"Thiếp cũng tính cho là được Tứ gia thưởng phúc khí."
Dận Chân yêu cực kỳ bộ dáng Trang Uyển kiều diễm như vậy - lại mang theo chút kiều khí, nhéo nhéo tay nàng, ngữ điệu sủng ái.
" Có muốn ta ngày ngày cũng đều thưởng cho nàng?!."
Trang Uyển giận hắn một chút, Dận Chân thì không để bụng, còn muốn thoa phấn hoa lên mặt nàng nhưng bị Trang Uyển tránh đi, vôi vội vàng vàng mở cửa ra.. Trang Uyển chính là lo sợ hắn sẽ huỷ hoại công trình nàng cất công trang điểm. Nhưng lại bị Dận Chân lôi kéo trộm cái hương, nhưng thật là một phiên bản tình thú.
Tiểu tuyển trong phủ Tứ bối lặc tất nhiên là nhiều người muốn vào, Dận Chân tất nhiên sớm biết rõ tin tức. Nhưng hắn tuyệt nhiên chẳng để tâm, chỉ nói với Trang Uyển mấy câu tỏ thái độ mặc kệ. Chỉ là hiện giờ hắn lại cố tình đối với Trang Uyển để tâm, bị nàng nhắc đến vài lần trong lưu ý liền nhịn không được nghĩ nhiều một chút, chỉ đang nghĩ phúc tấn trong lòng ủ giấm chua, một bên đắc ý một bên chột dạ, tóm lại là càng thêm săn sóc.
Trang Uyển không rõ nguyên do, nhưng cũng mừng rỡ khi được Dận Chân săn sóc, chỉ cho là hắn đang bù đắp cho khoảng thời gian lạnh nhạt trước đây với ngyên thân, này gọi là có qua có lại, mối quan hệ phu thê càng thêm hòa thuận.
"Tứ gia nếu còn nháo loạn, còn ra cửa?"
Trang Uyển cố ý làm ra bộ dáng tức giận, chắp tay sau lưng hư hư mà nhìn nam nhân một phen, nửa đẩy nửa hống mà cuối cùng khiến xe ngựa hướng hoàng cung đi đến.
Trừ tịch yến là yến hội diễn ra mỗi năm một lần của hoàng gia. Người nên đến dự đều đã đến, Trang Uyển tươi cười ngồi dự tiệc, một bên là Tam phúc tấn kiệm lời ít nói, một bên là Ngũ phúc tấn nhuệ khí tràn đầy.
Tam A ca thiên vị phúc tấn kiều diễm, Ngũ A ca bởi vì chuyện trắc phúc tấn sinh non cũng cùng Ngũ phúc tấn đại náo một hồi, hai người tính cách hoàn toàn tương phản,nhưng đều là nên không dám quá tồn tại đắc ý
Trang Uyển xoa xoa bàn tay lúc nãy trên xe ngự bị Dận Chân nắm quá sức, trên mặt nhất phái ôn hòa. Trong thâm tâm nàng không có quan niệm truyền thống một chồng nhiều vợ, Tam phúc tấn cùng Ngũ phúc tấn nội tâm đều khổ, nàng nhất định không để mình vướng vào.
Nữ nhân ở thời đại này không có quyền, không có địa vị, thậm chí không có tự do, ép mình vào khuôn khổ từ lúc mới sinh, nỗ lực đem chính mình buộc chặt thành cái gọi là "Hảo" nữ nhân.
Trang Uyển không khỏi tưởng tượng, nếu là chính mình chỉ tuân theo mấy chữ "hiền huệ hòa thuận khoan dung" kia - đem hậu viện nhật tử chia đều, chắc hẳn sớm đã rơi vào tình cảnh hiện tại như Tam phúc tấn và Ngũ phúc tấn.