– Phụ thân không dạy kiếm kỹ gia tộc và công pháp cho ta, tư chất của ta tại Thiên Kiếm Môn cũng không nổi bật, học không được kiếm kỹ công pháp cao cấp, vốn cho rằng đại thù đời này không thể báo, hiện tại có kỳ ngộ thì chuyện báo thù rửa hận sẽ không còn là xa vời, Huyền Ky, Âm Cơ, đôi cẩu nam nữ các ngươi chờ ta, một ngày nào đó lão tử sẽ xuất hiện ở trước mặt các ngươi, dùng kiếm trong tay lấy đầu chó của các ngươi.
Huyền Thiên nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng, trong nội tâm tràn ngập tự tin.
– Hoàng sư huynh —
Trong lúc Huyền Thiên đang suy nghĩ kỳ ngộ mấy ngày trước, trong nội tâm đang phát hạ lời thề, một tiếng kêu từ dưới núi truyền tới.
Huyền Thiên nhìn xuống núi thì thấy Lâm Đông đang ở cách chân núi chừng trăm bước, vừa chạy lên núi vừa hô to.
Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Lâm Đông thì biết có đại sự.
Thân thể Huyền Thiên lay động, giống như lá rụng cách nơi cũ mười bước, thân nhẹ như yến không đến mười lần đã đi xuống núi chừng trăm trượng, xuất hiện trước mặt Lâm Đông đang thở hồng hộc.
– Lâm sư đệ, vội vã tìm ta như vậy có chuyện gì không?
Vừa mới rơi xuống đất Huyền Thiên liền hỏi.
– Hoàng — Hoàng sư huynh, không tốt…
Lâm Đông thở hổn hển, đứt quãng nói:
– Hoàng Thạch sư huynh hắn… Hắn đấu võ đài với Trương Hổ sư huynh.
– Cái gì?
Huyền Thiên vội la lên:
– Rốt cuộc là chuyện gì? Vừa đi vừa nói.
Huyền Thiên kéo tay của Lâm Đông chạy xuống dưới núi.
Trương Hổ có tu vi võ giả ngũ trọng đỉnh phong, Huyền Thiên nếu không có kỳ ngộ ở Ẩn Kiếm Đàm cũng chỉ là võ giả tứ trọng mà thôi, so kiếm với Trương Hổ còn bị thua một chiêu, Hoàng Thạch là võ giả tam trọng so với Huyền Thiên còn kém xa, tại sao có thể là đối thủ của Trương Hổ?
Trong Thiên Kiếm Môn môn quy sâm nghiêm, đồng môn sư huynh đệ cấm tư đấu, có mâu thuẫn gì có thể khiêu chiến, chỉ cần song phương đều đồng ý chiến đấu giải quyết mâu thuẫn, có người công chứng thì có thể quyết đấu.
Đệ tử Thiên Kiếm Môn có nhiều người, mâu thuẫn là không tránh khỏi, cho nên quyết đấu giải quyết mâu thuẫn là thường lệ.
Vì thế Thiên Kiếm Môn chuyên môn tu kiến quyết đấu đài, cho đệ tử quyết đấu, cung cấp một cố định nơi, tu kiến trong sân rộng chỗ đệ tử thường xuyên qua lại, làm nơi quyết đấu cho đệ tử, cử hành ở nơi công cộng tránh cho môn hạ đệ tử lén nội đấu, gây ra tai nạn chết người, dẫn phát mâu thuẫn không thể điều tiết, tiến hóa làm cừu hận làm xấu không khí trong tông.
Trong miệng của đệ tử thì quyết đấu đài chính là lôi đài, môn hạ đệ tử quyết đấu gọi là võ đài.
Lên lôi đài quyết đấu cần song phương đều đồng ý mới được, không thể bắt buộc, người bị khiêu chiến có thể không đáp ứng quyết đấu, nhưng sẽ bị đệ tử khác khinh bỉ.
Đương nhiên có ngoại lệ, nếu ngươi tu vi cao khiêu chiến tu vi thấp, thời điểm cự tuyệt thường thường cũng tìm được thông cảm của mọi người, dù sao tu vị thấp hơn một cảnh giới thực lực khác biệt rất lớn.
Thời điểm tu vi kém hai cảnh giới thực lực càng kém khá xa, giống như thiên địa khác biệt.
Thời điểm này tu vị cao chiến tu vị thấp, tu vị thấp cự tuyệt không ai khinh bỉ cả, ngược lại mọi người sẽ khinh bỉ người có tu vi cao, bởi vì tu vị cao lại khiêu chiến sư đệ tu vi thấp hơn hai cảnh giới, nói rõ đó là khi dễ người ta.
Hoàng Thạch cùng Trương Hổ tu vi kém nhau hai cảnh giới, theo lý thuyết Hoàng Thạch không nên quyết đấu lôi đài với Trương Hổ mới đúng, nhưng là tình huống hoàn toàn trái lại, cho nên, Huyền Thiên cảm thấy kinh ngạc.
Lâm Đông bị Huyền Thiên kéo tay chạy đi nhẹ nhõm hơn nhiều, khí tức cân đối một ít, nói:
– Bởi vì Trương Hổ sư huynh nói Hoàng sư huynh nói bậy, nói Hoàng sư huynh hôn mê tại Ẩn Kiếm Đàm là vì thua dưới tay hắn, xấu hổ không dám nhận, muốn tự vận, Hoàng Thạch sư huynh nói Hoàng sư huynh hôn mê là do luyện kiếm mệt mỏi. Trương Hổ sư huynh nói Hoàng sư huynh chính là phế vật, ngay cả luyện kiếm cũng ngất đi, đời này nhất định là phế vật, Hoàng Thạch sư huynh nói Hoàng sư huynh không phải phế vật, một ngày nào đó Hoàng sư huynh sẽ vượt qua Trương Hổ sư huynh, kết quả Trương Hổ sư huynh cười to nói cả Hoàng gia đều là phế vật, Hoàng sư huynh là phế vật, Hoàng Thạch sư huynh là phế vật trong phế vật, một tay của hắn cũng có thể đánh Hoàng sư huynh té cứt té đái. Hoàng Thạch sư huynh nói Trương Hổ sư huynh nói bậy, Trương Hổ sư huynh nói nếu ngươi không phải phế vật trong phế vật thì đấu với ta một lần, ta chỉ dùng một tay cam đoan đánh cho phê vật trong phế vật ngươi răng rơi đầy đất, kết quả Hoàng Thạch sư huynh lại lên lôi đài với Trương Hổ sư huynh.
Lâm Đông một hơi nói ra nguyên nhân khiến Hoàng Thạch cùng Trương Hổ đánh lên lôi đài.
Huyền Thiên nhíu mày, võ giả tam trọng và võ giả ngũ trọng kém nhau rất xa, căn bản là người dùng quyền đấu với một người dùng dao.
Sử dụng một tay cũng không phải là thực lực giảm một nửa, lực lượng của võ giả không có biến hóa, chỉ ít đi một tay, dùng vũ kỹ uy lực nhỏ hơn một chút mà thôi, đối với kiếm giả mà nói, chỉ cần một kiếm nơi tay thì một tay cũng đủ phát huy tám chín thành thực lực rồi.
Hoàng Thạch không phải là đối thủ của Trương Hổ một tay.
Huyền Thiên nghe xong, liền hiểu rõ, Hoàng Thạch biểu đệ chịu không nổi khích tướng của Trương Hổ, cố ý muốn dẫn hắn lên lôi đài, một khi lên lôi đài vạn chúng nhìn trừng trừng, ngươi tình ta nguyện, chỉ cần không bị đánh chết thì cho dù bị đánh trọng thương cũng chỉ trách tài nghệ không bằng người.
Suy nghĩ tới đây Huyền Thiên giận dữ, sợ hãi Hoàng Thạch biểu đệ ăn thiệt thòi quá nặng, hơi buông tay Lâm Đông ra, nói:
– Lâm sư đệ từ từ sẽ đến, sư huynh đi trước.
Huyền Thiên nội lực hùng hậu, toàn lực thi triển khinh công thân nhẹ như yến, một bước vượt qua hơn ba trượng, chạy tới chỗ lôi đài ở ngoại môn mà đi.
······
Quảng trường đệ tử ngoại môn, Thiên Kiếm Tông.
Giờ phút này trên quảng trường tụ tập mấy trăm vị đệ tử ngoại môn, đệ tử võ giả ngũ trọng và đệ tử võ giả tam trọng quyết đấu, khác biệt trong đó quá lớn, tuy kết quả không cần nghĩ nhiều, nhưng xác thực là chuyện hiếm có nên hấp dẫn rất nhiều người chú ý.
Đương nhiên chỉ hấp dẫn một ít người mới nhập môn vài năm mà thôi, hoặc là đệ tử tu vi dưới võ giả lục trọng.
Đệ tử ngoài võ giả thất trọng đã là tồn tại cao cấp trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn rồi, quyết đấu nhàm chán như vậy mới khinh thường đi xem.
Trên lôi đài, Hoàng Thạch cùng Trương Hổ đang ‘ chiến đấu ’ với nhau, nói là ‘ chiến đấu ’ không bằng nói là trêu đùa.
Chương 6: Đánh bại Trương Hổ. (2)
Trương Hổ là thiếu niên mười bốn tuổi, gia nhập Thiên Kiếm Tông cùng năm với Huyền Thiên, thiên phú trong hàng đệ tử là trung đẳng, nhập tông ba năm rưỡi tu vị đã đạt võ giả ngũ trọng, so với Huyền Thiên trước kỳ ngộ còn cao hơn một cảnh giới
Trương Hổ trời sinh thân thể cường tráng, năm nay gần mười bốn tuổi, thân cao gần mét tám, lớn cao như ngựa, đồng thời còn có một thân man lực, trong hàng đệ tử cùng cảnh giới tồn tại cao cấp.
Tuy chỉ dùng một tay, nhưng kiếm trong tay bổ ra chấn đắc thân thể Hoàng Thạch lui lại liên tục, hổ khẩu đau đớn.
Kiếm pháp Trương Hổ biến đổi, Hoàng Thạch còn chưa kịp thích ứng thì trên cánh tay đã có vết thương.
Giờ phút này miệng vết thương trên cánh tay Hoàng Thạch không ít hơn mười vết, thậm chí trước người phía sau lưng đùi cũng có vài miệng vết thương lớn, máu tươi chảy ròng, khóe miệng cũng có vết máu, hiển nhiên là bị Trương Hổ chấn nội thương.
Trương Hổ một kiếm đắc thủ liền cười ha hả, nói:
– Hoàng Thạch, ngươi còn nói không phải phế vật, ta một tay đánh ngươi như chó chết, giết ngươi như giết heo, hôm nay chỉ cần ngươi nhận sai, thừa nhận Hoàng Thiên là phế vật, ngươi là phê vật trong phế vật ta sẽ tha cho ngươi.
– Ha ha ha ha…
Không ít đệ tử dưới đài cười to lên, thậm chí còn nghị luận với nhau, loáng thoáng có thể nghe thấy ‘ quả nhiên là phế vật ’, ‘ Trương Hổ sư huynh quả nhiên lợi hại ’….
Nhìn đệ tử vây quanh dưới đài, đại đa số đều là tu vi thấp, là đệ tử cấp thấp trong ngoại môn, ngày thường bọn họ đã bị người khác khi dễ, trong nội tâm không vui muốn tìm chỗ phát tiết, giờ phút này nhìn thấy Hoàng Thạch còn thảm hại hơn bọn họ, hoàn toàn quên bộ dáng uất ức của mình khi bị người khác sửa trị.
Có ít người chính là như vậy, bản thân mình cũng là tầng dưới chót, nhận hết áp bách của tầng trên, nhưng bọn họ lại không khách khí cười nhạo những người tầng chót như mình bị khi dễ.
– Ngươi mơ tưởng!
Hoàng Thạch phun một ngụm máu, trong hai mắt lộ ra hồng mang, điên cuồng hét lên.
– Trương Hổ, ngươi mới là phế vật, sớm muộn có một ngày Thiên ca sẽ đánh ngã ngươi.
– Ngươi là phế vật chết tiệt, còn dám mạnh miệng, xem ra bị ngươi xem thường rồi, không cho ngươi nhìn thấy chút lợi hại ngươi cũng không biết ta lợi hại.
Trương Hổ giận dữ, hét lớn một tiếng.
Trong lòng của hắn nghĩ lại: chỉ cần không giết chết phế vật này, ta làm cho hắn bị trọng thương, trưởng lão tối đa phạt ta không biết nặng nhẹ trong quyết đấu, diện bích suy nghĩ một tháng là xong, được, ta sẽ cấm một kiếm vào ngực của tiểu tử này, đâm lổ thủng lớn, cho phế vật ngươi không bò dậy nổi.
Trương Hổ ác niệm, nghĩ là làm, vừa dứt lời một kiếm đẩy vào Hoàng Thạch ngực của Hoàng Thạch.
Lần này ra tay hung ác làm đệ tử dưới đài đều thất kinh, tiếng kinh hô vang lên liên tiếp.
– Trương Hổ… Dừng tay cho ta!
Đúng lúc này một tiếng quát lớn vang lên khắp quảng trường, thân thể Huyền Thiên tung lên nhảy vào trong, cách lôi đài hai mươi trượng.
Âm thanh của Huyền Thiên làm cho Trương Hổ nao nao, trên mặt lập tức cười lạnh, trường kiếm trong tay tốc độ không giảm ngược lại còn nhanh hơn, đâm vào lồng ngực cả Hoàng Thạch.
XÍU…UU!…
Một đạo kiếm quang từ trong tay Huyền Thiên lòe ra, trong chốc lát đã vượt qua khoảng cách hai mươi trượng bắn lên lôi đài.
Keng…
Một tiếng vang thật lớn, thời điểm mũi kiếm của Trương Hổ vừa đụng vào quần áo của Hoàng Thạch thì một đạo hào quang chấn lên thân kiếm của Trương Hổ.
Một cổ lực chấn cực lớn từ kiếm truyền tới, hổ khẩu của Trương Hổ chấn động, trường kiếm lập tức rời tay.
Đạo hào quang kia đánh bay kiếm của Trương Hổ, quỹ tích bị lệch, bay ra ngoài ba trượng.
Khi ánh mắt của mọi người nhìn rõ thì bị thanh kiếm kia hấp dẫn, thân thể Huyền Thiên nhảy lên lôi đài, xuất hiện bên cạnh Hoàng Thạch.
Trương Hổ bị một kiếm vừa rồi của Huyền Thiên làm khiếp sợ, chợt thấy Huyền Thiên xuất hiện trước mặt, thân thể lập tức lui lại, đứng ở ngoài ba trượng, đồng thời hắn chạy đi nhặt kiếm vào trong tay.
Huyền Thiên điểm lên mấy huyệt đạo gần vết thương của Hoàng Thạch, cầm máu lại, thấy vết thương trên người của hắn tuy nhiều, nhưng đều không sâu, chỉ bị thương ngoài da, trong nội tâm an tâm một chút, nêu như Hoàng Thạch xảy ra cái vấn đề lớn gì, hắn không phải phụ lòng tam cữu sao?
Nhưng may mắn Huyền Thiên tới kịp lúc, nếu như đánh trúng một kiếm Trương Hổ thì nhất định đâm xuyên lồng ngực của Hoàng Thạch, cho dù Hoàng Thạch không bị mất mạng, cũng bị tổn thương rất nặng, thậm chí tu vi kiếp nầy không thể tiến thêm nửa bước.
Suy nghĩ tới đây, trong mắt Huyền Thiên âm lãnh, trong nội tâm cừu địch — Huyền Ky, Âm Cơ hiện tại còn quá cường đại, cách hắn quá xa, địch nhân trọng yếu nhất chính là kẻ địch trước mặt.
Kể từ hôm nay bất luận là kẻ nào tổn thương thân nhân của hắn, địch nhân phạm vào lợi ích cùng an nguy ngăn ở trước mặt, đều bị thanh trừ, chỉ cần không ngừng phá vỡ chướng ngại trước mặt, không ngừng tiến lên mới có thể có tư cách phân cao thấp với đại địch Huyền Ky, Âm Cơ.
Phong bế huyệt đạo, miệng vết thương của Hoàng Thạch ngừng đổ máu, thân thể mặc dù hư nhược, nhưng không quá đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày liền có thể khôi phục, Huyền Thiên nói:
– Chờ ở đây nhé, ta đi thu thập hắn!
– Thiên ca, ngươi cũng phải cẩn thận một chút.
Hoàng Thạch lo lắng nói.
Huyền Thiên trải qua kỳ ngộ ở Ẩn Kiếm Đàm nên tu vi đại trướng, chưa bao giờ sợ kẻ nào, những đệ tử ngoại môn này tu vi đa số là thấp kém, với ánh mắt của Huyền Thiên thì sao nhìn vào bọn họ được chứ?
Mỗi vị đệ tử có tu vi gì, mỗi khi khảo thí vào nửa năm đều rõ ràng.
Tu vi biểu ca của hắn, trong nội tâm Hoàng Thạch biết rất rõ ràng, một trong năm đại siêu cấp thế lực của Thần Châu, trưởng tôn của gia chủ Huyền gia, tuy hiện giờ gặp rủi ro, làm người hỏng bét, tất cả mọi người của Hoàng gia đều cho rằng Huyền Ky bắt cóc gia chủ Huyền Hùng, chỉ cần có một ngày có thể giải cứu gia chủ Huyền Hùng ra thì có thể nhìn rõ sắc mặt của Huyền Ky, Huyền Hồng và Huyền Thiên có thể khôi phục địa vị ở Huyền gia.
– Hắc hắc hắc hắc…
Trương Hổ cười lạnh vang lên, nói:
– Hoàng Thiên, phế vật như ngươi đã xuất hiện rồi, Hoàng Thạch phế vật trong phế vật kia quá kém cỏi, một tay của ta đánh hắn như chó chết, một chút khiêu chiến cũng không có, tuy phế vật như ngươi đỡ hơn hắn một chút, ít nhất có thể làm cho ta chú tâm, phát huy bảy tám phần thực lực.
Huyền Thiên xuất hiện làm cho Trương Hổ khẽ giật mình, nhưng muốn nói Trương Hổ sợ Huyền Thiên thì đó là không có khả năng.