Đừng quên, lều của cô bị sói phá hoại rồi đấy…
Hai người khởi hành sớm, thế nên khi đặt chân tới ngọn núi chính là vừa khít buổi trưa.
Ngọn núi chính có nhiều vách núi dựng đứng sừng sững, so với lúc mới đến, rừng cây ít đi nhiều, lại có thêm nhiều khe suối và vực thẳma, phong cảnh cực đẹp, chỉ có điều, những nguy hiểm giấu mình cũng không hề ít.
Việc tìm kiếm tung tích chuột xạ hương không hề dễ dàng chút nào, dẫu sao thì cũng núi non bạt ngàn, không bắt dễ dàng tùy tiện như đám chuột nuôi trồng. Suốt dọc đường, Tưởng Ly cứ nhìn xuống đất chằm chằm, hai con mắt như hai tia rada. Khi Lục Đông Thâm hỏi thì nhận được câu trả lời của cô rằng: Tìm kiếm cứt chuột xạ hương.
Có sản phẩm bài tiết chứng tỏ có chuột xạ hương đang hoạt động gần đây.
Ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng ông đã cho cô phát hiện được sản phẩm bài tiết của chuột xạ hương tại một khu núi gần đầm nước.
“Lũ chuột chết tiệt giảo hoạt thật, dựa gần nước như vậy, xem ra là để tiện những lúc không có việc gì làm sẽ ra khỏi động tìm nước uống.” Tưởng Ly tay chống hông, dưới chân là một vạt cỏ, dưới cỏ lại có một chiếc lỗ tròn không lớn lắm.
Lục Đông Thâm tiến lên nhìn rồi hỏi: “Hang chuột?”.
“Phải.” Tưởng Ly ngồi xổm xuống, rút đôi găng tay dùng một lần từ trong ba lô ra, đeo vào rồi nắm một ít đất ngoài cửa hang lên, vân vê trên tay, rồi lại đặt sát lên mũi ngửi ngửi, sau đó cô buông một tiếng “Ôi trời”, rồi ngay sau đó ngã vật ra đất.
Lục Đông Thâm thấy vậy hoảng hốt, sải bước tiến lên, ngồi sụp xuống. Thấy cô nhắm nghiền mắt, anh giơ tay vỗ nhè nhẹ lên mặt cô: “Tưởng Ly?”.
Tưởng Ly không có động tĩnh gì.
Lục Đông Thâm kiểm tra xem cô còn thở không, tất cả vẫn bình thường. Sau đó anh vòng ngón tay, ấn lòng bàn tay lên động mạch cổ của cô. Tưởng Ly rụt cổ lại ngay lập tức, phì cười: “Buồn quá”.
Thấy cô không có vấn đề gì, bấy giờ Lục Đông Thâm mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Ly lục tục ngồi bật dậy, nhìn anh chằm chằm rồi mỉm cười: “Khá đấy, không gấp gáp kéo ngay tôi lên. Sao mấy người làm kinh doanh như các anh lại học cả kiến thức cấp cứu vậy?”.
Nhìn thấy nụ cười gian xảo của cô, Lục Đông Thâm cũng cười theo, rồi anh thản nhiên hỏi ngược lại, dáng vẻ cố tình: “Cô định bắt chuột xạ hương ở đây, đúng không?”.
“Đương nhiên.” Hai mắt Tưởng Ly sáng rực lên. Cô khuơ khuơ bàn tay đeo găng trước mặt anh: “Trong chất bài tiết có rất nhiều xạ hương đấy. Lần này coi như tôi gặp hời rồi, loại xạ hương hoang dã này quá đáng quý rồi!”.
Lục Đông Thâm được thể nắm chặt lấy bàn tay đang khuơ nhặng lên của cô, rướn môi cười: “Cô hưng phấn như vậy, tôi vốn dĩ không nên đả kích cô, nhưng có một câu, tôi vẫn buộc phải nói”.
Tưởng Ly sững người: “Câu gì vậy?”. Nhất thời quên cả rút tay lại.
Nụ cười của Lục Đông Thâm càng sáng rực lên: “Đừng quên, lều của cô bị sói phá hoại rồi đấy”.
Ừ đúng rồi.
Lều của cô đã tan hoang dưới bàn tay lũ sói rồi.
Liên quan đến thực tế phũ phàng này, sau khi được Lục Đông Thâm nhắc nhở một cách “thù địch”, Tưởng Ly liền ngồi khoanh chân xuống đất, chìm vào suy nghĩ đúng mười phút.
Có nghĩa là gì nhỉ?
Có nghĩa là đêm nay cô chỉ còn cách ngửa mặt nhìn trời, lưng chạm đất. Nếu may mắn thì có thể tìm được một gốc cây vững chãi để treo túi ngủ rồi sau đó co ro ngủ đứng như một con ve trong đó. Nhưng mà ở cái đất này, cho dù chỉ là một gốc cây trông vô cùng hiền lành cũng đầy nguy hiểm.
Hoặc là…
Tưởng Ly quay phắt lại nhìn, ngay gần đó là một chiếc lều đã được dựng xong xuôi. Là lều của Lục Đông Thâm, ngay cả màu sắc của lều cũng giống hệt với tông màu ưa thích thường ngày của anh, màu đen, không có hoa văn gì, một màu đen tuyền, giống hệt như con người anh, đen thuần túy… khiến người ta không thể nắm bắt được.
Sau khi liếc thấy bóng anh, Tưởng Ly quay đầu lại ngay, chẳng hiểu sao trái tim lại đập thình thịch dữ dội, cũng chẳng biết bản thân đã nghĩ tới chuyện gì.
Tưởng Ly cô tự thừa nhận mình vẫn đầy kiêu hãnh và tự trọng, còn chưa hèn hạ đến mức phải ăn “của bố thí”. Mà ít nhiều gì, tụi sói vẫn giữ lại cho cô chiếc túi ngủ.
Cô một lòng suy nghĩ đến việc dùng đám dây leo thu thập được dọc đường để bện thành gùi.
Việc bắt chuột xạ hương không làm khó cô, chỉ cần tìm được hang ổ của nó, dùng chiếc gùi này là có thể được như ý nguyện. Chắc là dọc đường đã trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, lại được ông trời chiếu cố nên cô tìm được hang ổ của chuột xạ hương rất nhanh. Chỉ hy vọng chuột xạ hương ở núi Kỳ Thần đừng thành tinh như đàn sói kia. Phải mất sức thêm hai ba ngày nữa, cô không phát điên cũng phí.
Đang mải nghĩ thì trên đầu có ai chạm vào.
Tưởng Ly quay lại, là Lục Đông Thâm, anh còn xoa tay lên đầu cô như xoa đầu cún vậy. Cô nhíu đôi mày thanh tú lại, nghiêng đầu.
Lục Đông Thâm đứng nhìn cô từ trên xuống, thấy vậy cười cười, rồi thu tay về, nói với cô: “Đừng đi lung tung, lát nữa tôi về ngay”.
Đang là lúc ánh nắng gắt nhất.Anh đứng ngược ánh sáng.
Nắng chiếu xuống bả vai rộng lớn rắn chắc của anh, che đi quá nửa. Cái bóng để lại vừa hay che kín người cô. Nhìn từ góc độ của cô, màu sắc trong ánh mắt anh vẫn đậm và sâu như thế, nụ cười nơi khóe miệng nhàn nhạt.
Giống như một người đàn ông dịu dàng nhưng quen đứng trên vạn người.
Nhưng sao cô cứ có cảm giác nụ cười của anh có phần mê hoặc nhỉ?
Khi cô phản ứng lại, Lục Đông Thâm đã quay người bỏ đi.
Làm gì thế nhỉ?
Cô còn chưa kịp hỏi câu ấy.
Cô vân vê chiếc gùi trong tay, chắc bện khoảng chục cái là đủ rồi. Cô vừa kiểm tra một lượt, mùi ở cửa động tỏa ra chứng tỏ bên trong chỉ có vài con. Cô lấy gùi che chặt lấy một trong số các cửa động, cũng coi như “lưới trời lồng lộng” rồi, cho dù có đen đủi cách mấy cũng phải bắt được một con.
Tình hình của Thai Quốc Cường thì chỉ cần xạ hương của một con chuột là đủ rồi, chỉ cần đánh cược xem cô phán đoán có chính xác không thôi.
Tưởng Ly hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa.
Núi trùng trùng điệp điệp, dãy này nối tiếp dãy kia, gần một chút là thứ ánh sáng nhức mắt, xa hơn nữa là sương chiều trầm trầm, bên tai là tiếng nhỏ thanh mát nhẹ nhàng. Thi thoảng còn có tiếng sột soạt, có lẽ là tiếng bước chân của những loài dã thú không tên, cũng có thể là đám chim muông côn trùng có thể giết người.
Hơi thở ngập tràn mùi hương thanh mát.
Có mùi cây gỗ, có mùi hoa cỏ, còn cả mùi hương Lục Đông Thâm để lại trước khi đi.
Chỉ cần đừng là mùi thơm nồng là được.
Trong học thuật về mùi, những mùi hôi thối khó ngửi nhất định sẽ có độc. Nhưng trong khu rừng nguyên sinh này, trong môi trường không có hơi người này, những thứ có mùi quá nồng thường rất trí mạng.
Luồng hơi lơ lửng trong lồng ngực được cô nhẹ nhàng thở hắt ra.
Một ngày trên núi bằng trăm năm dưới trần gian, có lẽ chính là muốn nói tâm trạng của cô lúc này chăng.
Chẳng qua mới chỉ qua được bốn ngày vậy mà cô có cảm giác mọi chuyện đã trôi qua lâu lắm rồi. Những chuyện liên quan đến khách sạn Skyline, những chuyện liên quan đến việc tranh giành lợi ích ở Thương Lăng, cô nhất thời cảm thấy như đã là chuyện đời trước.
Đến cả Lục Đông Thâm, người vốn dĩ phải là kẻ thù của cô, cô chưa từng nghĩ có thể có một ngày cùng anh ra vào chốn không người này, trải qua sống chết. Nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp anh, cô biết rất rõ người đàn ông này cực kỳ nguy hiểm, sâu không lường được, biết rất rõ vì mối quan hệ với Đàm Diệu Minh mà cô phải tránh anh thật xa.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy, khi đối diện với hiểm nguy của tự nhiên, Lục Đông Thâm này vẫn rất đáng tin cậy. Cô đã quên đi sự tính toán từng bước của anh, quên đi sự sát phạt quyết đoán của anh đằng sau danh xưng “Chiến thần thương trường” mà mọi người gọi anh. Lẽ nào đúng như Tả Thời nói, nguyên tắc mùi hương đồng loại?
Mu bàn tay nhói lên đau đớn.
Tưởng Ly cúi đầu xuống nhìn, cây dây leo khô khốc nhẹ nhàng cứa rách lớp da trên mu bàn tay cô, không chảy máu nhưng lại có cảm giác.
Cô tiện tay dệt nốt tấm lưới trong tay, vừa giơ cánh tay ra đã chạm đến vết thương trên bả vai.
Trong ba lô chỉ lơ thơ vài cọng cỏ.
Có một chút như vậy thì không bằng núi Thiên Chu, nhắm mắt vơ đại một nhúm là vơ được cỏ đắp vết thương.
Thực ra cũng không đau đớn lắm, chỉ là cô cảm thấy vì tên Thai Quốc Cường đó mà để lại một vết sẹo trên bả vai thì thật không đáng chút nào. Nhưng chút cỏ thế này đắp lên cũng không có tác dụng mấy.
Cô thầm gào rú trong lòng.
Một lần sảy chân để hận nghìn đời.
Thế là, tâm lý vô cùng không thoải mái ấy đã hóa thành động lực muốn chửi người. Cô lầm bầm: Lục Đông Thâm, cụ nhà anh…
Đằng sau có tiếng ai khẽ ho một tiếng.
Rõ ràng là cố tình.
Bả vai Tưởng Ly run lên, cô quay đầu lại.
Chẳng biết Lục Đông Thâm đã quay lại từ lúc nào, đang chuẩn bị nhóm lửa. Thấy cô quay đầu, anh từ tốn lên tiếng: “Cô không hiểu đạo lý không nên nói xấu sau lưng người khác hả?”.
Chương 46: Chưa biết chừng lại là một đôi vợ chồngChắc là đôi thỏ này có mối quan hệ cũng giống chúng ta, một đôi oan gia, cả hai cùng bỏ mạng.
“Sao anh đi lại không hề phát ra tiếng động vậy?” Tưởng Ly cũng cảm thấy thật quái đản, trước sau hai lần chửi bậy đều bị anh bắt ngay tại trận.
Lục Đông Thâm dựng đống lửa lên, ngọn lửa nhỏ bén vào đống gỗ tùng hương lập tức bốc lên cao vút. Anh ném thêm một cây gỗ vào rồi nói: “Không phải tại tôi đi nhẹ nói khẽ, mà tại cô mắng chửi hăng say quá”.
Tưởng Ly nhìn thấy nụ cười thấp thoáng bên khóe môi anh, thật sự nhìn không nổi dáng vẻ thản nhiên này của anh. Cô co chân, chống cánh tay lên má: “Này, Lục gian thương, tôi hỏi anh một chuyện nhé”.
Lục Đông Thâm ngước mắt lên, liếc nhìn cô.
Tưởng Ly hắng giọng: “Lúc anh và Trần Du của anh ở bên nhau cũng như vậy sao?”.
“Như vậy là như thế nào?” Lục Đông Thâm hờ hững hỏi.
“Thì giống như bây giờ vậy.” Tưởng Ly đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới: “Cao ngạo, trịch thượng, ngữ khí nói chuyện thi thoảng lại giống như ra lệnh ấy”.
Lục Đông Thâm dừng việc trong tay lại, nhìn cô một lúc rồi mới nói: “Cô qua đây”.
“Anh xem, anh xem, chính là điệu bộ này. Trần Du nhà anh có chịu nổi anh không?” Tuy rằng ngoài miệng Tưởng Ly nói như vậy nhưng cô vẫn đứng dậy, đi tới, ngồi phịch xuống bên cạnh anh, ra chiều hứng thú: “Lục gian thương, kể chuyện giữa anh và Trần Du cho tôi nghe đi. Ví dụ như hai người quen nhau khi nào, rồi làm sao mà yêu nhau? Hai người yêu nhau được bao lâu rồi? Có phải sắp cưới rồi không?”.
Lục Đông Thâm đặt một chiếc sọt trước mặt cô: “Làm cá đi”.
Tưởng Ly giật mình, sau đó xách chiếc sọt lên, ngó vào bên trong, rồi ngẩng đầu nhìn anh với vẻ đầy kinh ngạc: “Khá đấy”.
Chiếc sọt đan chẳng đẹp đẽ lắm, cùng lắm chỉ là lấy mấy dây leo cột đơn giản thành một dụng cụ để đựng đồ, nhưng các món đồ trong sọt thì thật sự khiến người ta vui vẻ. Bốn con cá vẫn còn đang nhảy nhót loạn xạ, xách đại một con ra cân cũng phải tới cân rưỡi, khiến cho cô đang trong tâm trạng chắc mẩm sẽ không có đồ ăn, chỉ hít khói trời bỗng nhiên được nhìn thấy đồ mặn, còn vui hơn trúng xổ số.
Cô nhớ lại miếng bánh mỳ ăn tạm buổi sáng, đó cò là chút bánh mỳ cuối cùng đám sói để lại cho cô. Trong ba lô của Lục Đông Thâm quả nhiên đơn giản như lời anh nói, chỉ đựng một ít lương khô và nước uống. Có lẽ vẫn còn chưa đến mức đói gục, Tưởng Ly nuốt không trôi chỗ lương khô ấy.
“Bắt ở đâu vậy?” Cô xách một con cá ra, nhưng thân cá quá trơn, mới đó nó đã nhảy vọt ra khỏi tay cô. Cô lao ngay ra vồ đất, đè chặt con cá định thừa cơ lẩn mất.
“Cách đây một cây số có một đầm nước sâu. Tôi thấy cá tươi ngon chắc thịt chắc là ăn được, thế nên câu mấy con.” Lục Đông Thâm cố nhịn cười, kéo cô ngồi dậy. Trước khi con cá kịp bật đi, bàn tay lớn của anh liền ấn chặt, bắt nó về sọt: “Hôm qua ăn cá của cô, hôm nay coi như trả”.
“Cá anh câu?” Tưởng Ly sửng sốt, nghĩ tới chuyện lúc đi anh hai tay trống trơn, khi về cũng không thấy có dụng cụ câu cá nào: “Anh câu kiểu gì vậy?”.
“Bên đầm có xác của mấy loài động vật nhỏ, muốn làm một dụng cụ câu cá đơn giản không khó.” Lục Đông Thâm nói.
Tưởng Ly nghe xong, phản ứng đầu tiên là dạ dày trào ngược, phản ứng thứ hai là: “Xương cốt? Còn mới?”.
“Xác động vật còn mới là mồi câu cá tuyệt nhất đấy.” Lục Đông Thâm hiểu ý cô: “Xác động vật còn mới, chứng tỏ dưới đầm rất nguy hiểm. Lúc tôi câu cá, đích thực nhìn thấy dưới đầm có vài con trông giống như cá sấu trôi nổi ở đó”.
“Thứ gì trông giống cá sấu á? Đó là thứ gì?”
“Có biết cá sấu nước mặn không?”
Tưởng Ly gật đầu, đó là loài cá sấu có chiều dài có thể xếp hàng đầu thế giới, trước đây cô từng nhìn thấy một lần.
“Thứ dưới đầm còn dài hơn cả cá sấu nước mặt, ước chừng phải hơn chục mét, hình thể khổng lồ, đầu có sừng.”
Tưởng Ly nghe xong lời miêu tả của anh, sống lưng cô lạnh toát, giống cá sấu mà lại có sừng, đó là thứ gì vậy?
“Trong núi này có một vài loại sinh vật kỳ lạ là chuyện rất bình thường, chúng ta cẩn thận một chút là được.” Lục Đông Thâm nhẹ nhàng an ủi.
Tưởng Ly nhìn anh, trong đầu tự động hiện lên một hình ảnh: Vài con quái thú khổng lồ trông khá giống cá sấu nổi lên trên mặt nước, còn anh thì vẫn đang điềm đạm ngồi bên cạnh câu cá.
Cấu tạo tâm lý của người đàn ông này phát triển kiểu gì vậy?
Cô khẽ thở dài: “Mấy con cá đó mà đến thật thì cũng một phen khiếp vía đấy”.
“Không muốn bị chúng tập kích về đêm thì trước tiên phải lo xong vết thương của cô đi đã. Nghe nói đám dưới nước sẽ ngửi mùi máu mà tìm đến đấy.” Lục Đông Thâm lấy từ trong ba lô ra rất nhiều cỏ.
Tưởng Ly nhìn kỹ lại, hóa ra chính là loại cỏ mà suốt dọc đường cô tìm kiếm, lại được một lần kinh ngạc.
“Cô đang tìm loại cây này phải không? Tôi nhìn thấy bên đầm có loài cỏ khá giống với thứ cô hái dọc đường, nên đã hái về cho cô.” Lục Đông Thâm hỏi.
Tưởng Ly gật đầu: “Cỏ gỗ nổi, thứ tôi cần tìm chính là nó”.
Sao cô không nghĩ ra nhỉ, phía đầm nước nguy hiểm, nhưng rất nhiều loài động vật nhỏ đều phải tới đó uống nước. Một khi chúng bị tập kích, nặng thì sẽ mất mạng, giống như những xác động vật bên đầm vậy, còn nếu nhẹ thì chúng sẽ tìm loại cỏ cứu mạng gần đó để ăn. Cỏ gỗ nổi không những sinh trưởng ở vùng núi hoang dã mà chỉ cần nơi nào có nước sẽ có nó.
Lá cây có thể làm thuốc, phơi khô có thể lấy hương, tốt nhất là hun lên, có thể thông máu khắp cơ thể.
Lục Đông Thâm không nói gì cả, đứng dậy cầm lấy ba lô của cô, rồi bỏ hết cỏ gỗ nổi vào trong. Tưởng Ly nhìn theo bóng anh, biết rằng lúc này nên nói lời cảm ơn với anh, nhưng lại không biết làm sao để cất lời, vì vậy, nhất thời cũng chìm vào im lặng.
“Muốn ăn thế nào?” Sau khi cất cỏ gỗ nổi đi, anh lại ngồi xuống bên cạnh cô.
Tưởng Ly không phản ứng lại.
Lục Đông Thâm xách bốn con cá trong sọt ra: “Cá ấy, muốn ăn thế nào?”.
Bấy giờ Tưởng Ly mới hiểu ra, dứt khoát đưa ra quyết định: “Hai con làm canh, hai con nướng lên ăn”.
“Được.”
“Ấy, có nên giữ hai con lại để tối ăn không nhỉ?” Tưởng Ly chưa gì đã lo cho bữa tối.
“Không cần đâu.” Lục Đông Thâm quả quyết, chỉ vài nhát đã đánh ngất đám cá, rồi rút con dao Thụy Sỹ ra xử lý chúng một cách gọn gàng: “Tối nay tôi đảm bảo cô sẽ được ăn thịt thỏ”.
Tưởng Ly vừa nghe xong, trong lòng lập tức thấy ấm áp, cũng giống như đống lửa trước mặt, từ từ nóng dần lên. Bình thường ở cổ thành cô đã gặp quá nhiều những người đàn ông miệng ngọt như đường, chân thoa mỡ, rượu vào thì thao thao bất tuyệt, việc hứa hão lại càng dễ dãi. Kiểu người lời hứa đáng giá nghìn vàng như Lục Đông Thâm lại rất hiếm. Xem ra anh cũng không phải là người ăn nói bừa bãi, đích thực là người có thể lên rừng săn bắt, xuống biển đánh cá.
Về đêm, cũng là lúc chuột xạ hương hoạt động.
Tưởng Ly ngụy trang bản thân mình, ngắt một nhánh cây với những phiến lá rộng dài quấn thành một chiếc mũ đội lên đầu, che đi quá nửa khuôn mặt. Khuôn mặt trắng trẻo cũng được cô bôi thêm một ít bùn đất bẩn thỉu, cô đứng ở chỗ cách cửa hang của chúng khoảng vài mét, ôm cây đợi thỏ.
Lục Đông Thâm đúng là nói được làm được. Trời vừa nhá nhem tối, anh đã bắt về được hai con thỏ rừng, một đực một cái. Tưởng Ly nhìn thấy anh dùng cành cây thô và dây leo làm thành kiểu cung tên như thời tiền sử thì chỉ còn nước quỳ rạp xuống đầu hàng anh. Cô hỏi anh: Có phải anh xuyên không từ thời kỳ đồ đá về đây không?
Sau đó cô lại nói tiếp: Chắc là đôi thỏ này có mối quan hệ cũng giống chúng ta, một đôi oan gia, cả hai cùng bỏ mạng.
Kết quả, cô bị Lục Đông Thâm giơ tay búng một cái lên mũi, nói: Không chừng lại là một đôi vợ chồng ấy chứ.
Tưởng Ly nghe xong, lòng chợt mềm nhũn ra. Cô nói với anh: Vậy lúc anh giết chúng, tuyệt đối đừng để tôi nhìn thấy, nếu không tôi không nuốt trôi được đâu.
Lục Đông Thâm bật cười: Tôi còn tưởng cô bắt tôi thả chúng đi.
Thả chúng đi?
Vậy thì họ sẽ chết đói.
Núi Kỳ Thần nguy hiểm trùng trùng, một khi thể lực không theo kịp thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.
Khi đối mặt với sinh mạng, việc đầu tiên mà ai cũng phải làm là dốc hết sức mình, là không từ thủ đoạn…