Hắn nhàn nhạt cười, như người khiêm tốn ôn nhuận, âm thanh lãnh đạm không hề mang bất kỳ gợn sóng nào.
Tựa như hắn chỉ tùy tiện nói ra, ngươi cũng không cần để ý.
Nhưng tất cả người của Vương phủ đều biết, Vương Gia cho dù chỉ là tùy ý mà nói nhưng nói ra thì sẽ làm được.
Đừng thấy hắn cứ luôn mỉm cười ôn nhu như thế, đằng sau nụ cười yếu ớt đó chính là ám tiển (mũi tên ngầm), hơn nữa so với độc dược có thể còn độc hơn ba phần, bởi vì ngươi ta không biết khi nào hắn sẽ lấy mạng của mình!
Nguyệt Trì Lạc nổi cáu, nàng chỉ là tùy hứng nói một tí thuốc này đắng thôi, nhưng dầu gì cũng là thuốc đắng dã tật, vì nghĩ cho mạng nhỏ có đắng đi nữa nàng cũng không sợ.
Im lặng nhận lấy chén thuốc từ trên tay Đông Phương Tuyết, nháy nháy mắt hai cái, cầm chén thuốc một hơi uống cạn sạch.
Có chút đắng chát trượt vào cổ họng, nàng khè ra một hơi thật lớn, mới vừa để chén thuốc xuống, một miếng mứt táo ngọt ngào đã đút vào trong miệng, theo ngón tay nhìn lên, Nguyệt Trì Lạc thấy Đông Phương Tuyết nhướng mắt cười nhạt, ánh mắt màu tro lạnh chớp một cái, giây phúc đó có ngàn vạn hoa đào thoáng qua.
Nụ cười đó, tựa như trời băng đất tuyết giữa ánh mặt trời khiến tinh thần người ta bối rối mê mẩn. Xuyên qua khe hở, nàng nhìn đến giữa trán thiếu niên chưa từng xuất hiện qua vẻ tịch mịch bất chợt lóe lên, Nguyệt Trì Lạc nhìn đến ngơ ngẩn thậm chí quên luôn cả động tác.
Đông Phương Tuyết hơi hơi nhíu mi: “Ăn vào sẽ không đắng.”
Lời nói ra lại giống như cưng chiều dỗ ngọt đứa trẻ, lúc hơi khẽ nhướng mi đã làm cho trái tim của hai nha hoàn loạn nhịp.
Nguyệt Trì Lạc muốn lắc đầu nói: Không đắng.
Nhưng, nhìn thấy Đông Phương Tuyết như thế, lại không có khả năng cự tuyệt, cuối cùng khẽ hé môi ngậm miếng mứt táo vào trong miệng.
Trong lòng chảy qua nhè nhẹ tia ấm áp, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
“Huyền Chi Thất đâu?” Lên tiếng hỏi không phải là thích khách, mà là Huyền Chi Thất.
Đông Phương Tuyết lắc lắc đầu, tỏ ý hắn cũng không rõ, hành tung của Huyền Chi Thất dù sao cũng không ổn định, không chừng sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, hoặc có thể là sau một khắc lập tức biến mất.
Ánh mắt sáng lên, Đông Phương Tuyết đột nhiên cười cười, nụ cười như ánh trăng mông lung: “Hắn đang ở Yên Vũ lâu.”
Chương 24: Mọi chuyện không thể cưỡng cầu
“. . . Hả. . . . . .” Nguyệt Trì Lạc giật mình, rồi sau đó cười cười, dùng ánh mắt hỏi thử Đông Phương Tuyết: “Kỹ viện?”
Đông Phương Tuyết gật đầu, xác thực là đáp án này.
“Ồ . . . . .”
Sau khi thản nhiên ồ lên một tiếng, Nguyệt Trì Lạc cầm lên khối bánh ngọt bên cạnh bàn, hờ hững cắn một miếng, bởi vì thỏa mãn mà lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má hơi nở rộ ra.
Nhìn nàng cũng không có một chút gì khác thường, Đông Phương Tuyết hơi có phần không hiểu, lập tức liền hỏi: “Ngươi không tức giận sao? Không khó chịu sao?”
Hắn cho rằng dù cho không tức giận, biểu cảm nàng nhiều ít cũng nên náo loạn một chút, nhưng chưa hề nghĩ chỉ nhàn nhạt một tiếng bỏ qua như vậy, không còn bất kỳ động tác nào nữa.
Điều này khiến hắn rất nghi hoặc, nữ nhân này, không phải nói thích Huyền Chi Thất sao, tại sao lúc này còn có thể dửng dưng như vậy, lạnh nhạt như không thèm đếm xỉa đến.
Nguyệt Trì Lạc nhướng mắt thản nhiên liếc hắn một cái, rồi cúi đầu tiếp tục dồn sức ăn, thanh âm có chút ậm ờ nhưng vẫn cứ rõ ràng truyền vào trong tai Đông Phương Tuyết.
“Tức giận có ích sao? Tổn thương người cũng là làm tổn thương mình, nếu đã vô ích bản thân ta cần gì phải tức giận.”
“Ta thích Huyền Chi Thất chẳng qua là yêu thích của cá nhân ta, về phần hắn có thích ta hay không, đó là chuyện của hắn. Hắn làm cái gì, thì có liên quan gì tới ta? Ta vì sao phải thương tâm?” Thích một người, lẽ ra nên thích toàn bộ của người đó, huống chi nàng thích, ấy cũng chỉ là thích mà thôi.
“Mọi việc không thể cưỡng cầu, hắn muốn làm gì thì cứ làm cho sảng khoái, lối sống tùy ý hành động như vậy mới chính là Huyền Chi Thất.”
“Con người sống ở trên đời không như ý hết tám chín phần mười, không ai có thể làm cho tất cả trở thành hoàn mỹ. Không thể cường cầu thứ gì đó, thì hà tất gì phải đi chấp nhất chứ.”
Một câu nói sau cùng vừa dứt, Đông Phương Tuyết phảng phất nhìn thấy trong ánh mắt như ngọc lưu ly thoáng qua một giọt nước sáng, khi nhìn lại lần nữa thì thấy được thiếu nữ đang chớp đôi mắt sáng lấp lánh mong đợi nhìn mình.
Nhưng hắn biết, mình không có nhìn lầm, không nhìn lầm tia sáng của giọt nước mắt vừa lóe lên.
Khoảnh khắc đó, Đông Phương Tuyết giống như bị nhéo một cái, lồng ngực lại mơ hồ có cảm giác đau đớn.
Hắn tự cho là mình thông minh hiểu rộng, nhưng cũng không nhìn thấu đáo bằng thiếu nữ rưng rưng lệ mà tươi cười trước mặt này.