Tập đoàn Dung Hi International đối với bên ngoài vẫn luôn là một sự tồn tại huyền thoại, giám đốc điều hành hiện nay là Lạc Dịch Bắc, nghiệp vụ chủ yếu là thiết kế đồ trang sức.
Trước đây ba của Lạc Dịch Bắc, hay còn gọi là Lạc nhị thiếu Lạc Hi Thần, lúc tiếp quản cơ hồ đã làm lũng đoạn thị trường trang sức ở châu Á và châu Âu.
Mấy năm gần đây, sau khi Lạc Dịch Bắc tiếp quản, thế phát triển của Dung Hi International lại càng như chẻ tre, thậm chí mở rộng sang một số lĩnh vực doanh nghiệp khác.
Dung Hi có hai cái huyền thoại, một là Lạc Hi Thần, còn lại chính là giám đốc điều hành hiện nay —— Lạc Dịch Bắc.
Nguyên nhân khiến Dung Hi làm ngoại giới sùng kính mà sinh ra sợ hãi, một là bởi vì tài lực hùng hậu, còn lý do còn lại, đó chính là bởi vì bối cảnh cường đại không rõ trắng đen!
Ở thành phố C, người Lạc gia cho dù đi ngang, đi dọc cũng không có ai dám ngăn cản.
Nhắc tới Lạc gia, cơ hồ là mỗi người nhìn thấy thôi đã thấy sợ, càng miễn bàn đến chuyện trêu chọc.
Ầm ĩ một hồi lâu ngoài cửa, ấy vậy mà khi âm thanh “Lạc thiếu” vừa vang lên, mọi thứ liền trở nên yên tĩnh, lúc sau, rốt cuộc không có nửa điểm thanh âm nữa.
Phương Trì Hạ cách một cánh cửa nên không nghe rõ mấy người bên ngoài thảo luận chuyện về Lạc Dịch Bắc, cô lại còn có chút buồn bực vì không nghe thấy tiếng của mấy người đó.
Khi chưa xác định được người bên ngoài đã rời đi hay chưa, cô vẫn không dám tùy tiện đi ra.
Người cô gắt gao chống vào cánh cửa, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông mặt lạnh trong phòng, cô thử thuyết phục anh, “Anh xem, anh cũng nghe rồi đấy, bên ngoài có người đang tìm tôi. Lúc này nếu tôi đi ra ngoài, nhất định sẽ bị nuốt đến xương cốt cũng không còn, anh để tôi ngồi trong này chờ một lát cũng không có mất mát gì, không phải sao?”
Giọng điệu của cô rất đáng thương, đôi mắt bất an lấp lánh như nai con, khuôn mặt rất đỏ, giống như đang kiềm chế thứ gì đó, da thịt cũng nhiễm một tầng hồng nhạt mê người.
Dược tính vẫn còn đang quậy phá trong cơ thể Phương Trì Hạ, cô không giữ được lâu, nếu lúc này bị anh ném ra ngoài, cô không dám tưởng tượng chờ đợi mình sẽ là hậu quả thế nào.
Phương Trì Hạ bày ra vẻ mặt khẩn cầu mà nhìn anh, ánh mắt lại đảo quanh khắp phòng.
Cô thoáng nhìn qua ban công cách đó không xa, từ từ dịch bước đi tới.
Dù sao cũng không còn đường lui, cô nghĩ, nếu tên này một hai muốn đuổi cô ra ngoài, vậy cô sẽ nhảy qua cửa sổ, cũng không để cho Phương Vinh thực hiện được ý đồ.
Bất động thanh sắc quan sát nét mặt của anh, Phương Trì Hạ lần nữa thử khuyên bảo, “Chỉ cần để tôi chờ đám người kia rời khỏi là được rồi, tôi cam đoan sẽ không quấy rầy anh làm bất cứ chuyện gì, cứ coi như tôi không tồn tại đi, có được không?”
Cô đã nói uyển chuyển đến vậy rồi, không đề cập tới đàn ông, cho dù là phụ nữ khi gặp tình huống này cũng sẽ sinh lòng thương hại.
Nhưng mà, người đàn ông trước mặt này từ đầu đến cuối đều bày ra cái vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí một chút biểu cảm cũng không có.
Môi mỏng mở ra, trả lời cô, vẫn là ba chữ đơn giản như trước, “Đi ra ngoài!”
Thanh âm so với lúc trước tựa hồ còn nhiều thêm sự tức giận.
Thật vô nhân tính!
Hi vọng cuối cùng của Phương Trì Hạ đã bị lời nói của anh dập nát, tầm mắt cô chuyển hướng về phía cửa sổ bên cạnh.
Xem ra chỉ còn cách này!
Khoảng cách từ ban công tầng trệt nơi cô đứng xuống dưới lầu cỡ bảy tám mét, nếu cô may mắn, hẳn là sẽ không bị thương nặng.
Tay cô nắm chặt lan can, Phương Trì Hạ chần chừ một chút, một lần nữa khơi dậy dũng khí.
Bảy tám mét không tính là rất cao, nếu lúc cô rơi xuống có thể bắt lấy thứ gì đó trên ban công để làm giảm tốc độ của mình, hoặc khi rơi xuống đất có vật nào đó chống đỡ, cô có thể sẽ giảm bớt được mức độ gây thương tích…
Chương 6: Hứa một phương thành trì, cho người một cuộc sống giữa hè
Lạc Dịch Bắc lấy gương mặt không cảm xúc nhìn cô nhảy ra ngoài lan can, nhìn cô vẫn luôn không ngừng hít sâu, thậm chí nhìn tay cô buông lan can ra, mắt đen trầm tĩnh tựa biển khơi, trước sau không có nửa điểm gợn sóng.
Cho đến khi, cơ thể Phương Trì Hạ sắp trượt ra khỏi lan can, trên cổ có thứ gì đó lung lay một chút theo động tác cô, một tia sáng theo đó lóe ra ——
Đó là một ánh sáng rất đặc biệt, đen và trắng đan xen, phảng phất như ngày đêm cùng luân phiên nhau, lộng lẫy tựa sao trời.
Lạc Dịch Bắc ngẩn ra, cơ thể giống như báo đốm phi đến chỗ cô, ngay lúc cơ thể cô rơi xuống thì lập tức kéo lấy cánh tay cô.
Cả người Phương Trì Hạ đều treo bên ngoài ban công, không hề đoán được rằng anh sẽ đột nhiên hành động như vậy, đầu cứng ngắc ngẩng lên, nhìn ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của anh.
Lạc Dịch Bắc đứng trong ban công, bàn tay kéo tay cô, động tác thoạt nhìn cũng không cố hết sức, trên mặt thậm chí cũng không có biểu tình gì.
“Tên!” Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cổ cô, anh tựa hồ cũng không có ý lập tức kéo cô lên.
Phương Trì Hạ đeo một sợi dây chuyền trên cổ, kiểu dáng rất đơn giản, sợi dây màu đen, chính giữa là một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn rất đẹp, kiểu dáng thoạt nhìn như cho nam giới, giữa hai hàng kim cương đen nhỏ xíu cực hiếm được khảm chi chít kim cương trắng, thoạt nhìn tinh thuần, không tạp chất, công nghệ cắt mài hiện đại nhất, vừa nhìn đã biết cực kì xa xỉ.
Phương Trì Hạ bị anh nhìn đến nỗi ngẩn ra, không hiểu hiện tại là cái tình huống gì.
Tên cô liên quan gì đến việc anh cứu cô?
“Tên!” Cũng không biết có phải cố ý hay không, Lạc Dịch Bắc hơi buông lỏng tay cô ra.
“Đừng!” Phương Trì Hạ hoảng sợ, hai tay như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, hoảng loạn kéo chặt tay anh, “Anh kéo tôi lên trước đi!”
Cô lựa chọn nhảy xuống bởi vì không còn cách nào khác, hiện tại thật vất vả anh mới giúp cô, có cái cây lớn như anh ta mà không bám vào thì thật đúng là ngốc.
“Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.” Hiển nhiên, Lạc Dịch Bắc không thích cò kè mặc cả đường sống với người khác, lại buông lỏng tay cô ra, từ bắt lấy cánh tay chuyển lên bắt lấy bàn tay.Phương Trì Hạ sợ tới mức run rẩy, buột miệng thốt ra, “Trì Hạ, Phương Trì Hạ!”
Hứa một phương thành trì, cho người một cuộc sống giữa hè[1], ý nghĩa tên của cô là như vậy.
[1] Cuộc sống thoải mái, an nhàn, như giữa hè.
Lạc Dịch Bắc chậm rãi nhấm nuốt từng chữ trong tên cô, gương mặt lạnh nhạt vô thức dịu lại.
Phương Trì Hạ……
Phương Trì Hạ còn đang lơ lửng ngoài ban công, tư vị như vậy thật sự không dễ chịu chút nào.
Đợi nửa ngày không thấy anh kéo mình lên, bàn tay còn đang bị anh giữ chặt hơi động đậy, thử nỗ lực một chút, ai ngờ Lạc Dịch Bắc lại đột nhiên dùng lực kéo tay cô ——
Thân thể Phương Trì Hạ tựa như bay lên không trung, sau đó bị anh thuận thế kéo vào trong ban công, cả người đụng phải anh, sau đó cả hai ngã thật mạnh lên mặt đất.
Phương Trì Hạ còn chưa kịp bình thường trở lại, ghé vào trên người anh thở hổn hển.
Dược tính trong người cô vẫn còn, thế nên khi tiếp xúc gần anh, hô hấp cô lại càng hỗn loạn.
Hơi thở nóng hổi nhàn nhạt quanh quẩn ngay cổ Lạc Dịch Bắc, ngứa ngứa, lại tê dại, làm người vốn dĩ không có phản ứng gì bị một cỗ nhiệt huyết nhắm thẳng về phía bụng nhỏ.
Trên người cô có một mùi hương rất dễ chịu, còn mang theo hơi thở tươi mát của hoa, không biết là hoa gì, rất nhẹ nhàng.
Không phải là mùi hương của bất kì loại nước hoa nào, mà là giống như tự nhiên…