Hoàng Phủ Ngạo Thiên đang xử lý tấu chương trong thư phòng thì nghe Trần công công bẩm tấu:
- “Khởi bầm Hoàng thượng!”
- “Hử?”, không vui vì bị làm phiền, Hoàng Phủ Ngạo Thiên cau mày lại đáp lời nhưng vẫn vùi đầu vào tấu chương.
- “Khởi bầm Hoàng thượng, có vị cô nương cầm theo ngọc bội của Tiên Đế tiến cung, đang đứng ở trước thư phòng, chờ được triệu hồi diện kiến long nhan”.
Gần như ngay lập tức, Hoàng Phủ Ngạo Thiên đặt mạnh tấu chương xuống bàn, đứng phắt dậy rồi cao giọng hỏi:
- “Ngươi nói có nữ nhân cầm ngọc bội của Tiên Đế tiến cung, còn vào tận trước cửa thư phòng của trẫm rồi sao?”
Trần công công là tâm phúc của hai đời vua, đã chăm sóc đương kim Hoàng thượng từ lúc người vừa ra đời nên hiểu rất rõ tại sao Hoàng thượng lại có phản ứng mạnh như vây nên rất bình tĩnh mà đáp lại:
- “Dạ, đúng, thưa Hoàng thượng!”
Nghe được đáp án, Hoàng Phủ Ngạo Thiên nổi lên xúc động muốn chạy ngay ra ngoài nhìn người nữ nhân đó. Nhưng hắn dằn cảm xúc của mình xuống. Được lắm, cuối cùng nữ nhân này cũng xuất hiện. 10 năm, hắn đã đợi ngày này tròn 10 năm kể từ ngày đó. Nhắc đến cái ngày đó, lửa giận đã bị hắn đè nén 10 năm trong lòng hắn bỗng bùng lên. Hắn chém xuống một chường làm long án gẫy làm đôi, tấu chương lăn lóc khắp phòng, làm cho nhưng thái giám và cung nữ trong phòng hoảng sợ vội vã quỳ xuống, đồng thanh hô:
- “Hoàng thượng bớt giận”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên cũng không có để ý đến bọn họ. Trong nháy mắt, ký ức về cái ngày đáng ghét đó như nước lũ chảy tràn về trong đầu hắn. Đó là ngày hắn lên ngôi làm Hoàng Đế cũng là ngày mà lần đầu tiên trong đời, hắn nếm mùi của sự bất ngời, nếm mùi của sự mất kiếm soát, nếm mùi của sự khuất phục phải chấp nhận đồng ý làm một việc mà hắn không muốn. Ngày hắn nhận di chiếu của Tiên Đế một cách hoàn toàn miễn cưỡng mà không có cách nào chối bỏ nó được. Một bản di chiếu khiến hắn cảm ghét. Ngày đó, sau khi hắn làm xong đại lễ đăng ngai, quần thần đồng loạt quỳ xuống hô to vang dội:
- “Khấu kiến Tân Hoàng! Tân Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tâm tình hắn rất tốt nên từ trên long ngai nhìn xuống quần thần dù vẫn thể hiện sự ngạo nghễ của bậc đế vương nhưng cũng nhu hòa đi nhiều mà nói:
- “Chúng ái khanh bình thần”.
Sau đó Tể tướng bước ra tâu:
-“Tâu Hoàng thượng, thần có một di chiếu của Tiên Đế, được Tiên Đế dặn dò là sau khi người hoàn tất lễ đăng quang mới được đưa cho người và phải đọc trước mặt quần thần. Nếu thần sẽ phải gánh tội chu di cửu tộc”.
Lúc đó hắn đã rất ngạc nhiên. Hắn không hề biết sự tồn tại của mật chiếu này. Nhưng tâm tình hắn đang tốt cũng không nghĩ nhiều với lại cũng không thể chu di cửu tộc tể tưởng được, liền cho phép:
- “Được, ngươi đọc đi!”
Nhưng nội dung của bức di chiếu đã làm tâm tình tốt đẹp của hắn biến mất sạch sẽ trong phút chốc. Trong di chiếu đó, phụ hoàng muốn hắn phải cưới một cô nương, vào thời điểm di chiếu được viết ra nàng tròn 10 tuổi. Nàng tên là Dạ Diễm Hương, chỉ là con gái của một đôi phu thê bình thường trong giang hồ nhưng đôi phu thê đó không chỉ là huynh đệ, tỷ muội kết nghĩa của phụ hoàng, mẫu hậu mà đôi phu thê đó đã chắn cho mẫu hậu của hắn một chưởng độc, cứu phụ hoàng và mẫu hậu hắn khỏi bị ám sát. Đôi phu thé đó vì chất độc đó mà cả hai đã mất mạng. Hôn ước giữa hắn và nàng vốn đã được định từ trong bụng mẹ lại thêm ân tình đó mà phụ hoàng ra lệnh cho hắn phải cưới nàng và nhất định phải lập nàng làm Hoàng Hậu, tín vật chính là ngọc bội gia truyền của Hoàng gia. Ngôi vị Hoàng Hậu sẽ để trống cho đến khi nàng xuất hiện tức là nếu nàng không xuất hiện thì hắn sẽ không có Hoàng Hậu. Thậm chí, phụ hoàng hắn còn nói rõ trong di chiếu rằng nếu hắn không làm đúng những điều trong di chiếu thì hắn chính là mang tội bất hiểu, bất nghĩa, bất tín. Hắn đã đăng quang làm vua một nước rồi có thể làm người bất hiếu, bất nghĩa, bất tín sao? Hơn nữa di chiếu này lại được công bố trước toàn thể quẩn thần, hỏi hắn có thể ngang nhiên mà chống lại di chiếu của phụ hoàng mình sao? Làm thế thì còn ai tin phục hắn nữa. Không còn cách nào khác, hắn phải quỳ xuống, nhận di chiếu và thề sẽ thực hiện di chiếu. Chỉ có hắn mới biết lúc đó hắn có bao nhiêu không cam lòng. Hắn – Hoàng Phủ Ngạo Thiên, người cũng như tên, luôn cuồng ngạo mà nhìn chúng sinh. Hắn là một cường giả thực sự. Hắn luôn kiểm soát mọi thứ trong tầm tay. Chưa một ai có thể ép buộc hăn làm gì mà hắn không thích, không muốn. Thế mà hôm nay hắn hoàn toàn bất lực, hắn không thể phản kháng lại di chiếu này của phụ hoàng. Phụ hoàng đã cho hắn một đòn sau cùng thật đau! Hắn không bao giờ có thể quên được ngày đó. Dù đã 10 năm trôi qua nhưng trong trí nhớ của hắn, ngày đó vẫn luôn hiển hiện rất rõ ràng, như thể thời gian cố gắng thế nào cũng không thể lên nó bất cứ một lớp bụi nào.
Sau khi nhận được di chiếu đó, vì muốn lấy lại quyền kiểm soát tình hình, hắn đã cho người điều tra về nữ nhân được hứa hôn sẽ làm Hoàng Hậu của mình nhưng lại không thể tra ra được bất cứ thứ gì. Trong 10 năm này hắn vẫn không ngừng tìm kiếm. Hắn vẫn luôn tự hào về mạng lưới tình báo của mình nhưng lần này một chút manh mối nào về nữ nhân tên ạ Diễm Hương này cũng không có, cứ như nữ nhân đó không hề tồn tại trên đời vậy. Nhưng di chiếu của phụ hoàng đã nói rõ cả tuổi của nàng ta như vậy thì nàng ta nhất định phải được sinh ra trên đời rồi. Vậy vì sao hắn đã dùng 10 năm mà vẫn không thể có thêm một chút tư liệu nào về nàng? Đây vẫn là cây gai trong lòng hắn. Nhưng hắn cũng có chút tò mò về nàng. Như hắn nghĩ thì khi nàng ta biết nàng ta có hôn ước với Hoàng thượng là hắn đây, nàng ta phải đến gặp hắn ngay. Không phải mọi nữ nhân đều mong muốn được vào hậu cung của hắn, dù chỉ làm mỹ nhân hay cung tần nhỏ nhoi sao? Nhiều nữ nhân có xuât thân cao quý đã tranh giành nhau sứt đầu mẻ chản mà chỉ mong một vị trí một phi tử của hắn. Mà nàng xuất thân hèn mọn nhưng lại một bước lên mây, trực tiếp làm hoàng hậu, thống lĩnh lục cung nhưng sao hắn đợi rất lâu mà nàng không hề đến trình diện cũng không để lộ một chút tin tức nào? Hắn đã suy nghĩ nhiều đáp án nhưng rồi lại phủ định chúng. Hắn nghĩ thôi cứ để gặp nàng rồi sẽ biết đáp án. Cứ thế hắn cũng có một chút mong chờ gặp nàng nhưng một lần chờ là chờ 10 năm. Gần đây hắn bận rộn, cũng không có nhiều tâm sức để tâm đến vấn đề của nàng nữa, đã cho rằng ngôi vị Hoàng Hậu của hắn cứ để trống vậy đi, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì. Thế nhưng lúc này, nàng lại xuất hiện làm thổi bùng lên ngọn lửa giận trong lòng hắn vì nhớ lại cái ngày hắn không cam lòng mà nhận di chiếu ấy, cũng khơi ra cây gai trong lòng hắn vì 10 năm không tra được điều gì về nàng. Gặp, phải gặp nàng ta ngay bây giờ. Hoàng Phủ Ngạo Thiên bức tâm trí mình khỏi ký ức cũ, hít thở sâu để bình tĩnh lại và ra lệnh:
- “Các ngươi đứng dậy đi. Trần Hy, ngươi ra ngoài gọi nàng ta vào. Khi ra cứ để cửa mở.”
- “Thần tuân chỉ!”
Trần công công nhanh nhẹn bước ra mở cửa thư phòng và theo cánh cửa mở, từng đợt ánh sáng mùa thu dìu nhẹ tràn vào căn phòng, quét đi một chút không khí trầm thấp trong phòng làm không khí dễ chịu hơn rất nhiều. Ngược ánh sáng, Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy bóng lưng của một nữ nhân. Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu hắn nảy ra một câu: “Thật đặc biệt”. Hắn không hề biết rằng , từ giây phút hắn thấy bóng lưng của nàng cuộc sống của hắn sẽ khác trước rất nhiều. Sự đặc biệt cuả nàng làm cho cuộc sống của hắn khác đi.