Dạ Diễm Hương theo Lan phi bước vào căn phòng mà Đại hoàng tử dưỡng bệnh. Lúc này có vài vị thái y đang bắt mạch cho hoàng tử nên nàng phải đợi. Nàng nhíu mày quan sát căn phòng. Càng quan sát chân mày nàng càng nhíu chặt vào nhau. Căn phòng ngập tràn mùi thuốc lại rất âm u. Căn phòng này hoàn toàn không phù hợp để dưỡng bệnh. Đến khi nhìn đến Đại hoàng tử, Dạ Diễm Hương hoàn toàn có thể khẳng định căn phòng này chính là dùng để giết người, giết người một cách thầm lặng, giết người mà không để lại một chút dấu vết nào. Căn phòng này ngoài mùi của vài vị thuốc thông thường còn che dấu một mùi hương khác. Ngoài người của Dạ gia thì rất ít người có thể nhận biết mùi hương này bởi đây là mùi của cỏ Trầm Mê, loại cỏ mọc nhiều ở Dạ thôn nhưng nàng chưa từng thấy nó mọc ở nơi nào khác. Không biết bằng cách nào mà người nơi này lại có được nó mà hại hài tử đang nằm trên giường kia. Hương thơm của cỏ Trầm Mê này có thể làm cho người ta thấy thư thái nhưng đó chỉ là khi nó còn tươi thôi. Nếu nó được sao khô thì hương thơm của nó lại là một loại độc mãn tính, giết người một cách từ từ mà không một ai biết. Nó làm cho người hít nó trong một thời gian dài dần mất đi sức đề kháng, một khi mất đi sức đề kháng thì cần cảm mạo, phong hàn cũng có thể lấy đi mạng người. Nghe tiếng ho của hài tử, có lẽ đã phải hít hương cỏ này vài năm rồi. Thái y vừa chẩn bệnh xong thì nàng tiến lại, ra hiệu miễn lễ cho các thái y rồi ngồi xuống giường nhìn hài tử. Trên đường tới đây Lan phi đã kể cho nàng nghe rằng hài tử này chính là trưởng tử của Hoàng Phủ Ngạo Thiên, tên là Hoàng Phủ Phong. Năm nay được 5 tuổi rưỡi. Lan phi nói hài tử này rất đáng thương. Mẫu thân của hài tử này là con gái của ân công của Hoàng thượng, do hạ dược Hoàng thượng mới được sủng hạnh. Vì đền đáp ân công, Hoàng thượng không giết nàng ta mà phong nàng ta làm phi nhưng lại không hề chạm vào nàng nữa. Nàng ta mang thai Hoàng thượng cũng không ngó ngàng gì đến. Sau khi hài tử được sinh ra, Hoàng thượng chỉ ban tên nhưng cũng không nhìn đến. Sau đó, nàng ta vì tịch mịch đã thông gian cùng thị vệ rồi bị Hoàng thượng giết. Lan phi thương hài tử liền nhận nuôi từ đó vì nàng cũng có một nhi tử sinh sau Đại hoàng tử 6 tháng. Hừ, thương hài tử sao? Với căn phòng như thế này thì phải xem lại tình thương của Lan phi rồi. Dạ Diễm Hương lạnh nhạt nghĩ.
Dạ Diễm Hương nhìn hài tử đang thiêm thiếp nặng nề ngủ trên giường mà trong lòng thương tiếc không thôi. Hài tử này giống Hoàng Phủ Ngạo Thiên đến 9 phần. Một phần còn lại chính là hài tử chỉ là hài tử, không có được phần thành thục của nam nhân trưởng thành như Hoàng Phủ Ngạo Thiên, cũng không có được phần lãnh khốc thâm trầm được hun đúc qua những tranh đấu hoàng quyền như Hoàng Phủ Ngạo Thiên, cũng không có được khí thế quân lâm thiên hạ, cao cao tại thượng như Hoàng Phủ Ngạo Thiên. Hài tử bỗng mở mắt ra. Dạ Diễm Hương thấy trong mắt bé là một mảnh mở mịt, trống rỗng. Đây không phải là ánh mắt một hài tử 5 tuổi nên có. Bé hướng ánh mắt nhìn nàng rồi yếu ớt cất tiếng:
-“Người là... Mẫu hậu... khụ khụ...Thứ tội... cho nhi thần... bất hiếu, khụ khụ...nhi thần... chưa thỉnh an...mẫu hậu...lại bắt người... đến thăm nhi thần...khụ khụ...”
Xem ra hài tử này đã từng trốn ra ngoài lén nhìn nàng, nếu không sao có thể nhận ra người chưa từng bước ra khỏi Phượng cung như nàng. Dạ Diễm Hương bỗng thấy hối hận vì không thử tìm hiểu một chút về Hoàng Phủ Ngạo Thiên. Nếu thế nàng đã biết hài tử này sớm hơn rồi. Nàng yêu thương mà vuốt ngực bé rồi dịu dàng nói:
-“Nhi tử ngoan, mẫu hậu không trách con! Con tĩnh dưỡng thật tốt, khỏe lại rồi ngày ngày tới thỉnh an mẫu hậu là được.”
Sự dịu dàng của Dạ Diễm Hương rất chân thành, không chỉ làm cho Hoàng Phủ Phong ngạc nhiên mà càng làm cho Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy thật ngoài ý muốn. Chưa bao giờ Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy nàng dùng một thái độ khác thái độ xa cách để đối xử với người trong cung chứ đừng nói thấy được sự dịu dàng, ôn nhu của nàng như thế kia. Hoàng Phủ Phong thì ngạc nhiên không thôi vì chưa có ai nói với bé bằng giọng nói ấm áp không chút giả dối như vậy. Ngay cả người được gọi là Phụ hoàng của bé cũng chưa từng liếc nhìn bé một cái, cho bé một lời hỏi han quan tâm. Bé biết Phụ hoàng ghét bé cũng như ghét mẫu thân của bé. Từ khi bé biết nhận thức đã không ngừng nghe những người ở Mỵ cung này, bao gồm cả Lan phi trì triết rằng mẫu thân của bé là tiện nhân, là dâm phụ mà bé chính là con của tiện nhân, con của dâm phụ. Không ai chào đón bé, cũng không ai yêu thương bé, kể cả người sinh ra bé. Thái độ của Phụ hoàng với bé đã chứng thực tất cả. Bé hiểu mình chỉ là điều ngoài ý muốn, là dư thừa, vì vậy bé khép mình lại trong Mỵ cung, thành thành thật thật mà sống dưới sự khinh bỉ, chèn ép của Lan phi cũng như đám nô tài ở Mỵ cung. Bé cố gắng động viên mình cố gắng chịu đựng đến năm 10 tuổi có thể xuất cung. Bé sẽ tìm đến ngoại công vì bị mẫu thân liên lụy mà từ một vị quan tri huyện đã bị giáng làm thứ dân. Bé hy vọng ngoại công sẽ yêu thương bé. Chỉ là từ hai năm trước, sau một trận phong hàn cơ thể bé càng ngày càng yếu ớt. Có lẽ bé sẽ không trụ được lâu nữa. Bé nhìn phụ hoàng đang nhìn chằm chằm vào nữ nhân mang khuôn mặt hòa ái, đang hết sức dịu dàng, ôn nhu vỗ về bé mà không nhịn được khát vọng. Phụ hoàng vẫn chưa nhìn bé. Bé muốn phụ hoàng liếc nhìn mình một cái nên cất tiếng gọi:
-“Phụ hoàng...khụ khụ...”
Dạ Diễm Hương nhìn hài tử vô cùng yếu ớt, hơi thở nặng nề mà vô cùng mỏng manh này mà tâm trầm xuống. Nàng nhìn ra đứa bé vô cùng khát vọng tình thương của phụ hoàng nhưng rõ ràng là Hoàng Phủ Ngạo Thiên không quan tâm gì đến bé. Nàng nhìn thấy bóng dáng của Lệ Diễm Hương ở trên người bé. Kiếp trước, cũng vào lúc 5 tuổi, Lệ Diễm Hương cũng từng bị bệnh, khát khao được cha mẹ yêu thương dỗ dành nhưng cha mẹ lại chỉ sợ nàng không khỏi bệnh sẽ không đi học được vì thế mà đem nàng cho bác sĩ giỏi nhất rồi rời đi. Khi trở lại là những gì nàng phải học đều được mang vào bệnh viện. Yêu thương trong tim nàng cũng từ đó mà chưa kịp hình thành đã chết non. Nàng không muốn hài tử trước mắt này giống như Lệ Diễm Hương. Kiếp này nàng là Dạ Diễm Hương, gặp được Dạ Tiếu và người của Dạ gia nên yêu thương trong tim nàng không chỉ được gieo mầm, đâm chồi mà còn sinh trưởng và nở hoa. Nàng muốn trao yêu thương của mình cho hài tử này . Hoàng Phủ Phong đã gặp Dạ Diễm Hương nàng thì để nàng mang cho bé hạnh phúc như Dạ Tiếu – phụ thân của nàng đã mang cho nàng. Nàng muốn là mẫu thân của hài tử này. Đã quyết định, dùng ánh mắt và giọng nói kiên định, Dạ Diễm Hương nói với Hoàng Phủ Ngạo Thiên vẫn còn đang nhìn nàng mà chưa đáp lại tiếng gọi của Hoàng Phủ Phong:
-“Từ bây giờ Đại hoàng tử sẽ chuyển đến chỗ ta, do ta chịu trách nhiệm chăm sóc”.
Đây rõ ràng là một lời thông báo chứ không phải là hỏi ý kiến Hoàng Phủ Ngạo Thiên. Ánh mắt hắn tối lại vừa định lên tiếng thì đã thấy nàng ôm lấy hài tử trao cho Tiểu Lan rồi nói:
“Tiểu Lan, đưa hoàng tử về phòng của ta.”
Ngay lập tức, Tiểu Lan sử dụng khinh công bế Hoàng Phủ Phong đi, nhoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu. Tiểu Lan vừa đi, hắn lại thấy Dạ Diễm Hương rút từ tay áo ra vài lọ sứ trắng rồi đưa lên mũi ngửi. Tiểu Trúc lập tức tiến đến sát Dạ Diễm Hương. Tiểu Trúc vừa tiến đến thì Dạ Diễm Hương cũng đổ gục vào lòng Tiểu Trúc. Tiểu Trúc nhanh như chớp vừa đưa tay đón lấy thân thể Dạ Diễm Hương vừa đón lọ sứ sắp rơi khỏi tay Dạ Diễm Hương. Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy Dạ Diễm Hương bỗng dưng ngã gục thì tim hắn nhảy lên đánh thịch một cái đầy hoảng hốt rồi chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, hắn tiến lên đỡ lấy Dạ Diễm Hương ôm vào lòng thì mới phát hiện nàng là đang ngủ. Đây là chuyện gì? Hắn nhìn về phía Tiểu Trúc đang đóng nắp lọ sứ lại mà hỏi:
-“Nàng là bị làm sao?”
Tiểu Trúc không ngừng tay cất các lọ sứ đi mà trả lời:
-“Tiểu thư dị ứng với lọ thuốc vừa rồi. Nàng hít vào sẽ ngủ vài canh giờ.”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên bỏ qua sự không lễ phép của Tiểu Trúc, nghi ngờ:
-“Vậy sao nàng còn hít vào?”
-“Đây là thuốc bột làm từ Tuyết Liên ngàn năm trên Thiên Sơn, chỉ cần một chút của nó cũng có tác dụng cải tử hoàn sinh. Sư phụ của tiểu thư cho tiểu thư nhưng lại muốn tiểu thư dùng mũi để nhận biết trong lọ nào mới là Tuyết Liên. Tiểu thư dị ứng với Tuyết Liên, lại chưa có việc gì dùng đến nên trước giờ vẫn chần chừ không phân biệt để lấy ra Tuyết Liên. Hôm nay tiểu thư làm vậy là muốn lấy Tuyết Liên cứu Đại hoàng tử. Hoàng thượng xin hãy đưa Tiểu thư cho nô tỳ để nô tỳ mang người cùng thuốc về Phượng cung.”
Tiểu Trúc nói thật phần nhiều nhưng không phải là tất cả. Tuyết Liên này có tác dụng cải tử hoàn sinh với người bệnh thật nhưng với thể chất đặc biệt của tiểu thư nhà nàng thì Tuyết Liên lại có tác dụng tăng cường công lực. Nhưng để chuyển hóa Tuyết Liên, tiểu thư cần phải ngủ vài canh giờ. Đó là hình thức luyện công của tiểu thư. Hiện tại tiểu thư ngủ là do phải vận công chứ không phải là do dị ứng. Nếu trong lúc này có ai dùng chưởng lực tấn công tiểu thư thì sẽ làm nàng tẩu hỏa nhập mà vì vậy tiểu thư cho rằng công lực của mình đã cao cũng không cần phải dùng Tuyết Liên. Hôm nay tiểu thư làm thế này chứng tỏ nàng rất thích Đại hoàng tử, muốn cứu sống Đại hoàng tử. Tiểu Trúc nàng sống ở Dạ thôn nhiều năm sao có thể không nhận ra mùi của cỏ Trầm Mê.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên không biết suy nghĩ của Tiểu Trúc cũng tìn là Tuyết Liên làm cho nàng ngủ say. Hắn cũng không phải không biết mỗi người sẽ có phản ứng khác nhau với thứ mình dị ứng. Nhìn nữ nhân đang ngủ yên ổn trong lòng mình, hắn không có ý định đưa nàng cho Tiểu Trúc. Nàng thế mà lại đưa thứ quý giá như Tuyết Liên cho hài tử mới gặp lần đầu. Lại là hài tử dư thừa ở trong cung. Nàng là yêu thích hài tử hay là muốn lợi dụng hài tử cho kế hoạch của nàng?
Thấy Hoàng thượng vẫn ôm tiểu thư, không có ý định đưa cho nàng, Tiểu Trúc nên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoàng Phủ Ngạo Thiên:
-“Hoàng thượng, người nên để nô tỳ mang tiểu thư về nghỉ ngơi. Thuốc cũng nên để Đại hoàng tử dùng ngay.”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhìn Tiểu Trúc, lạnh lùng nói:
-“Ngươi nên gọi nàng là Hoàng hậu nương nương chứ không phải là Tiểu thư. Ngươi cứ mang thuốc về trước. Trẫm sẽ bế Hoàng hậu về sau.”
Tiểu Trúc nghĩ hình như Hoàng thượng vẫn cho rằng tiểu thư không có võ công nên chắc sẽ không dùng nội lực với tiểu thư. Ở gần Hoàng thượng cũng có nhiều thị vệ võ công cao cường cũng không cần lo lắng đến an toàn của tiểu thư. Giờ quan trọng là phải cứu Đại hoàng tử. Nghĩ vậy nên Tiểu Trúc liền ly khai.
Tiểu Trúc dùng khinh công nhanh chóng đi về phía Phượng cung còn Hoàng Phủ Ngạo Thiên ôm Dạ Diễm Hương chậm dãi đi phía sau. Vừa đi hắn vừa ngắm nhìn thiên hạ đang ngủ trong lòng. Nàng là một câu hỏi lớn trong lòng hắn, là một bí ẩn mà hắn không cách nào giải đáp được. Hắn phải làm sao với nàng đây?