Một hồi lục lọi, sau tiếng nước rào rào, một cảm giác lạnh như băng ở trên trán cô, giống như bông băng, nhẹ nhàng, mềm mại, là mùi cồn, hay là người đối diện vẫn phả ra mùi rượu? Cô không biết…
Có người nắm chặt tay cô, cô cho là anh ta lại muốn cướp gấu nhỏ của cô, liều chết không chịu buông.
“Đưa tay cho tôi!” Người nọ gầm lên giận dữ, kéo tay của cô.
Nước ấm áp chảy trong tay cô, còn có cảm giác khăn lông mềm mại lau trên da, rất thoải mái…
Tay nhẹ buông, gấu nhỏ rơi xuống lần nữa, giọt nước văng lên trước ngực, ấm áp qua đi, chính là lạnh lẽo, cô đột nhiên nhớ tới áo ngủ của mình bị rách thành hai nửa, kêu lên một tiếng, che ngực mình.
“Gặp quỷ!” Anh thấp giọng mắng, không biết đạp cái gì một phát, rào rào một tiếng, hình như toàn bộ nước đổ xuống đất.
Tình hình như vậy khiến cho cô sợ, đôi tay theo bản năng đi mò tìm gấu nhỏ, mà quên mất hiện tại mình lộ ngực…
Một giây sau, một thân thể nặng nề đặt ở trên người cô, l/q’đ mang theo mùi rượu nồng đậm cùng thân thể nóng như lửa thiêu đốt cô.
Cô vội vàng đỡ lấy trước ngực ngăn anh lại, “Tránh ra! Anh đáng ghét!”
“Tôi đáng ghét!” Hừ lạnh một tiếng lẫn vào mùi rượu phun lên mặt cô, trong nháy mắt mặt của cô nóng bỏng.
Hai tay của cô bị anh cố định trên đỉnh đầu, hơi thở nồng đậm của phái nam phủ xuống.
“Tần Nhiên không nói rõ cho cô sao?” Tay anh vừa dùng lực, xé nốt chỗ che giấu cuối cùng của cô.
“A ——” cô mang theo tiếng khóc nức nở hét ầm lên, người này thật sự kỳ quái, vừa rồi còn dịu dàng lau cồn cho cô, sao bây giờ lại trở nên thô lỗ thế này!
Cô biết sắp xảy ra chuyện gì, đây là do cô đáp ứng, nhưng mà, đêm tân hôn của cô, lần đầu tiên của cô, người thiếu nữ nào mà lại không từng tràn đầy ảo tưởng? Cô vốn định cho Tử Nhiên, mà bây giờ…
“Có thể nhẹ một chút không?” Nước mắt của cô chảy xuống, ướt đẫm mảnh vải che mắt, ánh sáng hơi lộ ra, tuy nhiên không nhìn thấy người đàn ông trước mắt.
“A ——” cô còn chưa nhận được câu trả lời, liền truyền đến trận đau xé rách, đau đến mức xương cốt toàn thân giống như vỡ vụn, cô biết, cô trở thành phụ nữ. Không lãng mạn, không hề dịu dàng, thậm chí còn không biết ai biến cô thành phụ nữ…
Lúc này, cô lại không rơi nước mắt, don nắm chặt ga giường dưới người, cắn chặt môi dưới, mặc cho khổ sở lan tràn giống như muốn xé nát cô, cô cố nén đau đớn, trong lòng yên lặng nhớ kỹ, “Mẹ, như vậy, mẹ thật sự được cứu rồi sao?”
Cuối cùng, tất cả gió êm sóng lặng, một âm thanh lơ lửng trong bóng tối. “Đây là lần đầu tiên của cô?”
Duy Nhất không trả lời câu hỏi của anh ta, giọng nói cứng rắn khô khốc nặn ra từ trong cổ họng, “Đưa gấu tiểu Bố lại cho tôi, được không?”
=======
Chương 6: ác mộngCảm giác mềm mại ấm áp của gấu tiểu Bố trấn an lòng cô, chịu đựng thân thể đau nhức, cô ôm chặt gấu tiểu Bố, cuộn thân mình thật chặt, một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt xuống cánh mũi, lại trượt vào trong miệng, mặn quá, chát quá…
Trên người ấm áp, là ai đắp chăn cho cô? Rồi sau đó là tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại…
“Mẹ!” Duy Nhất nghẹn ngào khẽ gọi một tiếng, mê mê man man tiến vào giấc mộng đẹp.
Rất đen, đêm rất đen…
Có người đè trên người Duy Nhất, một đôi tay xé quần áo của cô, bị giật mình tỉnh giấc cô sợ tới mức la to…
“Duy Nhất! Duy Nhất!” Mẹ nghe tiếng kêu xông tới bật đèn sáng.
“Mẹ! Cứu con!” Duy Nhất liều mạng giãy giụa, thấy rõ ràng người trước mắt là ông già này! Cô điên cuồng cào ông ta, cào ra vô số vết máu trên người ông ta.
“Đê tiện!” Một bạt tai tát lên mặt Duy Nhất, thân thể lại đè lên.
Mẹ khóc liều mạng đẩy ông ta ra, ẩu đả với ông ta, hô to, “Lão gia! Van xin ngài, con bé vẫn còn con nít! Ngài thả con bé đi! Duy Nhất, Duy Nhất, mau đi ra! Chạy mau đi!”
Duy Nhất khép quần áo rách mướp trên người lại, sợ đến mức nhanh chân bỏ chạy, sau khi chạy ra một đoạn, đột nhiên nhớ tới, dừng bước chạy lại.
Bên trong nửa sáng nửa tối, cô nhìn thấy một cảnh đáng sợ, mẹ giống như bị, bị thân thể kinh tởm đó đè phía dưới…
“Mẹ ——!” Cô kêu khóc, nắm lấy bình hoa trên bàn dùng hết sức lực đập xuống…
Kêu đau một tiếng, lão già kia đang nằm trên người mẹ ngừng vận động, máu tràn ra trước mắt Duy Nhất, Duy Nhất bị tình hình trước mắt dọa sợ ngây người.
“Bốp choang” một tiếng, bình hoa trong tay rớt xuống đất, theo đó là tiếng mẹ la mắng, “Đã bảo con chạy mau, con còn trở lại làm gì?”
“Mẹ —— làm thế nào? Con giết người! Con giết người!” Khi Duy Nhất tỉnh táo lại nhào vào trong lòng mẹ khóc.
“Đừng sợ! Đừng sợ!” Mẹ vỗ lưng cô an ủi, “Duy Nhất không giết người! Nhớ! Duy Nhất không giết người!”
Rất nhanh, mẹ bình tĩnh mặc lại quần áo đã bị xé rách, dùng vải lau sạch dấu vân tay của Duy Nhất trên bình hoa, sau đó ấn lung tung dấu vân tay của mình lên, mảnh sứ vỡ cắt ngón tay mẹ, máu của mẹ xen lẫn với máu của lão già ghê tởm.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Duy Nhất không hiểu hỏi.
“Duy Nhất, chuyện tối nay, cái gì con cũng không biết, nhớ kỹ không? Con ở ký túc xá trong trường!” Mẹ bình tĩnh nói cho cô.
Duy Nhất kinh hãi, “Không! Mẹ! Vì sao mẹ lại gánh tội thay con? Con không muốn! Con đi tự thú! Con sẽ đi ngay bây giờ!”
“Duy Nhất!” Mẹ bình tĩnh gọi tên cô, không biết từ khi nào trên tay cầm một mảnh sứ vỡ, lúc này đang đặt ở trên cổ bà, “Duy Nhất, nếu con không nghe lời mẹ nói mẹ sẽ lập tức chết trước mặt con!”
“Mẹ ——” tiếng khóc của Duy Nhất trầm thấp vang vọng trong đêm.