Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Tiêu Dao Công Tử 2

Nhân vật quan trọng thông thường phải đến cuối cùng mới bước lên sân khấu, nếu không làm sao có thể phô trương địa vị của người ta!

Nguyệt Trì Lạc cười khổ một tiếng, nghiêng người dựa vào trên ghế, ánh mặt trời đầu mùa hè rọi vào trên người nàng, đúng thật là có cảm giác vô cùng ấm áp.

Thời gian chờ đợi người đến trôi qua không sai biệt lắm, đại khái chừng một nén hương thì có tiếng thái giám cất cao giọng nói: “Hoàng Hậu nương nương đến, Quý Phi nương nương đến!”

Thanh âm vừa truyền ra, Ngự Hoa Viên vốn còn có chút tạp âm, trong nháy mắt yên tĩnh như có thể nghe thấy được tiếng kim rơi. Lúc này tập thể người ngồi ở vị trí phía trước đứng dậy, chậm rãi hướng về phía hai đại nhân vật dập đầu hành lễ.

“Tất cả đứng lên đi, Bổn cung. . . Hôm nay. . . . . .” Hoàng Hậu ngồi ở vị trí trên cùng vừa mở lời nói ra chỉ đến một nửa đột nhiên bị cắt ngang.

Mà lúc này, toàn bộ những người đang quỳ gối tại đây nam có nữ có, ai ai cũng nghe được, đó hình như là. . . Hình như là tiếng ngáy! =))

Trong nháy mắt, Ngự Hoa Viên đã không có tiếng động lại càng thêm yên tĩnh, mọi người quay đầu lại nhìn về phía nơi phát ra tiếng ngáy.

Thì thấy trong góc khuất gần bên cạnh, có một thiếu nữ đang nghiêng nghiêng dựa vào trên ghế, đôi môi đỏ mọng hơi hơi cong lên trên gương mặt mang nét trẻ con, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi ở trên người nàng, phủ thêm cho nàng một lớp vàng óng ánh, hàng mi thon dài như cánh bướm bay lượn giữa không trung.

Nếu như đừng để ý đến khóe miệng đang chảy nước miếng kia của nàng thì bộ dáng này thật sự cũng không khó coi lắm.

Vào thời khắc này, đủ loại lướt qua từ trong ánh mắt của mọi người. Khinh bỉ có, xem thường có, nghiền ngẫm có.

Vừa nhìn thấy rõ người ở góc khuất là ai thì sắc mặt Nguyệt Hinh Nhu thoáng cái liền thay đổi, thừa dịp Hoàng Hậu cùng Quý Phi vẫn chưa mở miệng đã vội vàng vượt lên trước mở miệng nhận tội, nói: “Xin Hoàng Hậu nương nương, Quý Phi nương nương thứ tội, tiểu muội từ sau cơn bệnh lần trước khỏe lại thì luôn ngủ như vậy, thật sự không có ý định mạo phạm hai vị nương nương, kính xin hai vị nương nương tha lỗi!”

Thanh âm Nguyệt Hinh Nhu lúc này nói chuyện rất lớn, thậm chí có thể sánh ngang với tiếng sấm rền vang, mọi người ở đây nghe đều hiểu được vì sao nàng lại nói chuyện lớn tiếng như vậy.

Dứt lời, nàng hướng về phía chỗ ngồi của hai vị nương nương mang theo kim trâm cắm đầy trên đầu liên tục dập đầu xuống đất.

Nguyệt Trì Lạc cũng bị thanh âm này làm cho bừng tỉnh, hàng mi dài như bướm lượn run nhè nhẹ, nàng mở to hai mắt còn mông lung buồn ngủ, ánh mắt vô hại đảo qua tất cả mọi người ở xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Nguyệt Hinh Nhu.

 

Chương 6: Tiêu Dao Công Tử 3

Ánh mắt đang mơ hồ bỗng chốc liền thanh tỉnh, chùi đi vết nước miếng dính trên mặt, nàng chậm chạp chạy tới, có chút không vui quỳ gối bên cạnh Nguyệt Hinh Nhu. Hai con ngươi đen trong suốt xoay chuyển ở giữa Hoàng Hậu và Quý Phi: “Hoàng Hậu nương nương, người Đại Nhân Đại Nghĩa, nếu như tỷ tỷ đã làm sai điều gì cầu xin người đừng trừng phạt tỷ ấy, Trì Lạc tình nguyện thay thế chịu phạt.”

Trong một khắc, khóe miệng mọi người đều không nhịn được đang khẽ co giật.

Vậy rốt cuộc người nào đã làm sai chuyện? Nhìn ánh mắt trong suốt vô hại đó của nàng, tất cả mọi người không nhịn được đều tự hỏi mình, vậy cuối cùng là ai đã làm sai đây. . . . .

Hoàng Hậu vốn đang chuẩn bị nói vài câu khiển trách lại nghe được những lời này của Nguyệt Trì Lạc, trên mặt thoáng hiện lên một tia lúng túng không thể nhận ra, tiếp theo chỉ đành phải cười cười, ưu nhã khoát tay chận lại nói: “Không có việc gì, các ngươi lui xuống đi.”

Kết quả là, tiết mục xen giữa nho nhỏ này cũng trôi qua, đang lúc trong ánh mắt mọi người đủ loại khác nhau, Nguyệt Trì Lạc đỡ Nguyệt Hinh Nhu đứng lên sau đó hấp ta hấp tấp lui về góc khuất, trên khuôn mặt phúng phính vẫn luôn gợi lên ý cười vô hại.

Thoạt nhìn có chút ngây ngô, còn có chút. . . À. . . Đáng yêu.

Mông còn chưa có chạm vào mép ghế dựa, lại nghe được Hoàng Quý Phi nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng lại mở miệng nói chuyện.

“Vương Gia sao còn chưa tới?” Là một giọng nói thanh nhã nhưng nghe không ra cảm xúc gì.

Mọi người đều biết, Vương Gia trong lời nói của Quý Phi chính là Tứ Vương Gia Đông Phương Tuyết. Có tướng mạo so với thái tử phi được xưng là Đệ Nhất Mỹ Nhân nước Đông Phương thì chỉ có hơn chứ không kém.

“A Tuyết, hắn tạm thời sẽ không tới.” Một giọng nói sang sảng không hề kiêng kỵ tiếp lời vang lên.

Nghe được thanh âm đó, trong Ngự Hoa Viên nhất thời phát ra rất nhiều âm thanh, cùng với tiếng cười ngớ ngẩn e lệ của vài thiếu nữ, có người không nhìn thấy được Đông Phương Tuyết mà mất mác, nhưng cũng có người nhìn thấy được Tiêu Dao Công Tử mà hưng phấn, tiếp theo liền cúi đầu xôn xao nghị luận.

“Chính là Tiêu Dao Công Tử, tôi nghe người ta nói, trước giờ công tử không hề tham gia những yến hội thế này.”

“Nếu Tiêu Dao Công Tử đã tới, tại sao Vương Gia vẫn còn chưa đến. . . . . .”

“Không nghĩ tới Thất công tử có thể xuất hiện ở chỗ này. . . . . .”

Tiếng nghị luận xì xầm truyền khắp Ngự Hoa Viên, động tác ngồi xuống của Nguyệt Trì Lạc chợt ngừng lại, đệ nhất công tử? Hình như Thập Thất rất sùng bái hắn!

Trong lòng Nguyệt Trì Lạc mang theo phần hiếu kỳ chậm rãi quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt chạm phải một bức tranh tuyệt mỹ. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK