Rõ ràng Lạc Dịch Bắc cảm thấy sự bất an của cô, đôi tay nhỏ nắm nắm áo choàng tắm của anh, đến nỗi sắp tuột xuống.
Đêm qua người anh dũng thế kia cả anh cũng không dám công kích, bây giờ cũng biết sợ hãi ư?
Hiện trường thật sự quá hỗn loạn rồi, cảm giác cứ như ngôi sao lớn lên sân khấu vậy, còn rất ồn ào nữa.
Lạc Dịch Bắc rất không thích tình cảnh nhốn nháo thế này, nếu như là ngày thường, anh sẽ lướt ánh mắt sắc nhọn trên gương mặt đám người, một câu “Tất cả im hết cho tôi” mà giải tán đám đông.
Nhưng mà, hôm nay, cũng không biết anh nghĩ thế nào, bị bao nhiêu là ống kính nhắm đến, lại hiếm khi mà không nổi nóng.
Tầm nhìn ảm đạm lướt qua từng người, trong ánh mắt kinh ngạc của đám đông, anh chỉ hời hợt mà hỏi rằng, “Các người đang nói gì?”
Sau đó, cong người, đôi môi mát lạnh dịu dàng hôn lên trán của cô gái trong lòng một cái.
Động tác rất nhẹ nhàng, lại khiến máy ảnh của đám đông tại hiện trường càng chụp điên cuồng hơn.
Cả người Phương Trì Hạ rõ ràng cứng đơ, anh ta đang làm gì vậy?
Định ngẩng đầu lên, nhưng mà, sợ cả hai bị bao nhiều ống kính chụp được, đầu lại cúi thấp thêm một chút.
Cả đám người dường như bị hành động kia của Lạc Dịch Bắc làm cho chấn động, hiện trường trong phút chốc nhốn nháo hơn.
“Cậu Lạc đây là đang thừa nhận quan hệ của cậu và cô Kỷ Ngải ư?”
“Nếu hai người hôm nay đã xuất hiện cùng nhau, vậy xin hãy nói thêm vài câu!”
“Cô Kỷ có thể ngẩng đầu lên không ạ?”
Lời của phóng viên rất nhiều, câu hỏi từng câu nối tiếp từng câu.
Cả ngày không nhận được câu trả lời, đám người không biết ai đã hô hoán lên, “Hả, chiều cao của cô gái này hình như không giống Kỷ Ngải!”
Một câu nói, khiến cả đám hoàn hổn trở lại, bắt đầu bắt đầu đánh giá Phương Trì Hạ.“Cậu Lạc, đây là…”
Muốn dò hỏi nhiều hơn, khoé miệng của Lạc Dịch Bắc cong lên mang ý mỉa mai vì đã đạt được mục đích, anh dạt đám đông phía trước, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị mà quét lên đám người, lạnh lùng quát lên một tiếng, “Cút ra hết cho tôi!”
m thanh không cao không thấp, hờ hững nhẹ nhàng, nhưng loại hơi lạnh toát ra trong lúc không để tâm kia, lại lạnh đến thấu xương.
Tốc độ trở mặt vẫn rất nhanh.
Đám phóng viên lúc nãy còn vô cùng hăng hái chuẩn bị dò hỏi nhiều hơn bị anh quát đến cả người run lên một đợt, người này nhìn người kia, người kia nhìn người này, trong lòng rất không can tâm.
Khó khăn lắm mới được tin tức rúng động đến như vậy, ai lại không muốn giành trang nhất?
Nhưng mà, nhìn gương mặt lạnh như băng kia của Lạc Dịch Bắc, lại không ai có gan tiếp tục ở lại, sau cùng cả một tổ ong đều tan rã.
Xung quanh lại lần nữa yên tĩnh trở lại.
Phương Trì Hạ từ từ ngẩng mặt lên, liếc mắt nhìn xung quanh, khẽ thở phào.
Lạc Dịch Bắc liếc nhìn tay cô vẫn túm lấy áo choàng tắm của anh, lại nhìn cái áo tắm bị cô kéo đến sắp tuột ra, con ngươi lạnh lùng khẽ khép lại khép, mặt không biểu cảm mà buông một câu, “Sao thế? Đêm qua chưa thoả thích, vẫn muốn thêm lần nữa?”
Phương Trì Hạ ngẩn người, nhìn quần áo đang cởi tuột nửa chừng, hầu như có thể dùng từ “dùng nhan sắc nam nhân để dụ dỗ” hình dung anh ta, tay như chạm phải bệnh dịch gì đó, chán ghét thu trở lại.
“Kĩ thuật của anh quá kém rồi!” Quay lưng lại, cô nói đầy chê bai.
Lạc Dịch Bắc nhướng mày một cái, khóe môi cong lên xem thường, “Vậy ư? Nhưng mà, đêm qua tôi lại không nhìn ra từ biểu cảm của cô.”
Ngừng một chút, anh lại nói, “Đúng rồi, cô còn cứ ôm lấy tôi không chịu buông.”
Một câu nhẹ nhàng nói ra, nhẹ nhàng đi vào tai Phương Trì Hạ, cả người Phương Trì Hạ đều độn ra.
Chương 12: Không việc lại ra vẻ nịnh bợ
Đêm qua cô không phải say rượu, cô chỉ là bị người khác bỏ thuốc, chuyện xảy ra giữa hai người, cô căn bản không nhớ nổi.
Câu nói này của anh, làm cho những cảnh nồng nhiệt của tối hôm qua, toàn bộ hiện ra như một thước phim trong đầu cô.
Giữa đêm tối cô và anh day dưa với nhau, cô không chịu thua mà cắn anh mấy cái, sau cùng cô lại chủ động bám vào anh, mồ hôi nóng hổi rơi xuống của anh, từng giọt từng giọt nhỏ xuống người cô, giống như từng đốm lửa nhỏ vậy, thiêu đốt đến da thịt của của cô cũng nóng ran theo…
Những cảm giác ấy vô cùng rõ ràng, dường như vừa mới xảy ra vậy, cho dù bây giờ cô nhớ lại, trên mặt củng không nhịn được có chút nóng bừng.
Phương Trì Hạ bị một câu của anh làm cho cứng họng được một lúc, bối rối bào chữa cho bản thân, “Đó là tôi bị người ta bỏ thuốc!”
Lạc Dịch Bắc lạnh lùng hừ một tiếng, quay người đi thẳng vào nhà tắm.
Phương Trì Hạ cũng không bỏ đi, không phải là không muốn đi, mà là căn bản không có gan để mà ra khỏi đây.
Anh vừa bước vào, cô lập tức đi theo.
Lạc Dịch Bắc quay lưng về phía cô cởi đồ, chuẩn bị tắm nước lạnh.
Khoé mắt liếc nhìn cô đi vào theo anh, khẽ nhướng mày. “Sao thế? Muốn cùng tắm à?”
Ai muốn tắm cùng anh?
“Anh tắm trước đi, tôi đi ra ngay.” Vừa quay người, giúp anh kéo cửa nhà tắm, Phương Trì Hạ đứng trước cửa, nghe thấy bên trong tiếng vòi sen chầm chậm vang lên, đắn đo xem lát nữa phải viện cớ gì để anh ta đưa mình đi ra.
Nhưng mà, nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng không nghĩ ra lí do nào hợp lí cả.
Cô và Lạc Dịch Bắc vốn không quen biết, cô đi theo anh như thế, anh ta sẽ không tưởng là cô có ý đồ gì khác với anh chứ?
Phương Trì Hạ biết việc bản thân làm rất không hợp lí, nhưng mà, nghĩ đến tên vô lại Phương Vinh, vẫn là nhẫn nại ở lại bên ngoài nhà tắm tiếp tục đợi Lạc Dịch Bắc đi ra, lúc chờ đợi luôn tiện thay quần áo vậy.
Lạc Dịch Bắc ở bên trong khoảng mươi phút, lúc đi ra lần nữa, nhìn thấy cô vẫn còn ở đây, dường như có chút bất ngờ.“Có cần ăn sáng không? Tôi gọi giúp anh!” Phương Trì Hạ cố tình làm như không biết gì đi đến trước điện thoại, gọi đến quầy lễ tân.
Lạc Dịch Bắc nhìn mãi bóng lưng cô nhưng vẫn tỏ ra không có gì, khẽ nhướng mày.
Cô ta đang đối tốt với anh sao?
Phương Trì Hạ đúng là đang đối tốt với anh, mục đích cũng rất đơn giản, chỉ cần anh và cô cùng nhau xuống lầu là được.
Nào ngờ Lạc Dịch Bắc lại không biết cảm kích.
“Không cần!” Lạnh lùng bỏ lại cho cô ba chữ, đi vài bước đến đầu giường, nhặt quần áo trên sàn trước mặt cô, cũng không quan tâm cô đang ở đây, cởi bỏ áo choàng tắm, trực tiếp thay quần áo.
Sau khi thay xong đồ lại nhìn về hướng của cô, nhìn cô vẫn cứ ở lại trong phòng, chân mày khẽ nhướng, “Có việc gì à?”
Phương Trì Hạ lặng lẽ nhìn anh, đắn đo xem nên mở lời thế nào với anh ta.
Lạc Dịch Bắc nhìn dáng vẻ vừa nói lại thôi của cô, khoé miệng nhếch lên giễu cợt, cười nhạo mà nói, “Hay là tối qua vẫn chưa hài lòng? Cần trải nghiệm thêm lần nữa?”
Lời của anh rõ ràng là đang chế giễu, ngày càng không biết xấu hổ.
Phương Trì Hạ sợ anh lát nữa lại nói ra hết những câu lưu manh hơn, dè dặt nhìn ra ngoài một chút.
Phản ứng nhỏ nhặt nhưng Lạc Dịch Bắc hiểu ra ngay, nhưng lại không vạch trần.
Cô gái này xem ra không ngốc, còn biết lợi dùng anh!
Bước ra như chưa từng có chuyện gì, Lạc Dịch Bắc đi đến cửa thang máy.