• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Nụ hôn trừng phạt

Nụ hôn trừng phạt

Cô ấy chống lại anh ta?

Cô không kiện anh ta cám dỗ cô, không kiện anh ta lợi dụng lúc người ta nguy khốn đã là từ bi lắm rồi. Đoạn nói

Tô Tố vươn tay ra và đẩy anh ta. Nhịn đến không thể kìm chế liền quát thét “bộ không muốn mất mặt à! Chúng ta rốt cuộc ai mới là người bị hại, tôi nói anh nghe, đừng hòng lợi dụng tôi xong còn muốn giở giọng trách cứ lại tôi, tránh ra mau, tôi cần về nhà.”

Tiêu Lăng nắm chặt cánh tay không thành thực của cô, nhún mày một cái, phì cười,

“đêm hôm qua là cô tự nguyện ôm ấp tôi trước mà, lại còn……người bị hại đương nhiên là tôi, loại việc như vậy người mất sức là tôi ấy chứ, vả lại hôm qua chả phải cô đã kêu la sảng khoái lắm sao, bây giờ lại muốn trở mặt không nhìn người à?”

Nét mặt nhỏ nhắn của Tô Tố bỗng chốc lại đỏ bừng.

Tiêu Lăng cảm thấy trong lòng vui hẳng ra.

“Cô tên gì?”

“Đéo liên quan đến anh!”

Tô Tố giận dữ, bây giờ cô như muốn xé nát người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Tiêu Lăng nheo mày lại,

“Đừng nói tục chứ.”

Tô Tố nào giờ không phải người phụ nữ hiền lành ngoan ngoãn, nghe Tiêu Lăng nói thế liền tặc lưỡi giở giọng.

“Cái miệng mọc trên người tôi, tôi thích nói gì thì nói, không mất đồng xu nào của anh……..ưm……”

Tiêu Lăng không đợi cô nói xong, cuối đầu trao nụ hôn trừng phạt lên môi cô, anh ta liếm mạnh vào bờ môi hồng hào, chầm chậm cắn nghiến, trong lúc cô không thở nổi anh ta bèn cắn thêm cái vào góc miệng.

Tô Tố nếm được vị máu tươi.

Hơi thở của Tiêu Lăng bắt đầu nặng nề, sống đến hai mươi sáu năm, đây là lần đầu tiên khiến anh có nhiều đam mê dục vọng mãnh liệt với một người phụ nữ như thế.

Từng động tác từng ánh mắt của Tô Tố, đơn giản chỉ một nụ hôn thôi cũng khiến anh phải tranh thủ chiếm lấy.

Yêu tinh!

Trong giây phúc không kiềm chế, anh đã đẩy mạnh Tô Tố ra.

Tô Tố thoát ra ngoài lập tức lấy tay chùi mạnh lau sạch bờ môi, xem như bị một thứ đồ dơ bẩn đụng vào vậy.

“Khốn khiếp! Khốn khiếp, khốn khiếp!”

Không biết tại sao, Tiêu Lăng nhìn vào cái kiểu tức giận bại hoại của cô, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy vui hẳng,

“Cô chỉ biết có hai từ này để chửi thôi sao?”

“Bỉ Ổi, vô liêm sỉ, hạ lưu, khốn nạn!”

“Lại muốn tôi trừng phạt cô nữa à?”

Tô Tố bèn im miệng lại, cuối cùng cô mới sâu sắc nhận ra rằng “dám giận mà không dám nói” cái mùi vị nó như thế nào, vì mỗi khi giận trong lòng cô luôn hừng hực trỗi dậy, phẫn nộ nhìn chăm chăm vào Tiêu Lăng.

Cô thề rằng, cả đời cô chưa từng gặp người đàn ông không biết nhục nhã và vô liêm sỉ đến như vậy, nhưng cô nhận ra người đàn ông này cũng không dễ gây sự được, ở một mình trong căn phòng được bố trí giống phòng tổng thống tại khách sạn Tân Hải. Chứng minh rằng với người đàn ông quyền lực này không thể đắc tội được.

“Thực ra anh muốn gì!” cô ấy thỏa hiệp.

“Tên cô”

Tô Tố không cam tâm nói ra tên mình, “Tô Tố”

“Hai chữ nào đây?”

“Tô Thức chữ Tô, Phác Tố chữ Tố!” Tô Tố trừng mắt nhìn anh ta, “bây giờ ngay cả tên tôi cũng nói cho anh nghe rồi, anh tránh ra được rồi chứ!”

Lần này Tô Lăng không phiền cô nữa, rời cửa phòng tắm ra ngoài.

Bước chân mạnh mẽ của Tô Tố từ trong phòng tắm xông ra, cô giữ khoảng cách an toàn với Tô Lăng. Trong phòng có một cái đồng hồ, thời gian đã chỉ đến chín giờ rưỡi sáng.

Tô Tố hốt hoảng, lảng tránh Tô Lăng ra chỗ khác, cô bắt đầu tìm thứ mình cần.

Bây giờ cô cần phải gọi điện thoại cho Tô Đại Khuê, làm rõ chuyện Tô Đại Khuê có bàn giao quyền nuôi con cho cô không.

Đó cũng là nguyên nhân tại sao đêm hôm qua cô không về nhà.

Tô Đại Khuê muốn cô “phục vụ” Triệu Tổng cho thật tốt, cô ta phải tạo ra cảnh tượng giả, thỏa thuận gửi hình ảnh cho cô, khi cô nhìn thấy sự thỏa thuận trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Lúc Tô Tố và Tô Đại Khuê nói chuyện nghe được tiếng nói của con trai và con gái, đưa điện thoại cho Tô Cảnh Thụy, nhẹ nhàng giải thích cho Tô cảnh Thụy chuyện đêm qua cô không về nhà, thằng nhóc nghe điện thoại liền hỏi cô,”Mẹ ơi, đêm qua mẹ đi đâu thế? Sao giờ vẫn chưa về?”

Như nghe thoáng qua tiếng Tiểu Thất giật lấy điện thoại.

Tô Tố cảm thấy ấm lòng, nói đôi lời đã làm cho tâm trạng của hai đứa nhỏ bình tâm lại.

Cô tắt máy, toàn thân thả lỏng thật nhẹ nhõm.

Từ hôm nay trở đi, cô không còn sợ sự uy hiếp của Tô Đại Khuê nữa, cũng không phải lo lắng vấn đề con sẽ thuộc về ai.

Nếu Triệu Tổng tỉnh dậy gặp Tô Đại Khuê thì sẽ phiền phức?

Không sao, đâu liên quan đến cô!

Tiêu Lăng bất ngờ quay người lại, thấy biểu hiện trên khuôn mặt mềm mại của Tô Tố.

Cho rằng cô lấy điện thoại của anh ta gọi điện thoại cho bạn trai chăng?

Nghĩ rằng Tô Tố có bạn trai, biểu hiện vui vẻ trên gương mặt Tiêu Lăng lập tức trở lạnh.

Ăn nằm với ta lại còn đi hẹn hò với người yêu nữa à?

Đừng có mơ!

Chương 6: Cùng nhau ăn sáng

“Gọi cho ai vậy?”

Liên quan gì đến anh!

Cô xém tí buột miệng nói ra câu đó, nhưng khi thấy ánh mắt nguy hiểm của Tiêu Lăng, cô nhịn xuống, nuốt lại câu nói đó vào bụng., cung cấp

Cô đưa điện thoại cho Tiêu Lăng và nghĩ đại một câu nói dối anh: “Tôi cả đêm không về nhà, người nhà lo lắng. Bây giờ tôi cần phải về nhà.”

Lần này Tiêu Lăng không ngăn cản cô, anh nhìn cô, “Tôi đã gọi đồ ăn sáng rồi, ăn xong rồi hẳn về.”

Nhờ anh nhắc, Tô Tố mới để ý được bụng cô sớm đã đói đến kêu “ùng ục ùng ục”. Bóp tiền trên người cô cũng mất rồi, túi cô cũng không mang theo. Cô lại không muốn gặp mặt tên Triệu tổng kia, nên căn bản cô không muốn quay về lấy. Dù sao thì trong túi cũng chỉ có một hai trăm đồng tiền mặt. Điện thoại thì mua vào 3,4 năm trước rồi, sớm nên đổi rồi.

Nếu như vậy mà đi, đoán chừng chỉ có thể đi từ khách sạn về nhà. Đi xe từ khách sạn Tân Hải đến nơi cô ở cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ. Nếu cô tự đi bộ, phải mất hai tiếng cô mới về tới nhà được. Đi bộ 2 tiếng về, sẽ đói chết mất.

Cô suy nghĩ một hồi, đành ngồi xuống ghế sofa đợi đồ ăn sáng.

Một cái ghế sofa, Tiêu Lăng ngồi ở giữa, Tô Tố ngồi ở phía ngoài cùng, cách xa anh ta ra. Đến bây giờ cô vẫn chưa biết anh ta tên gì, Cô cũng không tính hỏi.

Dù sao thì sau hôm nay, họ cũng không còn gặp lại nữa.

Ghế sofa rất mềm, ngồi rất thoải mái.

Tô Tố có chút buồn ngủ.

Nếu không phải do ánh mắt sáng rực của Tiêu Lăng cứ nhìn chằm chằm vào cô, cô có thể sẽ ngủ mất.

Đợi một hồi bữa sáng vẫn chưa tới.

Hai người không ai nói gì, không khí có chút ngượng ngùng.

Tô Tố tìm được cái điều khiển tivi, bấm mở tivi, ồn ào lên, không khí bớt ngượng hơn.

Cô tiện tay chuyển đài, khi thấy tin tức giải trí cô liền ngây người, sắc mặt cô nhợt nhạt.

“Năm… 1 nữ ngôi sao hạng 2 mới 23 tuổi đột ngột chết tại nhà riêng của mình. Sáng nay mới được người quản lí của cô phát hiện ra. Hơn nửa năm nay Tô Tố đã rất ít khi xuất hiện trước công chúng. Có người biết tin tiết lộ rằng, Tô Tố đã đi theo 1 ông chủ lớn, và còn có con với người đó. Lúc Tô Tố bị người quản lí phát hiện ra thì kế bên cô có 1 đứa trẻ sinh non, vì thế mọi người đều bàn tán xôn xao, có lẽ là cô không cẩn thận sinh non ở nhà, trong lúc sinh qua đời. ”

Tiếp theo trên màn hình xuất hiện mấy đoạn phim của các bộ phim mà cô từng tham gia.

Tiếp đó, nữ phát thanh viên đưa tin với một giọng nói nhẹ nhàng,” năm 16 tuổi Tô Tố vào làng giải trí là 1 cô nhi, đám tang đều do 1 tay người quản lí lo, đám tang làm rất đơn giản, chỉ có vài người bạn thân trong giới giải trí và một số fan hâm mộ đến dự. ”

Tô Tố cúi thấp đầu và môi cô nở nụ cười châm biếm.

Cô nên sớm nhận ra.

Mạc Tầm là ai, ông tổng của bệnh viện Phục Hoa, chi nhánh bệnh viện mở khắp cả nước. Với bản lĩnh của ông, sự thật về cái chết của cô chắc chắn đã bị ông giấu đi.

Cô cũng chỉ là 1 ngôi sao hạng 2, làm sao có thể đấu lại Mạc Tầm.

Tô Tố siết chặt tay thành nắm đấm.

Cô bây giờ còn chưa đủ năng lực cùng Mạc Tầm đối đầu, nhưng một ngày nào đó, cô nhất định phải làm cho Mạc Tầm sống không bằng chết!

Tiêu Lăng nhạy bén phát giác được cảm xúc biến đổi của Tô Tố. Nhìn lên tin tức trên tivi rồi nhìn qua Tô Tố:” Tên của hai người giống nhau. ”

Tô Tố sững sờ: “Anh quen Tô Tố kia? ”

“Không quen!”

Ngôi sao hạng 1 thì quen biết nhiều,nhưng mà trên tivi cũng gặp qua Tô Tố này, anh im lặng một lát, mới nhẹ nhàng nói,” diễn xuất của cô ta cũng không tệ.”

Tô Tố cắn môi, cô rơm rớm nước mắt.

Cái nhận xét này đối với cô mà nói, xem như không tệ.

Sau khi chuyện cô theo Mạc Tầm bị lộ tẩy, chỉ sợ tất cả mọi người đều đã đặt cho cô cái hiệu là “dựa hơi người giàu”, hiếm khi Tiêu Lăng không bôi nhọ gì cô.

Nữ phát thanh viên còn đang nói chuyện thao thao bất tuyệt, Cô nháy mắt mấy cái, nháy đi sự ướt át trong mắt, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía màn hình.

Trên màn hình là một tang lễ đơn giản, ống kính đảo qua, tình cờ nhìn thấy mấy người quen.

Cô không có người thân, cho nên người cầm di ảnh của cô là người quản lí Trương Việt. Anh ta cúng đầu chào từng người khách,vẻ mặt vô cùng trang trọng.

Hốc mắt Tô Tố hơi đỏ, e là Trương Việt là người duy nhất trên thế giới này thực sự quan tâm đến cô.

Lúc trước anh ta nhìn Mạc Tầm đối xử tốt với cô, còn chúc cho cô tìm được người có thể chăm lo cho cô cả đời.

Buồn cười a.

Cô cùng Trương Việt lại nhìn nhầm, ai có thể nghĩ tới Mạc Tầm gần gũi cô, chỉ là vì máu cuống rốn của con cô!

Trong lúc ngẩn người, điều khiển từ xa trong tay bị lấy đi.

“ Anh làm gì?”

Tiêu Lăng nhíu mày nhìn cô một cái, người ta chết có liên quan gì tới cô, cần gì phải đau khổ đến vậy? Anh ta tiện tay đổi đài.

Trong lòng của anh có chút khó chịu, nhìn thấy dáng vẻ rưng rưng nước mắt của Tô Tố, trong lòng lại có chút không vui.

“ Anh là ai của tôi, tôi buồn hay không có liên quan gì tới anh.”

Ánh mắt Tiêu Lăng lạnh lẽo, không khí đột nhiên trở lạnh.

Hung hăng nắm lấy cổ tay của cô, Tiêu Lăng nghiêng người một cái liền đè cô xuống ghế sofa, lạnh lùng nói, “nữ nhân, cần tôi nhắc cô quan hệ của hai chúng ta không?”

Đồ khốn!

Tô Tố cắn răng, “không cần!”

Tiêu Lăng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi vào cái gáy thon dài trắng nõn của cô, ánh mắt từ từ nóng lên.Trên gáy của cô còn lưu lạị dấu hôn rõ rệt, so với làn da trắng nõn của cô, khiến cho người ta xúc động muốn xâm phạm.

Làn da của cô rất mịn, có chút giống tơ lụa, anh phát hiện lòng bàn tay lại có chút không nỡ rời xa cánh tay của cô.

Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Tiêu Lăng dừng một chút, không hề muốn buông tay.

Tiếng chuông cửa vẫn không ngừng vang lên.

Giữa hai đầu lông mày của Tiêu Lăng hiện lên không kiên nhẫn, cuối cùng anh từ từ buông cô ra, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, “tính tính của phụ nữ vẫn là dịu dàng một chút tốt hơn, bướng bỉnh giống cô, sau này cô rất thiệt thòi.”

May mắn!

Da đầu cô từng đợt run lên, vừa buông lỏng, cả người đều xụi lơ ở trên ghế sofa.

Cô dám khẳng định, vừa rồi nếu không phải tiếng chuông cửa, cô chắc chắn lại bị chiếm tiện nghi. Ánh mắt của người đàn ông này quá trần trụi.

Bữa sáng đưa tới.

Tô Tố làm bị Tiêu Lăng gọi ra ăn sáng, bữa sáng rất phong phú, kiểu Trung Quốc cùng kiểu Tây đều có, cô thích ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc hơn, ăn xong bánh bao gạch cua, lại uống thêm một tô cháo là no rồi.

Cô ăn rất nhanh, muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

Trái ngược với cô, người đàn ông đối diện ăn rất nhã nhặn, từng cử chỉ đều thể hiện đặc biệt nhã nhẵn.

Tô Tố gục đầu xuống.

Thật biết đóng kịch!

Cô lấy khăn ăn lau ngón tay, nhìn Tiêu Lăng, “tôi đi đây!”

Tiêu Lăng gật gật đầu, từ trong bóp da rút ra mấy tờ tiền đỏ chót đưa cho Tô Tố.

Mặt Tô Tố biến sắc.

Đây là dùng tiền đuổi cô đi, xem cô như gái sao?

Tiêu Lăng tựa hồ đoán được cô đang suy nghĩ gì, chậm rãi lau miệng, ánh mắt rơi vào dấu hôn trên cổ của Tô Tố, nếu cô muốn để người nhà cô đều biết cô đi tình một đêm, cũng có thể không lấy tiền của tôi.

Tô Tố cắn răng.

Đánh rắn đánh bảy tấc.

Người đàn ông này này thật đúng là biết điểm yếu của cô!

Tô Đại Khuê bọn họ thấy được cũng không quan trọng, nhưng dấu vết trên người cô thật không thể để cho con cô nhìn thấy.

Trên người cô một đồng tiền cũng không có, nếu cứ như vậy trở về, hai đứa con nhất định nhìn thấy.

Cô cắn môi, xấu hổ cầm lấy tiền của anh.

Cô nhất định phải mua cái khăn lụa mới được!

Cô nghiêm túc nhìn Tiêu Lăng, “ tiền tôi sẽ trả lại cho anh!”

“Tạm biệt! ”

Tốt nhất là không gặp nữa, Tô Tố nắm lấy tiền, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi khách sạn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK