"Không cần, thư phòng còn có việc."
Lý thị thấy vậy tức khắc trong lòng hụt hẫng, nhanh chân đuổi theo muốn níu giữ Tứ gia:
" Tứ gia, tiểu hài tử hôm nay sau khi dùng cơm bị đau bụng, ngài có muốn đi xem..."
Đang nói chưa dứt câu, phòng bên cạnh liền truyền đến một trận tiếng khóc trẻ con có hơi đứt quãng... Dận Chân trong lòng lập tức bực bội:
" Sao không chăm sóc chủ tử, đám cẩu nô tài đem ra ngoài phạt 20 trượng!" - Sau đó quay đầu lại lại đối Lý thị nói:
"Nàng còn đang mang thai, nếu không kham nổi thì có thể đưa hài tử đến cho đích... cho người khác chăm sóc"
Lý thị đã lâu không thấy Dận Chân nổi giận, nghe hắn nói mặt ả cắt không còn giọt máu, khốn khổ nhìn theo bóng dáng uy dũng của hắn rời đi. Trong lòng một phen kinh động, nửa câu nói cũng chưa thốt nên lời.
"Vậy mà lại muốn cướp đi con của mình"
Lý thị trong lòng lập đoán biết Dận Chân muốn đưa con của ả cho đích phúc tấn nuôi dưỡng, trừ bỏ đích phúc tấn còn có ai không sinh tạp niệm với cốt nhục kẻ khác?!
Mấy ngày nay trong phủ xảy ra nhiều chuyện nhưng có chuyện nào lại không liên can đến đích phúc tấn?! Trước bày cho Tống thị ra mặt đối chọi với mình, sau còn muốn nắm lại quyền quản sự trong phủ, hiện tại còn muốn cướp đi con của mình!!
" Ô Lạp Na Lạp thị, ngươi cũng quá lộng quyền rồi"
"cánh cách......" Tiểu nha hoàn ở một bên sợ hãi mà ra tiến vào:
"Tiểu chủ vẫn còn khóc, dỗ mãi không nín"
Nói còn chưa dứt lời, liền bị Lý thị gáng một cái tát, gương mặt tiểu nha hoàn lập tức bị móng tay cắt đứt một vệt chảy máu.
"Đều là một đám cẩu nô tài vô dụng!"
Lý thị mắng một câu, xoay người rời đi.
....
Dận Chân dọc theo hành lang dài thẳng tắp mà đi đến thư phòng, Tô Bồi Thịnh vẻ mặt khổ sở chạy theo bước chân chủ tử, trong lòng biết Tứ gia hiện tại tâm tình không tốt, nếu nhở như không vừa mắt rất có thể chịu mắng chịu phạt. Trong lòng Tô công công không nhịn được mà oán trách chủ nhân Hương Vận Uyển càng ngày càng cư xử không phép tắc... Nếu lúc trước ả không được Tứ gia sủng ái, thì...
Tới rồi thư phòng không đợi hắn đem dưới chân kia phiến mà trạm nhiệt, liền nghe được trong phòng truyền đến giọng của Tứ gia:
"Tô Bồi Thịnh!"
Tô Bồi Thịnh chạy nhanh đi vào, đầu chẳng dám ngẩn lên:
" Tứ gia..."
Dận Chân không nói chuyện, một lát sau, chờ đến Tô Bồi Thịnh đều nhịn không được ngẩng đầu, mới mở miệng:
" Ngươi đi điều tra, chuyện cá Giang Nam là như thế nào?"
Dứt lời, lại bồi thêm câu:
"Còn có bên phía Hương Vận Uyển......"
Tô Bồi Thịnh nghe vậy trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn tuân lệnh mà lui xuống.
Làm đại thái giám trong phủ Tứ bối lặc,Tô công công coi như là một quản gia trong phủ, mấy chiêu trò vặt vãnh chỉ cần liếc mắt hắn liền hiểu được. Việc cá Giang Nam chỉ là việc nhỏ, nhưng mà có Lý thị nhúng tay vào thì không còn là việc nhỏ nửa. Tô Bồi Thịnh cười lạnh vài cái, liền có dự liệu.
Ở thư phòng làm việc, Dận Chân nghe bên ngoài hơi huyên náo, hỏi thì tiểu thái giám nói là phía Tống cách cách cho người mang canh đến. Dận Chân trong lòng càng thêm bốc khói, chẳng nói gì mà trực tiếp sai người đuổi đi.