• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Con người Lục Đông Thâm, nguy hiểm

Loại rượu bản địa của vùng thành cổ Thương Lăng, còn có tên gọi là “Rượu ba ly”, dư vị dài lâu, bốc chậm và dữ dội. Người bình thường chỉ uống chưa quá ba chén đã gục, người tửu lượng khá đến đâu cùng lắm cũng chỉ uống được chục chén.

Tưởng Ly biết rõ về tửu lượng của Đàm Diệu Minh. Mang loại “Rượu ba ly” này ra, bắt anh ấy uống liền tù tỳ khoảng hai, ba chục chén cũng không thành vấn đề. Rồi cô lại nhìn sang Lục Đông Thâm phía đối diện, sắc mặt bình thản, ánh mắt không một gợn sóng, chẳng thể thăm dò được nông sâu.

Cảnh Ninh đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Tổng giám đốc…”.

Lục Đông Thâm giơ tay lên ngắt lời Cảnh Ninh: “Làm khách phải theo ý chủ”.

Tưởng Ly nghe xong câu này ít nhiều gì cũng phải nhìn anh bằng ánh mắt khác, chỉ có điều cô không biết là anh uống được thật sự hay chỉ đang tự khoác lác về khả năng của bản thân. Cô giơ tay lên, người thuộc hạ phía sau bắt đầu rót rượu theo lệnh, không chút qua quýt.

Cả một bàn đầy rượu, chỉ ngửi thôi đã thấy say rồi. Trà lầu bỗng hóa tửu lầu, thứ người ta đang đọ chính là xem ai gắng gượng được tới phút cuối.

Lục Đông Thâm là khách, dĩ nhiên phải cạn trước tỏ lòng thành. Chén đầu tiên vừa trôi xuống bụng, anh bỗng cảm giác như có một lưỡi dao sắc lẹm cứa ngang cổ họng, ngay sau đó lại giống như có một quả bom được chôn trong dạ dày, bỗng chốc nổ tung. Loại rượu này đích thực còn lớn gấp nhiều lần những loại anh từng gặp trên thị trường.

Đàm Diệu Minh tấm tắc khen anh hào sảng, ngay sau đó cũng tự động uống cạn một chén.

Hai người bắt đầu mở màn cho “trận chiến”.

Đàm Diệu Minh phóng khoáng uống cạn liên tục, Lục Đông Thâm cũng từ tốn không sót giọt nào.

Một lượt chén đầu tiên đã cạn sạch. Người phía sau tiếp tục rót lượt mới. Mùi rượu thơm phức theo khe cửa nhỏ hẹp bay ra ngoài Lâm Khách Lầu, có lẽ cũng đã lọt vào mũi của kha khá quần chúng đang chen chúc hóng chuyện vui bên dưới.

Ban đầu Tưởng Ly nghĩ mình thắng chắc, nhưng dần dần chẳng hiểu sao cô lại hơi lo. Khi đã hết nửa vò rượu, cô nhận thấy rõ Đàm Diệu Minh bắt đầu phải gắng gượng, bàn tay cầm chén rượu lên đã có phần nặng nề và ngập ngừng.

Khi nhìn sang Lục Đông Thâm, cô thấy anh vẫn điềm đạm như thế, chưa thấy dấu hiệu say sưa gì.

Đàm Diệu Minh có thể chiếm cứ được một vị trí ở Thương Lăng đều là con đường được xây đắp bởi rượu và võ. Tay Lục Đông Thâm này trông bề ngoài không giống người có khí khái giang hồ, vậy mà uống rượu lại không kém cạnh ai. Điều này khiến Tưởng Ly băn khoăn, cứ cái đà này, chưa chắc họ đã là bên chiếm thế thượng phong.

Quả không sai, khi đã nhìn thấy đáy vò rượu, Đàm Diệu Minh đã đỏ bừng từ mặt xuống tới cổ, ánh mắt bắt đầu mơ mơ màng màng, khoảng thời gian nghỉ giữa các chén cũng đã được kéo dài ra.

Còn Lục Đông Thâm thì vẫn ngồi nghiêm chỉnh đĩnh đạc, hô hấp đúng là có phần dồn dập hơn nhưng không quá rõ ràng như Đàm Diệu Minh. Trái tim Tưởng Ly đập lỡ nhịp. Đó là cả một vò rượu đấy. Đứng nói là chỉ hai người họ, cho dù tìm thêm bảy, tám hảo hán giỏi rượu chè nữa tới đây cũng có thể đều đã gục một hàng dài.

Dĩ nhiên Đàm Diệu Minh sẽ không tự nhận thua. Dù đã nhìn thấy đáy vò, anh ấy vẫn lên tiếng ra lệnh tiếp tục rót.

Tưởng Ly thấy đám thuộc hạ đã bắt đầu xé vỏ vò rượu thứ hai. Họ đang chuẩn bị rót đầy, thì cô giơ tay lên ngăn miệng vò lại.

“Anh Lục, uống với tôi đi.” Cứ tiếp tục uống thế này, thể diện của Đàm Diêu Minh sẽ bị hạ gục tại Lâm Khách Lầu mất.

Lục Đông Thâm không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt có phần hứng thú.

Ngược lại, Cảnh Ninh lên tiếng trước: “Cô Tưởng, mấy người làm vậy e rằng hơi vô lý”.

Tưởng Ly thong dong đi tới trước mặt cô ấy, bất ngờ cúi đầu ghé sát Cảnh Ninh, hít sâu một hơi rồi mỉm cười: “Người đẹp, cô có vẻ căng thẳng quá”.

Nụ cười của cô mang một nét lưu manh, vô lại, bỗng khiến Cảnh Ninh đỏ mặt.

“Cô nên học ông chủ của mình, hành xử thật bình tĩnh. Hay là, cô có bí mật gì không muốn để ông chủ biết, thế nên mới căng thẳng như vậy?”

Cảnh Ninh tảng lờ điệu bộ trêu ghẹo của cô, nhíu mày: “Bậy bạ”.

Tưởng Ly không quan tâm đến cô ấy nữa, ngồi xuống bên cạnh vò rượu, ra lệnh cho thuộc hạ rót sáu chén.

“Các người đang đến nhờ vả chúng tôi giúp đỡ, thế nên, ở chỗ này không có cái gì gọi là vô lý cả.”

Trong lúc đó, cô cầm một chiếc bật lửa cầm tay lên, khẽ ấn một cái, trên sáu chén rượu lập tức bùng lửa: “Vấn đề mà khách sạn của mấy người gặp phải không nhỏ đâu. Trừ phi là bạn bè, nếu không chúng tôi cũng không cần phải dính vào mớ rắc rối này”.

Nói xong câu ấy, cô lại dùng một miếng vải amiăng* phủ lên sáu chén rượu, khi lật mở ra, ngọn lửa bên trên đã tắt.

*Vải amiăng là vật liệu được cấu tạo từ những sợi thủy tinh rất mỏng (sợi bazan), được dùng như chất tăng cường cho nhiều sản phẩm Polymer, các chất liệu tổng hợp…

Sáu ly rượu đối nhau, Tưởng Ly cười khẽ: “Uống vậy sẽ ngon hơn nhiều. Xin mời anh Lục”.

Lục Đông Thâm cọ ngón tay lên thành chén, anh suy nghĩ một lát bèn cầm lên uống cạn.

Có điều một ngụm này lại dữ dội hơn uống mười mấy chén trước đó, khi đưa lên mũi tỏa ra mùi hương thơm phức. Ngay sau đó chất men bốc thẳng lên đầu. Uống xong chén thứ ba, anh bắt đầu cảm thấy có thứ gì đó nổ tung trong cơ thể, trong đầu rực rỡ, huyền ảo như kính vạn hoa.

Anh nghe thấy tiếng Tưởng Ly cười, nhưng tiếng cười đó lúc gần lúc xa, rồi anh lại nhìn thấy Đàm Diệu Minh giơ ngón cái lên trước mặt mình, nhưng khuôn mặt anh ấy có phần mông lung.

Rất nhanh, giọng Tưởng Ly biến mất bên tai, thay vào đó là tiếng cãi vã, tranh chấp của các vị cổ đông trong Hội đồng quản trị, sắc mặt muôn hình vạn trạng của người nhà họ Lục và cái bóng mơ hồ của một người con gái…

Bên tai hình như vang lên tiếng gọi của Cảnh Ninh: “Tổng giám đốc?”.

Lục Đông Thâm choàng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía Tưởng Ly: “Cô đã cho tôi uống thứ gì vậy?”.

Tưởng Ly cười gian manh, tiến sát lại gần anh, hỏi ngược: “Vậy anh đã nhìn thấy gì? Hay, anh Lục đã say rồi?”.

Lục Đông Thâm nhìn sâu vào mắt Tưởng Ly, anh biết ngay khi Tưởng Ly ra tay, mọi việc sẽ không đơn giản như thế.

Ban nãy Đàm Diệu Minh uống đến nỗi men say bốc thẳng lên đỉnh đầu, qua một hồi được Tưởng Ly thế chỗ mới dịu đi phần nào. Lúc này anh ấy bèn lên tiếng hòa giải, giơ tay ra trước mặt Lục Đông Thâm: “Anh Lục đúng là người hào sảng, Đàm Diệu Minh tôi xin được kết giao bạn bè với anh!”.

Lục Đông Thâm đứng lên, bắt tay với Đàm Diệu Minh: “Chuyện của khách sạn làm phiền hai vị rồi, nhất là…” Anh quay ngay sang nhìn Tưởng Ly: “Cô Tưởng”.

[…]

Sau khi đám người của Lục Đông Thâm đi khỏi, Tưởng Ly vẫn ngồi yên một lúc trên ghế không nhúc nhích, hai chân gác lên bàn trà. Hai vali tiền vẫn còn nguyên đó. Cô vẫn cứ đắn đo mãi về ánh mắt cuối cùng của Lục Đông Thâm trước khi ra về, dường như nó chứa đựng quá nhiều nội dung mà cô không thể nghiền ngẫm được hết.

Cô chưa bao giờ nghi ngờ trực giác của mình, cô tin chắc chắn rằng ánh mắt đó không phải vô tình, tùy ý.

Cảm giác này rất tệ, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra mà bản thân lại không thể kiểm soát được nó.

Đàm Diệu Minh tiễn Lục Đông Thâm ra về xong mới trở lại, đẩy người dìu mình ra ngoài, bước tới, một tay đặt lên vai Tưởng Ly, rồi theo đà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Em cho anh ta uống thứ gì vậy?”

Tưởng Ly đổ người về phía trước, lặng lẽ né tránh bàn tay của anh, rót một cốc trà rồi đưa cho Đàm Diệu Minh.

“Lấy Thujone và Agroclavine chiết xuất từ hai loại cây khổ ngải và bìm biếc, hai chất này sau khi được đốt lên sẽ tỏa ra một thứ mùi thơm lừng không thể cưỡng lại được. Mùi này cộng với tác dụng của men rượu được ủ lâu năm, tràn qua khoang mũi sẽ kích thích thẳng tới phần dưới của bán cầu não phải. Năm giác quan bên bán cầu não phải của người thường đều chịu sự kiểm soát và khống chế của lý trí trong bán cầu não trái. Thứ mùi này sẽ khiến cho một người dù lý trí đến đâu cũng sẽ nhìn thấy những điều mình căm ghét, yêu thương và khát khao trong trái tim mình, sau đó phản ánh tới đại não, hiện lên thành hình ảnh.”

*Thujone một hợp chất hóa học nằm trong thức uống Absinthe, bắt nguồn từ bang Neuchâtel tại Thụy Sỹ vào cuối thế kỷ XVIII, thường bị thể hiện như một loại ma túy tác động trí tuệ gây nghiện và gây ảo giác nguy hiểm.

Nói tới đây, cô thấy Đàm Diệu Minh há hốc miệng, bèn bổ sung thêm một câu: “Nói một cách dễ hiểu, nó có thể khiến anh ta nhìn thấy ảo giác của những điều mà anh ta khao khát, mong nhớ trong lòng, hoặc những thứ là lý tưởng trong mắt anh ta. Phạt nhẹ răn mạnh, dù sao thì em cũng không thể nhìn anh say khướt được”.

Bấy giờ Đàm Diệu Minh mới hiểu ra, gật gù, nhấp một ngụm trà: “Em có phát hiện được gì từ anh ta không?”.

“Dã tâm.” Tưởng Ly đáp: “Dã tâm của một người em có thể ngửi thấy đấy. Con người Lục Đông Thâm đó… nguy hiểm”.

Chương 6: Động chạm tới tâm linh là chuyện vừa to vừa nhỏ

Đàm Diệu Minh uống cạn tách trà, mùi rượu còn chưa tan hết khiến khuôn mặt anh trông vẫn ửng hồng.

“Một người đàn ông đã sắp ngồi lên chiếc ghế quyền lực của tập đoàn Lục Môn thì sao có thể đơn giản chứ. Từ lâu em đã nghe nói tay Lục Đông Thâm đó trên thương trường là một người vô cùng thủ đoạn, là con hổ đầu đàn của Lục Môn. Nhiều năm trước đã lặng lẽ hoàn thành rất nhiều phi vụ mua bán sáp nhập. Vài năm nay anh ta lại càng lũng đoạn quyền hành các thương hiệu xa xỉ, các thương hiệu ô tô của Lục Môn, thế lực rất mạnh. Một người như vậy lại bỗng dưng chọn tiếp quản khu vực Trung Quốc, rồi lại hướng ánh mắt về phía Thương Lăng của chúng ta, xem ra chắc chắn là anh ta muốn thu gom toàn bộ khu vực đất đai quanh đường Tô Hà rồi. Lục Đông Thâm chọn tiếp quản dự án Skyline chẳng qua là muốn vẽ thêm chút thành tích sự nghiệp, nhưng đối với chúng ta mà nói lại là thiệt hại lợi ích trực tiếp nhất. Nghe nói ở Lục Môn còn một người tên là Lục Khởi Bạch, thế lực cũng không tầm thường, lôi kéo được chí hướng của không ít cổ đông kỳ cựu trong Lục Môn, sao cam tâm chấp nhận làm một vị “vương gia” tiêu diêu tự tại chứ? Lục Đông Thâm tin tà ma ư? Ha, hôm nay anh ta bày ra một thế giận rầm rộ, gióng trống khua chiêng như thế này chẳng qua là diễn cho đám dân chúng xem, để tốc chiến tốc thắng không muốn Lục Môn nắm được bất kỳ chuyện xấu nào của mình. Nhưng kẻ nào cười tới phút cuối cùng thì phải xem diễn xuất của ai đỉnh hơn.”

Tưởng Ly vắt cánh tay phải lên lưng ghế, cúi đầu, lấy ngón cái bàn tay trái móc móc móng tay nghịch ngợm. Móng tay của cô rất đẹp, tròn trịa cong cong như một vầng trăng. Nghịch mãi nghịch mãi, cô chợt nhìn xuống hình xăm nơi cổ tay của mình, ngón tay bất giác run lên. Có một cơn đau như kim châm đâm thẳng vào đầu, ngay sau đó, cảm xúc của cô cũng thay đổi.

“Thế nên, em nhất định sẽ chữa bệnh cho người đó, hơn nữa còn phải chữa thật tốt. Chỉ cần em chữa khỏi, thì tin tức về chuyện tà ma trong Skyline lại càng chắc chắn. Anh ta muốn mượn danh bà phù thủy này đã bịt miệng người dân, nhưng tới lúc đó những kẻ trèo lên lưng cọp không dễ xuống sẽ chính là họ. Cũng sắp tới lễ tế đông rồi, Skyline chặn đường của các vong linh trên cầu Cửu Tử, gây ảnh hưởng tới may mắn của năm mới, đây chính là việc làm động chạm tới niềm tin của người dân Thương Lăng. Mà chuyện động chạm kiểu này, nói to rất nhỏ, nói nhỏ rất nhỏ.”

Đàm Diệu Minh ngồi dựa vào đó nhìn cô, cất giọng dịu dàng: “Anh chưa bao giờ nghi ngờ khả năng của em. Có điều, sẽ phải đấu trí với gã Lục Đông Thâm đó, vất vả cho em rồi”.

Tưởng Ly nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt anh lúc này quá đỗi dịu dàng, giống như câu mà Tưởng Tiểu Thiên nói: Những khi Đàm gia nhìn chị, ánh mắt rất cưng chiều.

Đàm Diệu Minh quả thực là một người đàn ông đầy hấp dẫn, chưa nói đến việc anh cao lớn đĩnh đạc, lại còn mang một diện mạo chính nhân quân tử, đường hoàng khiêm tốn không giống một kẻ lưu lạc chốn giang hồ. Nếu không kể, có ai ngờ một người đàn ông trông bề ngoài hiền lành vô hại như anh đã từng lăn lộn khắp chốn mới có ngày hôm nay?

Cô lên tiếng: “Sinh mạng thứ hai của em do Đàm gia ban tặng. Không có Đàm gia làm gì có Tưởng Ly ngày hôm nay. Thế nên, em làm gì cũng là nên thôi”.

Đàm Diệu Minh mỉm cười, nhưng nhìn kỹ lại có chút đắng chát. Anh giơ tay lên, dường như định nắm lấy tay cô nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại. Rất lâu sau, anh mới gật đầu nói: “Chỗ tiền trên bàn em cầm lấy đi. Hôm nay thế này, ngày mai thế khác, giữ bên người phòng khi cần sử dụng”.

[…]

Trên đường trở về khách sạn, Lục Đông Thâm bắt đầu không kiểm soát được men rượu trong người nữa. Anh gục hẳn ra ghế sau, hơi thở nặng nề, nhắm nghiền mắt, mặt trắng nhợt.

Mấy chiếc xe đồng thời đỗ lại trước một cửa hàng tạp hóa. Cảnh Ninh không yên tâm, phải đích thân xuống mua một chiếc khăn ướt.

Cô đưa chiếc khăn tới trước mặt Lục Đông Thâm, ngập ngừng giây lát rồi lại hạ tay xuống, khẽ gọi: “Tổng giám đốc”.

Lục Đông Thâm mở mắt ra, đón lấy chiếc khăn trong tay Cảnh Ninh, lau qua mặt, cơn đau dữ dội hai bên thái dương bấy giờ mới chịu dịu đi. Một lát sau, anh đưa tay nới lỏng cà vạt, rồi khẽ hỏi: “Điều tra ra chưa?”.

Cảnh Ninh trở lại ghế lái phụ, nói: “Cô gái tên Tưởng Ly này giống như bỗng dưng xuất hiện vậy. Tôi đã thuê thám tử tư điều tra nhưng điều tra mãi vẫn chỉ có chút thông tin ít ỏi đó thôi”.

Sau sự kiện Thai Quốc Cường “trúng tà”, cô đã lập tức kiểm tra ngay CCTV của khách sạn Skyline Thương Lăng.

Tối hôm đó, Thai Quốc Cường quả thật giống hệt như gặp phải ma, sau đó làm phiền tất cả các vị khách trong khách sạn. Mà ngay trước đó, có một người đã đứng rất lâu trước bức Giang sơn đồ trên hành lang quán bar khách sạn. Người đó, qua điều tra tên là Tưởng Ly.

Nhưng khi điều tra tiếp thì lại có chút khó khăn.

Lục Đông Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tư suy nghĩ, rất lâu sau mới ra lệnh cho xe chạy tiếp.

Cảnh Ninh hình dung rất sát, đúng là giống như từ trên trời rơi xuống. Nhưng trên đời này làm gì có ai bỗng dưng xuất hiện chứ, kiểu gì cũng có thể tìm ra gốc gác. Giống như Đàm Diệu Minh vậy, cả một tập tài liệu dày cộp đủ để viết truyền kỳ nhân vật.

Anh ta là người Thương Lăng chính gốc. Năm 13 tuổi, bố qua đời, năm 15 tuổi theo mẹ đi bước nữa ở nước ngoài xa xôi. Anh ta cũng học hành rất giỏi, là sinh viên xuất sắc, năm 22 tuổi tốt nghiệp Đại học California, sau đó trở lại Thương Lăng dựa vào cú đấm của mình khai phá sự nghiệp.

Hiện giờ ở Thương Lăng có không ít quán bar, vũ trường, cửa hàng cửa hiệu thậm chí là những mảnh đất còn hoang vu đều là sản nghiệp của anh ta. Dù là làm ăn đường hoàng hay làm ăn giấm dúi, anh ta đều phát đạt. Thế nên người bên ngoài cũng đồn đại anh ta vẫn kinh doanh những thứ bị pháp luật cấm, đáng nghi ngờ nhất chính là ma túy nhưng từ đầu tới cuối không ai tìm ra được chứng cứ anh ta có dính líu tới ma túy.

Ngược lại khi đọc tới Tưởng Ly thì tư liệu chỉ có vỏn vẹn như sau: Năm 26 tuổi, tức là ba năm trước đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đàm Diệu Minh, võ công rất khá. Ba năm nay cô đã cứu chữa cho không ít người dân Thương Lăng, được dân trong vùng kính nể như một thầy phù thủy thời hiện đại.

Thu nhập chính tới từ hai cửa hàng, một là cửa hàng bán trống châu Phi làm bằng thủ công, và một là quán trà “Thần Tiên Ẩm” đó. Nghe nói quán trà ấy khách ra khách vào nườm nượp quanh năm. Cả hai cửa hàng nghe đồn đều do Đàm Diệu Minh bỏ tiền ra mở cho cô. Ngoài ra, cô đến từ đâu, trước năm 26 tuổi đã gặp chuyện gì, gia cảnh thế nào thì hoàn toàn là một tờ giấy trắng.

Một người mà ngay cả quá khứ cũng không tìm ra…

Lục Đông Thâm nhíu mày. Vậy thì, phải chăng cô vốn dĩ không tên là Tưởng Ly?

Trong xe cực kỳ yên ắng.

Cảnh Ninh nhìn qua gương chiếu hậu, lặng lẽ quan sát Lục Đông Thâm. Mỗi khi anh suy nghĩ nghiêm túc chuyện gì ánh mắt đều rất sâu xa. Khuôn mặt đó lúc nào cũng khiến con gái mơ mộng, nhưng vẻ lạnh nhạt cũng lại khiến mọi cô gái không dám tùy tiện sát gần. Ở bên cạnh anh, cô cũng luôn luôn phải tự nhắc nhở bản thân, quên đi mình là con gái.

“Đây là túi bùa tôi lấy được trên người hai cậu nhóc quỳ ở đó, anh xem thử đi.” Cô rút chiếc túi trong túi xách ra, đưa cho Lục Đông Thâm: “Giả sử đây đúng là thứ để trị bệnh cứu người, Tưởng Ly không phải cố tình lừa bịp thì cũng quá đáng sợ”.

Nói “lấy được” là còn văn minh chán, thực chất là cô đã lén lấy trộm từ hai người đó trước khi rời khỏi Lâm Khách Lầu.

Lục Đông Thâm không gạn hỏi cô đã lấy trộm kiểu gì, lập tức mở ra xem, hơi sững người. Một túi bên trong toàn là cát, túi còn lại thì trống rỗng.

“Túi bên trong có cát là của người tên Tưởng Tiểu Thiên.” Cảnh Ninh bổ sung thêm.

Nhưng Lục Đông Thâm chỉ mải mê xem chiếc túi không có gì. Không phải nó không có gì, nó có… mùi hương.

Mùi hương này rất đặc biệt, giống như mùi thuốc, lại không nồng như thuốc, vân vê một ít lên ngón tay ngửi thử, bỗng chốc khiến người ta tỉnh táo hẳn, tựa như từng lỗ chân lông trên cơ thể được gột rửa sạch sẽ bụi bẩn vậy.

Còn túi cát thì hoàn toàn không có mùi.

Cái này khiến anh nhớ tới chén rượu kia.

Lục Đông Thâm nhẹ nhàng vân vê ngón cái lên lớp lụa trắng, hoa văn thêu bên trên khiến anh nhớ tới đôi mắt trên cổ tay của Tưởng Ly, xung quanh hình xăm đôi mắt ấy hình như cũng khắc hoa văn này.

Anh bỗng nói: “Cô gái Tưởng Ly này… thú vị đấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK