi dương ương ngạnh, hay nói hay cười hay nháo. Nhưng cũng rất hoạt bát vui tươi. Trở thành một người lạnh nhạt, không yêu nói cười, ánh mắt thanh minh nhưng cự người ngàn dặm. Cố Hiểu Linh bây giờ mọi thứ đều cố gắng tự làm, không phiền tới người khác. Tập đi không mượn người dìu, ngã không phiền người đỡ, đau cắn răng chịu đựng. Cô gái này khiến hắn không thể ngừng dõi theo, khiến hắn muốn tiến đến phá tan sự cường ngạnh để nhìn thấy sự yếu đuối của cô ấy và khiến hắn muốn được nhìn thấy nhiều hơn những cảm xúc hỉ nộ ai nhạc.