• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Lời nói đúng vô cùng

Chỉ thấy cửa sổ mở ra, có một cánh tay duỗi ra từ bên trong, ngón tay rất thon dài, khá trắng, từ tay áo có thể thấy được áo ngủ anh mặc chính là món đồ Duy Nhất từng mặc.

Đây là lần đầu tiên Duy Nhất thật sự nhìn thấy anh, mặc dù chỉ là một cánh tay, nhưng tim Duy Nhất vẫn nhảy dựng thình thịch, hơn nữa có một hưng phấn khó giải thích.

Thú nhồi bông bị cầm đi vào, một lát sau lại buộc trở lại sợi dây, tiếng chuông vừa vang lên, Duy Nhất liền cẩn thận từng ly từng tí kéo sợi dây lên, vội vàng mở tờ giấy ra, nét chữ quen thuộc nhảy múa trên giấy: Đúng, anh về nhà, công việc hôm nay có vui vẻ không?

Nhớ lại cuộc đối thoại buổi chiều với Doãn Tử Nhiên, Duy Nhất liền tụt cảm xúc, xé trang giấy lần nữa, viết: em, thật sự là cô gái hư sao? Một cô gái ích kỷ, tham lam hư vinh?

Sau khi thả tờ giấy xuống, Duy Nhất tựa vào cửa sổ lẳng lặng chờ đợi câu trả lời thuyết phục của anh, đợi tiếng chuông vang lên, cô chậm chạp không dám thu dây thừng, không biết vì sao, thậm chí cô hơi quan tâm tới đánh giá của anh.

Lấy dũng khí, mở tờ giấy nhỏ ra, đáp án bên trong khiến cô đỏ mặt, đồng thời cũng nở nụ cười.

Cô gái giao lần đầu tiên cho chồng mình sao lại là cô gái hư? Duy Nhất, anh thấy em là cô gái thuần khiết nhất! Phía sau còn vẽ một vẻ mặt háo sắc.

Nhớ tới đêm ở cùng với anh, Duy Nhất không khỏi hoang mang, anh vẽ vẻ mặt này là có ý gì? Chẳng lẽ… cùng cô.

Không được! Hôm nay không phải chủ nhật! Cô vội vã vẽ một mặt trăng sáng, vẽ tiếp màn trời màu xanh đậm phía trên lên tờ giấy, viết hai chữ: ngủ ngon! Lập tức thả tờ giấy xuống, cũng không chờ anh trả lời, tắt đèn ngủ, hơn nữa, nhanh chóng tiến vào giấc mộng đẹp.

Gió buổi sáng lay động chuông gió, cô đang trong giấc mộng liền bị tiếng chuông đánh thức, chuyện thứ nhất chính là nhìn xuống tầng dưới, thú bông nhỏ và chuông gió đang nhẹ nhàng lay động, cô kéo sợi dây lên, mở tờ giấy ra:

Duy Nhất, anh đi công ty, sau khi rời giường ăn sáng xong rồi đi làm, buổi trưa có thể má Tằng sẽ mang cơm hộp cho em. Chỉ có điều, không ngờ người nào đó tham ăn như vậy!!!

Ba dấu chấm than liên tục sau đó vẽ một con heo nhỏ.

Duy Nhất khép tờ giấy lại, để vào trong lòng, có một cảm giác ấm áp đang chảy trong ngực.

Ánh mắt lại rơi vào thú bông nhỏ, cô không khỏi cong môi, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu thú bông, “Em buôn bán có lời, rình coi anh ấy cả đêm, chị đây còn không biết hình dáng anh ấy ra sao!”

Cô khẽ đảo mắt, có một chủ ý, cũng không thể để cho con thú nhồi bông này chiếm tiện nghi!

Cô vội vã thay quần áo xuống tầng dưới, tìm má Tằng muốn bỏ một vài thứ vào trong túi xách, cô phải thừa dịp thời gian rảnh rỗi trong lúc làm việc hôm nay làm chút đồ!

========

Chương 32: Bị bắt nạt

Để cho cô cảm thấy may mắn chính là suốt ngày hôm nay Doãn Tử Nhiên không tới quấy rầy cô, để cho cô hoàn thành công việc của mình, hơn nữa lúc nghỉ rưa còn chờ má Tằng đi rồi làm xong chuyện riêng của mình.

Cô nhìn vật nhỏ trong tay, bắt đầu mong đợi buổi tối đến, bản thân không ý thức được, nụ cười bên môi dịu dàng cỡ nào, thậm chí lóe sáng như giấc mộng rực rỡ…

“Duy Nhất, đây là cái gì?!” Một tiếng hô to thức tỉnh cô, cô cuống quýt bỏ đồ vào trong túi xách, theo giọng nói nhìn sang, Mỹ Mỹ đang tò mò nhìn chằm chằm vào cái bọc túi xách của cô.

“Không có, không có gì!” Duy Nhất mất tự nhiên giải thích.

Mỹ Mỹ đi tới bên người cô hỏi ân cần, “Duy Nhất, có phải cậu có chuyện gì dối tớ?”

Duy Nhất lắc đầu, không muốn nói chuyện mình đã kết hôn ra cho cô ấy biết, “Không! Không có!”

“Duy Nhất, cậu đừng lừa tớ, cậu có biết bây giờ ở công ty đang bàn luận gì về cậu không?” Mỹ Mỹ cứ nhìn cô chằm chằm.

“Cái… cái gì?” Ánh mắt Duy Nhất dao động, không dám nhìn thẳng cô ấy.

“Họ nói quan hệ giữa cậu và Tổng giám đốc không trong sáng, dựa vào Tổng giám đốc leo lên vị trí thư ký này, sau đó tìm được người có tiền hơn thì chơi bắt cá hai tay, bỏ rơi Tổng giám đốc!” Mỹ Mỹ thở hổn hển nói, “Tớ biết rõ quan hệ giữa cậu và Tổng giám đốc, không ngờ thằng nhóc hay chơi chung một chỗ với cậu ngày đó lại chính là Tổng giám đốc, nhưng tớ không tin cậu bắt cá hai tay, cậu không phải loại người như vậy!

Duy Nhất không muốn giải thích, nhìn đồng hồ trên vách tường một chút, đẩy Mỹ Mỹ nói, “Cậu tin tưởng tớ là được rồi, để ý người ta nói làm gì vậy? Đến giờ làm việc rồi, cậu mau đi đi!”

Thật vất vả mới đẩy Mỹ Mỹ đi, Serena – một thư ký khác của Doãn Tử Nhiên – đi vào, khinh thường nhìn cô, sau đó lạnh lùng hừ mũi một tiếng.

Duy Nhất không rõ sự việc, thờ ơ mím môi, trở lại chỗ làm của mình.

Tự dưng bắt đầu mong đợi hết giờ, mong đợi trở về nhà họ Lãnh. Cuối cùng đã tới lúc tan làm, Duy Nhất mang túi xách chạy vào trong thang máy, giờ tan việc rất nhiều người, trong thang máy càng lúc càng chen chúc, còn có một số người không có ý tốt đẩy Duy Nhất sang bên cạnh, Duy Nhất bị ép đến góc khuất phía trong.

Thang máy đến, Duy Nhất không định chen lấn cùng các cô ấy, đợi đến khi các cô ấy đi gần hết, cô mới ra khỏi thang máy, nhưng dưới chân lại bị trẹo, cô ngã xuống cửa thang máy, đúng lúc cửa thang máy đóng lại, chân của cô bị thang máy kẹp lại, cô đau đến hét ầm lên, trong khi giãy không hiểu sao chân váy của cô lại bị rách ra, cô té xuống đất nửa người dưới chỉ còn quần lót.

Cô lúng túng dùng túi xách che kín nửa người dưới, nhưng sao che được? Chung quanh phát ra tiếng cười to, đủ loại ngôn ngữ dơ bẩn dội lên người cô.

“Nhìn xem! Đây chính là người phụ nữ đó của Tổng giám đốc, nghe nói còn chơi bắt cá hai tay!”

“Quả nhiên là đủ điên khùng! Lại có thể cởi váy trong thang máy, cùng ai đây? Ra ngoài liền bất chấp! Diễm phúc như vậy!”

“Stop! Đây sợ rằng không phải là có phúc! Người lăng nhăng như vậy có thể có bệnh không? Đừng để bị lây bệnh!”

“Cũng phải! Này, các người ai tiếp xúc nhiều với cô ta, nhanh đi bệnh viện kiểm tra, xem có phải bị mắc bệnh Sida!”

“Này, các cậu nhìn mấy người đàn ông kia mắt nhìn đã không chớp rồi! Nhanh chóng nhớ kỹ, cô ta mặc quần lót màu hồng nhạt!”

“Ha ha ha ha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK